Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 11



Lúc bảy người chơi ăn xong cơm trưa đã là 3 giờ chiều.

Cơm nước xong, Đoạn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên lại vào bếp rửa chén. Hai người không phải kiểu người hay làm việc nhà, rửa chén mà cứ mạnh tay mạnh chân, phòng bếp liên tục vang tiếng lách ca lách cách, như thể không phải họ đang rửa chén, mà đang đi đánh lộn.

Cô gái số 1 nghe không nổi nữa, chạy vào bếp hỗ trợ, Đoạn Dịch tìm cớ kéo Lâm Nhạc Xuyên rời đi, tiện thể đưa mắt ra hiệu cho số 3. Số 3 lập tức hiểu ý, vừa chạy vô bếp khoa trương sến súa kêu la "Chị gái ơi để em giúp chị", vừa nháy mắt với Đoạn Dịch, tỏ ý "Cứ giao cho tôi."

Trong phòng khách, người chơi số 8 ngồi ngốc trên ghế da, vẫn là bộ dáng chìm vào cõi thần tiên; Trâu Bình ngồi bên cạnh cố gắng bắt chuyện với cậu ta, nhưng cũng không thể khơi được câu nào, thấy Đoạn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên đi tới, liền chào hỏi họ: "Buổi chiều chúng ta đi đâu?"

Đoạn Dịch nghĩ nghĩ, nói: "Tôi muốn vào rừng kiểm tra thêm, hoặc đi loanh quanh sân khấu kịch, nếu không tìm được thêm manh mối nào thì quay lại lầu 4 xem sao."

"Được. Ba chúng ta vẫn nên đi cùng nhau." Trâu Bình đứng lên nói.



Buổi tối 8 giờ. Các người chơi ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu buổi thảo luận cuối ngày.

Trong lúc thảo luận, số 3 cao to và số 1 phối hợp với Đoạn Dịch diễn kịch: Số 3 kiên trì muốn vote số 2, muốn loại cả hai tiên tri; số 1 nói số 2 soi cô ra Người tốt nên cô tin hắn, cô nghĩ số 8 đáng nghi hơn.

Kỹ thuật diễn của hai người vô cùng chân thật, cãi lộn dữ dằn đến mức mặt đỏ tai hồng.

Cho đến khi đúng 10 giờ, kết quả ra lò, danh sách bỏ phiếu hiện trên từng thiết bị.

Số 8 nhận bốn phiếu, số 1, 2, 3, 7 bỏ phiếu cậu ta.

Số 2 nhận ba phiếu từ số 5, 8, và 9 Trâu Bình.

Thời điểm kết quả được công bố, số 8 tự bế vẫn ở trạng thái bài ngoại, cậu ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đơn thuần chỉ vì không thể tự bỏ phiếu bản thân.

Trước khi vào tù, "di ngôn" của cậu ta là: "Em là du khách bình thường. Em 17 tuổi, học trung học phổ thông, chưa từng chơi trò này. Em không có gì để nói. Cứ... cứ vậy đi, hy vọng Người tốt sẽ chiến thắng."

Kể từ đó, tuy rằng sắp vào tù, nhưng biểu tình của cậu ta vô cùng bình tĩnh.

Ngồi đối diện, số 5 và số 9 Trâu Bình liếc nhau, mặt mũi hai người bỗng trắng bệch.

Kết quả bỏ phiếu đã chứng minh mọi thứ, số 1 và số 3 cãi lộn nãy giờ đều là diễn kịch.

Không, không chỉ có thế.

Trán Trâu Bình toát mồ hôi lạnh... Thời điểm cậu ta tìm Đoạn Dịch "Trò chuyện riêng", Đoạn Dịch cũng đã diễn kịch.

Thu hết biểu tình của hai người vào mắt, thấy bọn họ tính rời đi, Đoạn Dịch đứng lên gọi họ lại. "Chờ một chút. Tôi có chuyện muốn nói với mấy người."

Chờ hai người ổn định chỗ ngồi, Đoạn Dịch dùng ngữ khí bình thản mở miệng: "Ngày hôm qua chúng ta bỏ phiếu số 10. Nếu hắn là sói, vậy thì chỉ còn một sói. Nếu không, bây giờ vẫn còn hai sói. Nhưng từ phiếu bầu cùng phản ứng của mọi người, tôi đoán hai người đều là sói."

"Hai người mà là sói thì thua chắc rồi. Chúng tôi còn tận bốn Người tốt, đêm nay mấy người khai đao một người, ngày mai ba Người tốt sẽ bỏ phiếu loại một trong hai, nhất định có thể loại bớt một sói. Đêm mai khai đao người nữa, thì ngày kia hai Người tốt sẽ bỏ phiếu con sói còn lại."

Nỗ lực khống chế biểu tình không quá mức kịch liệt, thêm tí nhu hòa, anh dùng ngữ khí phi thường thân thiện nói: "Thật ra đây chính là cách chơi Ma Sói, tôi lừa bạn bạn lừa tôi, cho nên mọi người không cần trách móc nhau. Tôi hy vọng mọi người tháo bỏ khúc mắc, bắt đầu hợp tác với nhau."

"Phe sói đã thua, không thể dùng phương thức hiến tế Người tốt để đổi cơ hội rời đi nữa. Mấy người chỉ có thể cùng chúng tôi vạch trần bí mật của lâm viên, tìm biện pháp thoát ra ngoài. Mấy người vẫn sẽ sống sót, cùng lắm là không được thưởng đồng vàng thôi."

Tạm dừng một lát, thấy Trâu Bình ngẩng đầu nhìn phía mình, Đoạn Dịch mở miệng nói: "Tôi nói nhiều như vậy, bởi vì tôi không muốn tối nay sói lại cắn Người tốt, nó đã trở nên vô nghĩa. Bớt một người vào tù, nghĩa là thêm một người thăm dò phó bản, hy vọng cùng nhau vượt ải cũng sẽ lớn hơn. Vậy nên, tôi nghĩ chúng ta hãy hợp tác với nhau."

Trầm mặc hồi lâu, hốc mắt Trâu Bình đỏ bừng, nhìn Đoạn Dịch khàn khàn hỏi: "Anh Đoạn, em chỉ hỏi một câu, vì sao anh khẳng định số 6 là sói? Lý do hôm nay anh nói với em là giả, đúng không?"

Nghe đến đó, tựa hồ đoán được cái gì, Lâm Nhạc Xuyên đứng dậy đến bên người Đoạn Dịch, giơ tay đè bờ vai anh.

Đoạn Dịch lại nhìn hắn lắc đầu, thẳng thắn nói với Trâu Bình: "Bởi vì tôi mới là tiên tri thật. Lâm Nhạc Xuyên là phù thủy."

Trái tim Trâu Bình chìm hẳn. Thì ra là thế, hèn gì số 1 và số 3 tin tưởng anh không nghi ngờ, anh đã lén nói chuyện riêng với họ, anh là tiên tri cuối cùng, thân phận tối cao, bọn họ không thể không tin.

Nghe Đoạn Dịch tự lộ thân phận, bàn tay Lâm Nhạc Xuyên đặt trên vai anh không khỏi siết chặt.

Đoạn Dịch biết hắn đang lo chuyện gì, nhìn hắn lắc đầu thêm cái nữa, ánh mắt bình tĩnh đối diện Trâu Bình và số 5: "Việc tráo đổi thân phận là tôi bày ra, không liên quan đến Lâm Nhạc Xuyên. Mấy người có gì bất mãn thì cứ nhắm vào tôi."



Buổi tối 11 giờ. Trong phòng số 7 ở lầu hai.

Đoạn Dịch vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, tiếng gõ cửa vang lên, người đến là Lâm Nhạc Xuyên.

Vào phòng, Lâm Nhạc Xuyên thuận tay đóng cửa. "Vừa rồi tôi thấy số 5 vào phòng Trâu Bình. Chắc là bọn họ đang thảo luận xem nên làm gì tiếp. Đến giờ vẫn chưa thấy họ xử lý anh, tôi nghĩ họ đã bị anh thuyết phục."

Đoạn Dịch cười nói: "Lời tôi nói có đạo lý quá mà. Một hai chơi nốt, đến cuối chỉ còn hai Người tốt, cơ hội thoát ra ngoài sẽ bị thu nhỏ."

Cười vài cái ngắn ngủi, Đoạn Dịch cầm thiết bị, click mở giao diện kiểm tra thân phận.

Bỏ qua chân dung những người đã vào tù và những người đã kiểm tra mà biến thành màu đen, ánh mắt anh rơi xuống số 5 và Trâu Bình. Thật ra bây giờ không cần kiểm tra nữa, anh tùy tiện click vào chân dung số 5, giao diện lập tức xuất hiện nhắc nhở hắn là Người sói.

Cầm thiết bị dựa vào ghế sô pha đơn, mày hơi nhăn, Đoạn Dịch không khỏi nói ra nghi vấn trong lòng: "Thật ra việc số 5 là sói tôi chả bất ngờ mấy. Số 6 vừa ra mặt đã soi số 5, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ quái. Cách chơi của sói hơi bị độc đáo nhể."

Tùy ý ngồi trên sô pha đối diện Đoạn Dịch, Lâm Nhạc Xuyên nói: "Có lẽ liên quan đến đề nghị ban đầu của anh."

"Tôi đề nghị?" Đoạn Dịch nhớ lại một chút, "Đề nghị Người sói không cắn, Người tốt không vote?"

Lâm Nhạc Xuyên gật đầu: "Anh đưa ra kiến nghị đó ngay từ đầu, đêm đầu bình an, không ai vào tù. Nếu phù thủy không nhảy ra xác nhận người bị cắn, Người sói có thể lừa Người tốt rằng họ chưa từng cắn. Họ sẽ khuyên bảo mọi người đừng vote, cứ như vậy, số 5 sẽ không bị bỏ phiếu, còn có thể tỏ vẻ ở phe đối lập với số 6."

Nghĩ đến gì đó, đôi mắt Đoạn Dịch khẽ mở to, đồng tử co rụt lại. "Ồ, người từ đầu đến cuối vẫn luôn đề nghị mọi người đừng vote là... Trâu Bình."

Trầm mặc một lát, Lâm Nhạc Xuyên hỏi anh: "Anh biết quan hệ giữa cậu ta và Trương Trác là thế nào chứ?"

Đoạn Dịch lắc đầu. "Trương Trác thu mua một công ty chuẩn bị ra thị trường, muốn tôi nhập cổ phần vào công ty hắn, mượn tên tuổi của tôi để thổi phồng lừa dối người dùng, đưa ra thị trường sẽ mượn xác lừa tiền. Tôi không đồng ý. Tối đó tôi mở họp ở khu khai phá, hắn đến tìm nhưng tôi không gặp hắn, kết quả đêm đó Trâu Bình đến phòng tôi. Trâu Bình nói..."

Nghĩ đến việc có thể lời Trâu Bình đều là lừa mình, Đoạn Dịch im miệng.

Lâm Nhạc Xuyên ngước mắt liếc anh một cái. "Ngày đầu tiên đã bị sói nhắm vào, anh tưởng mình bị Trương Trác mượn cơ hội trả thù. Xem ra là do Trâu Bình giúp hắn xuống tay. Quan hệ hai người họ có lẽ không như anh nghĩ đâu."

"... Đừng có dùng ánh mắt anh dễ lừa thế để nhìn tôi nữa." Đoạn Dịch hơi bực bội cào tóc vài cái, lại thấy buồn cười, bèn rút một điếu thuốc ra, "Người tốt đang tạm thời thắng thế. Vấn đề chủ yếu vẫn là làm sao để vượt ải."

Một lần nữa lấy thiết bị ra xem, quan sát từng bức chân dung của các người chơi, ánh mắt Đoạn Dịch ngừng lại số 5 một chút, rồi nhìn số 4 và số 6. Bỗng dưng, tim anh đập mạnh.

Qúa rõ ràng, manh mối đặt ngay trước mắt mọi người, thế mà lại bị mọi người xem nhẹ.

Trong chớp mắt, như hoa quỳnh nở rồi tàn, một suy đoán lướt qua đầu Đoạn Dịch.

Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhạc Xuyên, anh nói: "Phỏng đoán của cậu có phần hợp lý. Nhưng chỉ vậy không đủ để số 6 soi số 5 ra sói. Đúng là ban đầu tôi đề nghị đừng vote, nhưng đâu có ai hưởng ứng. Hơn nữa, không thể so sánh với cách chơi Ma Sói thông thường, ở phó bản này, cơ hội để người chơi nói chuyện riêng là rất nhiều. Có quá nhiều biến số, bọn họ không thể đảm bảo số 5 sẽ không bị vote. Kế hoạch sói tự cắn quá dễ thất bại. Bọn họ tuyệt đối không dám chơi như vậy."

"Anh cảm thấy vẫn còn nguyên nhân khác?" Lâm Nhạc Xuyên hỏi.

Đoạn Dịch gật đầu: "Trong đồng dao thỏ Năm bị chết. Vì sao thỏ Năm lại chết? Còn có..."

Ngồi thẳng lưng, anh hỏi Lâm Nhạc Xuyên: "Cậu là người thứ mấy vào nhà?"

Lâm Nhạc Xuyên nói: "Thứ tám, vào ngay trước anh."

Đoạn Dịch nghiêm túc suy nghĩ, đồng tử đen nhánh hơi tỏa sáng: "Tôi bỗng nhớ tới một sự kiện mấu chốt. Số 4 và số 6 tuy là tình chị em plastic, nhưng trước đó hai cô thật sự rất thân thiết. Thế tại sao lại chọn số 4 và số 6? Vì sao không chọn hai số liền kề? Có phải hai cô cố tình tránh số 5 hay không?"

*Tình bạn plastic: ý nói tình cảm như bông hoa nhựa, biết là giả nhưng vẫn mãi tồn tại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.