“Đây chính là bất ngờ anh dành cho tôi sao?” Cô hỏi.
Nhạc Cận Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt khi nhìn cô lại có thêm vài phần ấm áp, “Hôm qua cô ta đã làm gì em, cho dù hôm nay em muốn báo thù lại kiểu gì cũng được hết, có tôi gánh vác cho em rồi.”
Câu nói cuối cùng của anh rơi vào tai Niệm Ninh, giống như một hòn đá mạnh mẽ đập vào mặt hồ tĩnh lặng.
Trước giờ chưa từng có ai, thẳng thắn hứa hẹn nói người đó sẽ gánh vác chuyện gì với cô như vậy. Niệm Ninh trong lòng ngọt ngào, nhịp tim bắt đầu đập nhanh, có loại một tình cảm kì lạ đang dần dần lên men.
Khi cô còn chưa thể phân biệt được cảm giác kì lạ đó là gì thì đã bị một giọng nói sắc bén, tàn nhẫn gián đoạn, “Cậu Nhạc, anh nhất định đừng để vẻ ngoài của Niệm Ninh mê hoặc. Cô ta luôn dây dưa không dứt với Trần Mẫn, tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền tác thành cho bọn họ mà thôi. Cậu Nhạc, anh phải tin tôi, Niệm Ninh là người hèn hạ tùy tiện, không chung thủy.”
Niệm Ninh cười lạnh bởi câu nói đổi trắng thay đen của Niệm Tâm Như, cô chế nhạo nói, “Niệm Tâm Như cô tưởng rằng ai cũng đều như cô, đều thích cướp đi thứ của người khác sao?”
Từ giây phút Trân Mẫn bỏ rơi cô mà lựa chọn Niệm Tâm Như, giữa bọn họ không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi. Niệm Tâm Như nhìn dáng vẻ ăn trên ngồi trước của Niệm Ninh, sự đố kị ghen ghét trong lòng như một con thú nuốt chửng đi tất cả lý trí của cô ta.
Cô ta trợn mắt hung ác thâm trâm nhìn chằm chằm Niệm Ninh, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Niệm Ninh, cô có dám phủ nhận trước đây cô rất thích Trần Mãn không? Trần Mãn không phải là tình đầu của cô hay sao? Trước đây không phải cô luôn dự định sẽ gả cho anh ấy sao?”
Nói xong,cô ta chững lại như nhớ ra điều gì đó, đắc ý cười cười, “Cậu Nhạc, anh có thể không biết, cô ta và Trần Mẫn là thanh mai trúc mã, định sẵn sau tốt nghiệp sẽ kết hôn. Nếu không phải Niệm thị đột nhiên xảy ra chuyện, bọn họ cũng sẽ không rời xa nhau, càng không có cơ hội cho anh chen chân vào.”
Nhạc Cận Ninh nghe hết câu nói đó, thần sắc vẫn bình tĩnh, chỉ là đôi mắt dần trở nên sâu thắm giống như mắt của chim đại bàng lạnh lẽo thấu xương.
Sau đó, ánh nhìn băng giá của anh rơi trên người Niệm Tâm Như, “Đến bây giờ, cô vân chết không hối cải.”
Niệm Tâm Như nói nhiều như vậy là muốn chia rẽ tình cảm hai bên, cô lại không thể nào ngờ được, Nhạc Cận Ninh vậy mà không để tâm, lập tức trở nên hoảng loạn.
Cô ta giấy dụa thoát khỏi sự kìm chế của vệ sĩ, quỳ xuống rồi bò đến bên chân Nhạc Cận Ninh, nắm chặt lấy ống quần anh, cầu xin trong nước mắt, “Cậu Nhạc, tất cả đều là chủ ý của Trần Mẫn, tôi… tôi cũng là bất lựa bị ép buộc thôi, Trần Mẫn và Niệm Ninh nhất định là sớm đã thông đồng với nhau rồi, anh nhất định đừng bị bọn họ mê hoặc. Cậu Nhạc…”
Cô ta lời còn chưa nói hết đã bị vệ sĩ trực tiếp kéo ra, cô ta hết sức vùng vấy, giọng khàn khàn hét lên, cố gắng chứng minh mình vô tội.
Nhạc Cận Ninh cau chặt mày, ánh mắt ghê tởm nhìn Niệm Tâm Như, lạnh lùng nói, “Chặn miệng cô ta lại.”
“Nhạc… ưm ưm ưm..” Niệm Tâm Như còn muốn mở miệng xin tha, nhưng miệng đã bị vệ sĩ chặn lại. Cho dù cô ta có giấy dụa thế nào cũng không có cách nào thoát khỏi sự kìm chế.
Niệm Ninh nhìn gương mặt đẫm nước mắt, sắc mặt vặn vẹo như một kẻ điên của Niệm Tâm Như, trong lòng không có bất cứ sự đồng cảm nào. Nếu như hôm qua không phải Nhạc Cận Ninh kịp thời đến, số phận của cô chắc chắn còn thảm hại hơn Niệm Tâm Như.