Cô cầm album ảnh đung đưa nhẹ nhàng trước mặt bà Niệm, cẩn thận quan sát đến nét mặt của bà, nhưng bà nội vân không có phản ứng gì đặc biệt. ˆ Không sao, bà nội không nhớ rõ, cô có thể kể cho bà nghe.
“Bà nội, bà có nhớ người trên tấm ảnh này là ai không? Đây là khi cháu còn bé, bên cạnh chính là bà…” Niệm Ninh đem mỗi tấm ảnh chụp đều đưa cho bà Niệm xem, giải thích rất cẩn thận về người ở trong ảnh.
Thế nhưng, bà Niệm vẫn không có một chút phản ứng nào. Cảm giác mất mát trong lòng Niệm Ninh càng ngày càng lan rộng ra, thậm chí còn có một chút cảm giác bất lực.
Bà nội… Có phải bà sẽ luôn như thế này không? Ngay trong lúc Niệm Ninh đang suy nghĩ lung tung thì đôi mắt của bà Niệm đột nhiên chớp một cái, Niệm Ninh luôn chú ý đến vẻ mặt của bà, nên lập tức thấy ngay.
Ánh mắt của bà nhìn vào album ảnh, là ảnh chụp một sợi dây chuyền hoa ngọc lan…Nhìn thấy tấm hình này, Niệm Ninh trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Bàn tay già nua khô héo của bà Niệm hơi run phủ xuống sờ vào ảnh chụp, khóe miệng cong lên nở một nụ cười vừa hạnh phúc lại vừa hoài niệm, trong đôi mắt trống rỗng của bà được thay thế bằng sự thư thái.
Vẻ mặt bà Niệm ngọt ngào nói: ‘Sợi dây chuyền này là năm đó ông nội cháu tặng cho bà làm tín vật đính ước, nhìn thấy tên Mạt Mạt khắc trên này không?
Đây là tên của bà, chính là ông nội cháu tự tay khắc lên.”
Bà Niệm chủ động nhấc album ảnh qua, lưu luyến và hoài niệm từng chút từng chút một vuốt ve ảnh chụp, giống như đang vuốt ve sợi dây chuyền của mình.
Bà khế cười nhìn về phía Niệm Ninh, giọng nói hiền hậu: “Niệm Ninh, bà muốn tặng sợi dây chuyên này cho cháu. Bên trong sợi dây chuyền này có lời chúc phúc của ông nội cháu, cũng là nhân chứng tình yêu của ông bà, nhất định nó có thể phù hộ cho cháu, làm cho cháu gặt hái được hạnh phúc.”
Nói xong, bà kéo Niệm Ninh vào †rong phòng ngủ, hoàn toàn không cho cô bất kỳ một cơ hội phản ứng nào.
Sau khi quay vào phòng, bà lật trái lật phải tìm, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: ‘Đồ của bà đâu? Bà nhớ rõ ˆ ràng để ở chỗ này mà?”Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Ban đầu Niệm Ninh vẫn không rõ bà Niệm đang tìm cái gì, lúc nghe thấy rõ lời bà nói, trong nháy mắt liền hiểu.
Cô đi nhanh lên phía trước, bắt lấy tay bà Niệm, dịu dàng nói: “Bà nội, bà đang tìm dây chuyền sao?”
Bà Niệm chuyển sang cầm chặt tay cô, ánh mắt sáng rực nhìn cô: ‘Niệm Ninh, cháu biết dây chuyền của bà để ở đâu đúng không?” Niệm Ninh nhẹ nhàng vỗ tay trấn an bà Niệm, kiên nhãn giải thích: “Bà nội, bà quên rồi sao? Vào dịp sinh nhật mười lăm tuổi của cháu, bà đã tặng dây chuyền cho cháu mà!”
“Không có khả năng!” Bà Niệm căn bản không tin, bà nhớ rõ là mình đã cất sợi dây chuyên đi.
Niệm Ninh than nhẹ một tiếng, kéo bà Niệm đến ngôi trên ghế: “Bà nội, lúc bà tặng dây chuyền cho cháu, bà cũng nói cho cháu biết đây là vật đính ước ông nội tặng cho bà, hoa ngọc lan trên dây chuyên là biểu tượng minh chứng cho tình yêu của ông bà.”
Nghe được lời nói này, ánh mắt bà Niệm có chút lấp lóe, vẻ mặt cũng biểu lộ một chút nghỉ ngờ.