Nhà Tôi Thật Sự Có Mỏ Vàng

Chương 33



Giờ trưa đã qua từ lâu, nhưng trong nhà hàng vẫn còn đông người ngồi, nhân viên phục vụ đều đã dọn dẹp sơ chén đĩa. Những người dùng bữa xong bèn cầm tách trà nóng sau bữa ăn lên, thích thú quan sát bầu không khí lạnh lẽo không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Trong danh sách khách mời của bữa tiệc lần này, giới nhà giàu nổi tiếng ở thành phố Thanh Hà chiếm hơn phân nửa. Dù là người từng hợp tác với Trung Nhuận hay là đối thủ cạnh tranh, chỉ cần được mời là đều đến tham dự.

Trong lĩnh vực kinh doanh không có kẻ thù vĩnh viễn. Dạng tiệc rượu này ngoài mặt là lễ kỷ niệm, trên thực tế là hội nghị mở rộng mạng lưới kết nối.

Giới nhà giàu chẳng rộng lớn bao nhiêu. Dù bốc đại người nào ra trong số ba người họ cũng đều là đề tài nhiều chuyện trong giới để người khác bàn tán say sưa.

Không dựa dẫm vào mỏ vàng trong nhà, thái tử tỉnh Quảng Đông kiên quyết chạy đến Đại lục lập nghiệp.

Gia tộc đã lót sẵn đường làm chính trị, nhưng con nhà giàu vẫn luôn ươn hèn.

Và cô Hai nhà họ Dung có mức độ thảo luận vượt xa sếp Dung nhỏ của Hoa Uyên, mãi đến buổi dạ tiệc hôm qua mới lộ khuôn mặt thật.

Cả ba người đối mặt nhau nhưng không tra hỏi được gì. Cuối cùng Thẩm Độ đã đập bàn, nhàn nhạt nói: “Nếu đã không nhớ được gì thì coi như chưa từng xảy ra.”

Nói xong, anh đứng dậy rời khỏi nhà hàng trước.

Từ Bắc Dã và Dung Dung đưa mắt nhìn nhau, ngầm chấp nhận lời đề nghị của Thẩm Độ rồi lần lượt rời đi.

Nhà hàng lại khôi phục bầu không khí thường ngày.

Những tiếng xì xào của mọi người đều xoay quanh ba người này.

Chuyện cậu Ba Từ nổi đóa trên tàu du lịch được lan truyền rất nhanh. Anh vừa ra khỏi nhà hàng đã nhận được cuộc điện thoại từ anh Cả.

Giọng điệu của Từ Đông Dã có vẻ tức giận, “Em nổi điên cái gì trên thuyền hả?”

“Đệch, mới có mấy phút thôi mà. Anh Cả, anh phái gián điệp tới giám sát em à?” Từ Bắc Dã hờn trách, vỗ trán đi lòng vòng trên boong thuyền, “Dù sao Thẩm Độ cũng là mỏ vàng của văn phòng luật sư tụi em, em làm gì dám nổi điên trên địa bàn anh ta.”

“Đừng đắc tội với cậu ta.” Từ Đông Dã thở dài, giọng nói mạnh mẽ và đầy uy lực, chân thành khuyên nhủ: “Cậu ta không phải là người mà em có thể đụng vào.”

Từ Bắc Dã cười nhạo, “Bí thư thành phố cố tình dặn dò cơ đấy. Sao nào, lẽ nào anh ta thật sự một tay che trời?”

“Người một tay che trời không phải là cậu ta, mà là bố cậu ta.” Từ Đông Dã thoáng dừng lại, có vẻ bất lực, “Thẩm Độ chỉ mất tám năm đã có được chỗ đứng vững chắc tại Đại lục. Trong bảng xếp hạng người giàu có của Đại lục năm ngoái, cậu ta là doanh nhân duy nhất chưa đến 30 tuổi. Em nghĩ đó chỉ là do cậu ta nỗ lực có được thôi sao?”

Từ Bắc Dã suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là không thể nào.

Bốn chữ “Tay trắng dựng nghiệp” không phải chỉ nói là có thể thật sự làm được.

Từ Đông Dã nói tiếp: “Cậu ta đã từ bỏ tập đoàn gia đình ở đồng bằng Châu Giang và khu Hồng Kông & Ma Cao để đến Đại lục phát triển sự nghiệp. Cậu ta rất có tài kinh doanh, còn có bố cậu ta giúp đỡ, có thể nói những năm qua gần như thuận buồm xuôi gió. Thậm chí đối với các dự án do chính phủ tài trợ vừa qua, Trung Nhuận không cần nộp hồ sơ đấu thầu vẫn được xuất hiện trong danh sách các doanh nghiệp ứng cử. Thị trưởng Bộ đã nhận ra, nhưng chưa từng can thiệp.”

Từ Bắc Dã im lặng một lúc, cuối cùng mới hỏi: “Rốt cuộc bố anh ta có lai lịch như thế nào?”

“Biệt hiệu tàu du lịch Sofina mà em đang đứng chính là một trong những thành phẩm nghề đóng thuyền của bố cậu ta.”

Sau khi cúp máy, Từ Bắc Dã dựa vào lan can, thẫn thờ nhìn mặt biển xám trắng, mặc cho gió thổi làm rối bù tóc trán của mình.

Nhà họ Từ đang làm việc thuận lợi trong giới chính trị. Hai người anh của anh đều đang giữ chức vụ quan trọng trong bộ máy nhà nước, tương lai xán lạn. Thế nhưng chỉ có một mình anh mở văn phòng luật sư, nhận tất cả vụ kiện từ tranh chấp kinh doanh tới ly dị, phân chia tài sản.

Trong mắt người khác, luật sư là nghề có địa vị xã hội cao, chỉ cần nhờ vào mồm mép là có thể nhận được mức lương cao. Nhưng trong mắt nhà họ Từ, đó chỉ là một quyết định hoang đường thời trẻ trâu, bất mãn với những ràng buộc trong gia đình.

Anh và Thẩm Độ đều nhảy ra khỏi gông cùm của gia đình.

Sự khác biệt chính là anh vẫn là một con nhà giàu kém cỏi, còn Thẩm Độ lại là tỉ phú Đại lục mới được đánh giá cao.

Người xuất sắc hơn bạn còn cố gắng hơn bạn.

Thật là mỉa mai.

Đột nhiên anh nhớ tới nhiều năm trước, lúc đó sắp thi đại học, anh đã khẽ nói với Thanh Từ ở thư viện.

Lúc đó anh nói mình có bị đánh chết cũng phải ra nước ngoài. Bởi vì cho dù anh chọn chuyên ngành gì, sau khi tốt nghiệp chắc chắn cũng bị gia đình bắt thi công chức.

Sau khi ra nước ngoài, chuyện thi công chức đương nhiên cũng bị lỡ.

Lúc đó Dung Thanh Từ chỉ cười nhạt, nói mình sao cũng được, ông nội và bố đều đã chọn xong cho cô.

Anh cố chấp bắt cô phải nói ra thứ mình thích.

Đôi mắt của cô ấy mông lung vài giây, đột nhiên thở dài và nói thật ra cô ấy cũng thích vẽ, thú vị hơn nhiều so với làm bài thi khoa học xã hội tổng hợp.

Còn chưa đợi anh mở miệng, Dung Thanh Từ lại nhanh chóng gạt đi suy nghĩ lúc nãy của mình.

Thôi bỏ đi, một mình Dung Dung học vẽ là đủ rồi.

Cuối cùng cô ấy không nhảy ra khỏi gông cùm của gia đình.

Từ Bắc Dã vùi đầu vào cánh tay, một lúc sau mới cười khổ.

Nghĩ theo hướng này, người kém cỏi nhất vẫn chỉ có một mình anh.

***

Còn lại hai ngày, Dung Dung đều không ra khỏi phòng.

Đến khi tàu du lịch quay về Hồng Kông, Dung Thanh Từ đi vào phòng chặn cô mới phát hiện cô ru rú trong phòng vẽ tranh suốt hai ngày.

Dung Dung ngồi yên trước giá vẽ ở ban công, vẽ lại cảnh biển trước mặt bằng cọ vẽ.

Cô cũng không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc áo len mỏng đối mặt với gió lạnh thổi vào. Mái tóc dài buông xõa tự do sau tai, ngón tay trắng nõn dính đầy màu vẽ.

“Họa sĩ Dung đúng là trâu bò. Điều kiện khắc nghiệt thế mà vẫn có thể sáng tác.”

Dung Thanh Từ cầm tấm đệm trên ghế sô pha rồi đi tới ban công ném vào người cô, cuối cùng vẫn không quên cốc đầu cô, “Nếu bị cảm, ông nội lại trách tôi không chăm sóc cô chu đáo.”

Dung Dung khịt mũi, chỉ vào tranh của mình, ngước mắt nhìn chị ấy và cười, “Đẹp không?”

Phái ấn tượng không có yêu cầu cao về đường nét, tranh của cô tập trung vào ánh sáng và màu sắc. Màu trắng bạc đến màu trắng xám từ nhạt đến đậm vô tình vẽ ra một bầu trời trông có vẻ ảm đạm vào mùa đông, ranh giới giữa bầu trời và biển cả cũng hiện lên một màu tối u ám.

Tông màu của cả bức tranh hơi trầm lắng, không có màu sắc tươi sáng.

Dung Thanh Từ chỉ vào khay màu của cô, “Tại sao không dùng những màu sắc tươi sáng mà cô pha?”

“Không dùng được.” Dung Dung chỉ vào bầu trời cách đó không xa, “Thời tiết xấu.”

“Cô vẽ được những gì? Cho tôi xem thử.”

Dung Dung lật vài trang giấy vẽ cho chị ấy xem, quả thật có liên quan đến sắc trời. Ngoại trừ có những thay đổi về góc độ và khung cảnh, ánh sáng đều có vẻ hơi ngột ngạt.

Dung Thanh Từ thở dài, “Mấy ngày nay cô đều ở đây vẽ tranh à?”

“Gần như vậy.” Dung Dung suy nghĩ một hồi, nở nụ cười điềm đạm, “Mấy bức khác đều là phác họa.”

“Cho tôi xem thử.”

Dung Dung mím môi, hơi ngại ngùng, “Vẽ đại vớ vẩn mà thôi, thôi bỏ đi nhé.”

“Cô học vẽ đã nhiều năm, cho dù vớ vẩn thì ít nhất phải đẹp hơn tay ngang chúng tôi nhỉ?” Dung Thanh Từ cười, “Nếu tôi học vẽ lâu như cô, chắc chắn sẽ không nói tranh của mình như vậy.”

Dung Dung vẫn lấy ra một cách miễn cưỡng.

Chị ấy xua tay, “Thôi bỏ đi, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống thuyền. Tôi định đặt vé máy bay về thẳng thành phố Thanh Hà vào tối mai. Lúc tới đây gấp gáp quá không kịp mua đồ. Hiếm khi đến Hồng Kông, nói sao đi nữa cũng phải mua cho đủ.”

Dung Dung sáng mắt lên, “Đi đâu mua?”

“Còn nơi nào nữa, Harbour City chứ còn gì. Mau thu dọn đồ đạc đi.” Dung Thanh Từ ngồi xuống giường đợi cô, dáng vẻ vắt chéo chân sốt ruột, “Nhanh lên nào, nếu không chúng ta sẽ là người cuối cùng xuống thuyền đấy.”

“Ồ.” Dung Dung nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu thu dọn giá vẽ. Hầu hết những bức tranh này đều là phế liệu, cô không có ý định mang theo, tiện tay vứt vào thùng rác.

Thế nhưng những trang giấy trên bàn được cô cất cẩn thận vào vali.

Tính cách của Dung Thanh Từ hoàn toàn trái ngược với sự chậm chạp của Dung Dung, quả thật nhìn chướng mắt, xắn tay áo lên rồi đi tới thu dọn với cô.

Hai người làm hiệu suất cao hơn, phối hợp ăn ý, thu dọn hành lý rất nhanh.

Dung Thanh Từ đang thu dọn đồ trang điểm giúp cô, ngoài miệng càm ràm: “Túi trang điểm của blogger làm đẹp các cô giống như hộp Pandora vậy.”

Dung Dung mỉm cười, đang định trả lời thì đột nhiên lúc này có tiếng gõ cửa phòng.

“Đi mở cửa đi.” Dung Thanh Từ chỉ ra cửa, “Sao đồ của cô quá trời mà chỉ mang theo một cái túi nhỏ vậy?”

Chiếc túi tote cỡ trung Strathberry màu xanh matcha và xám tro, một đồ sạc dự phòng lớn hơn chút chắc không thể nhét vào.

Dung Thanh Từ leo lên đến vị trí ngày hôm nay, những chiếc túi mà hằng ngày cô đeo cũng phản ánh địa vị sự nghiệp của cô. Vì vậy, cô không thể đeo những chiếc túi nhỏ giản dị như Dung Dung.

Mặc dù cô thừa nhận kiểu túi này thật sự rất hay.

“Đẹp mà.” Dung Dung vừa trả lời vừa chạy đi mở cửa.

Là Ngụy Sâm.

Anh ta ồ lên, “Quả nhiên cô vẫn còn ở đây.”

Dung Dung chớp mắt, “Gì thế?”

“Mãi không thấy cô xuống thuyền, đang suy nghĩ có phải cô vẫn còn trong phòng không.” Ngụy Sâm cười tươi, sảng khoái nói: “Sếp Thẩm định đến thẳng vịnh Thâm Quyến, sau đó ngồi máy bay tư nhân về thành phố Thanh Hà, cô Dung muốn đi cùng không?”

Dung Dung nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi: “Đây là ý của anh Thẩm à?”

Ngụy Sâm dở khóc dở cười, “Nếu không thì sao tôi có thể tự làm chủ?”

Dung Dung liếc nhìn vào phòng như có ẩn ý, “Nhưng tôi và chị tôi đã…”

Vừa nói được một nửa, có người đã vỗ mạnh vào lưng cô, kiên quyết chặn lại câu nói tiếp theo của cô.

Không biết Dung Thanh Từ đi đến bên cạnh cô từ lúc nào, giọng điệu chân thành, nở nụ cười thân thiết, “Trợ lý Ngụy, có thể hỏi thử sếp Thẩm của cậu có phiền nghỉ ngơi ở Hồng Kông một ngày, để tôi và em gái tôi mua sắm thêm một ngày không?”

Ngụy Sâm hơi ngạc nhiên, “Sếp Dung nhỏ cũng ở đây à?”

“Nếu không tiện thì cứ để em gái tôi đi cùng với sếp Thẩm, vừa hay tôi tiết kiệm được một vé khoang hạng nhất.” Dung Thanh Từ cười tít mắt bổ sung.

“Vậy để tôi gọi điện thoại cho sếp Thẩm.”

“Được.”

Ngụy Sâm đi gọi điện thoại, Dung Dung oán giận nhìn Dung Thanh Từ và lầm bầm: “Em có thể trả lại tiền vé khoang hạng nhất cho chị, cần gì phải làm phiền anh Thẩm?”

Dung Thanh Từ chán ghét trả lời: “Cô cũng đã hơn 20 rồi, thông suốt ở phương diện khác đi chứ.”

Dung Dung lảng sang chuyện khác, “Cái gì?”

“Mặc kệ cô, tự hiểu đi.” Dung Thanh Từ xoay người, tiếp tục đi thu dọn đồ đạc giúp cô.

Dung Dung nhíu mũi, hơi lúng túng.

Ngụy Sâm cầm điện thoại đi tới, “Cô Dung, sếp Thẩm muốn nói chuyện với cô.”

Dung Dung do dự nhận lấy điện thoại, đặt bên tai và khẽ nói “Alo”.

Giọng nói trầm khàn vang lên, “Muốn đi mua sắm à?”

Dung Dung gật đầu, “Đúng vậy.”

“Được.” Thẩm Độ đáp lại dịu dàng, sắp xếp hành trình cho cô rất chu đáo, “Tôi đợi các cô trong xe, thu dọn xong cứ tới đây, tôi đưa các cô đi.”

Dung Dung nghi ngờ, “Đưa chúng tôi đi đâu?”

Có lẽ cho rằng cô không hiểu, nhất thời nghi ngờ chỉ số thông minh của mình, anh học theo giọng điệu lúc nãy của cô và lặp lại: “Đi mua sắm đó.”

Dung Dung vẫn nghi ngờ, “Tôi và chị tôi đi mua sắm, không cần anh đưa đi.”

Thẩm Độ im lặng rất lâu, hỏi ngược lại cô: “Các cô đi mua sắm ở đâu? Harbour City? Vịnh Đồng La?”

“Đúng vậy.”

Người đàn ông khẽ thở dài, dở khóc dở cười, “Không có gì mới lạ.”

Dung Dung: “…”

Sau đó anh còn nói: “Không muốn đi mua sắm ở chỗ mới sao?”

Giọng điệu giống như lừa gạt thiếu nữ ngây thơ.

Thiếu nữ ngây thơ mắc câu, “Thật không?”

“Lừa cô tôi được lợi gì?”

“…”

Thẩm Độ khẽ cười, “Có lên xe không?”

Giọng nói rù quến của người đàn ông này lại ngọt ngào đáng chết, khiến cô không thể nào từ chối!

Sau khi trả lại điện thoại cho Ngụy Sâm, Dung Dung đỏ mặt trở về phòng, báo cho Dung Thanh Từ biết cái gọi là kế hoạch tính trước bước không qua.

Dung Thanh Từ mỉm cười, “Rất tốt, còn được đi nhờ xe, thậm chí còn tiết kiệm tiền xe.”

Là một nữ giám đốc bá đạo mà lại keo kiệt, đúng là không bình thường.

Nhân lúc Dung Dung thu dọn hành lý, cô cất cẩn thận những tờ giấy phác thảo mà lúc nãy xem lén vào vali của nó.

Năm sáu trang liên tiếp đều vẽ một người đàn ông.

Chỉ dùng những nét đơn giản là phác họa ra được đường nét điển trai. Cho dù nó vẽ qua loa, nhưng Dung Thanh Từ vẫn nhìn ra được người đàn ông đó là ai.

Bởi vì dưới góc phải của giấy vẽ là hai chữ to đùng mà nó không viết ẩu chút nào.

“Anh Thẩm.”

Chưa hết, ở phía cuối, Dung Dung còn vẽ thêm một trái tim nhỏ màu đỏ.

Chậc, tâm hồn thiếu nữ thật buồn nôn.

Mà lúc này, Ngụy Sâm đang đứng ngoài cửa lẳng lặng chờ hai cô gái thu dọn xong hành lý rồi lên xe cùng cậu.

Điện thoại vẫn chưa cúp, Thẩm Độ ở bên kia dặn dò cậu: “Lát nữa cậu đi chung với tôi.”

Ngụy Sâm: “?”

“Không muốn à?”

“Đợi đã sếp Thẩm, đây không phải là vấn đề em muốn hay không, tại sao em phải đi theo anh và hai quý cô đó đi mua sắm?”

Thẩm Độ khựng lại một lúc, thản nhiên hỏi: “Chẳng lẽ một mình tôi đưa các cô ấy đi mua sắm?”

“… Nếu anh không muốn, tại sao phải đề xuất cùng đi mua sắm?”

Tra hỏi lương tâm.

Thẩm Độ lạnh lùng nói: “Không nói thế thì làm sao gặp mặt?”

Ngụy Sâm: “…”

EQ của sếp Thẩm luôn dao động, cậu làm trợ lý khó xử quá đi.

Sao cũng được, anh vui là được rồi, ai bảo anh là sếp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.