Xe taxi chạy qua hết phố này đến phố khác, càng ngày càng gần đích, quần lót vừa thay của Trì Tảo Tảo lại ướt đẫm.
Khi xe dừng lại ổn định ở lối vào của quán bar, Trì Tảo Tảo do dự một giây rồi trả tiền để xuống xe.
Tới đâu hay tới đó.
Cô thầm an ủi bản thân, đây chỉ là một cuộc tình chớp nhoáng thôi, nếu kỹ thuật không tốt thì chịu đứng chút sẽ qua, nếu kỹ thuật tốt thì biết đâu còn có lần sau.
Trì Tảo Tảo rảo bước tới cánh cửa quen thuộc.
Đúng lúc tan làm, câu lạc bộ có nhiều người hơn bình thường, Trì Tảo Tảo không biết tìm người đàn ông thế nào, cô đi lang thang không có mục tiêu.
“Cô là Jessie phải không?” Một người phụ nữ mặc quần áo của nhân viên quán bar đi về phía cô.
Trì Tảo Tảo liếc nhìn người phụ nữ, gật đầu.
“Số phòng 88, tầng hai.” Người phụ nữ bưng rượu đi xa.
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua một trong những căn phòng phía trên được ngăn bằng kính, tim đập như sấm.
Không ngờ người đàn ông trong phòng đang quan sát tất cả mọi thứ qua tấm kính.
Đây là lần đầu tiên Trì Tảo Tảo đi lên tầng hai, chiếc thảm đỏ sậm, ánh đèn tối tăm, giống như tấm chắn nuốt chửng hầu hết âm thanh của tầng một.
Trì Tảo Tảo có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, bước chân càng ngày càng chậm, hơi thở cũng càng ngày càng nặng nề, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Trước cửa phòng 88, đương lúc Trì Tảo Tảo do dự xem có nên gõ cửa hay không thì cánh cửa bật mở.
“Từ tầng một lên tầng hai mất nhiều nhất ba phút mà em đi hết bảy phút rưỡi, xem ra tôi không thể gọi em là thỏ con được, tôi phải gọi em là ốc sên mới đúng.”
Giọng nói của người đàn ông đầy vẻ trêu chọc, âm cuối cao lên mang theo chút lười biếng.
Giống như ngày hôm qua, người đàn ông hôm nay cũng mặc một bộ vest, nhưng bên trên chỉ mặc áo sơ mi, hai cái cúc trên cùng được cởi ra để lộ khuôn ngực của anh.
Tuy nhiên, hôm nay anh vẫn đeo mặt nạ.
Chắc hẳn là quy định của câu lạc bộ, trên đó còn có một dòng logo, rất khiêm tốn, cũng rất nổi bật.
Trì Tảo Tảo chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã kéo cô vào phòng, cửa phòng lập tức đóng lại. Trì Tảo Tảo dựa vào cửa, thoáng sợ hãi.
“Em tin tôi không?” Người đàn ông đè cô lên cửa, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.
Trì Tảo Tảo cảm giác vùng đất bí ẩn dưới thân lại tuôn ra nước suối.
Không biết anh có ý gì, Trì Tảo Tảo chẳng dám trả lời, người đàn ông chợt cong môi: “Do dự có nghĩa là không tin, vậy thì tôi sẽ không bịt mắt em.”
Trì Tảo Tảo ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông. Anh khẽ nhướng mày, xoay người ngồi xuống ghế đẩu bên cửa, quan sát cô nàng hoảng loạn: “Không sợ tôi lừa em ư?”
Trì Tảo Tảo sửng sốt, chưa từng có ai bình thản nói ra những lời này như vậy.
“Chẳng phải ngài…”
“King của câu lạc bộ?”
Không phải sao? Trì Tảo Tảo căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.
“Vậy, nếu hôm qua tôi không lấy thân phận này để mời em thì sao?”
Vậy cô…
Không kịp nghĩ nhiều, Trì Tảo Tảo đã bị người đàn ông ôm vào trong lòng, mùi thuốc lá thoang thoảng xộc vào mũi, trong đó còn có mùi nước hoa.
Cô chưa kịp phản ứng lại thì bên dưới chợt lạnh, cảm giác đau đớn kéo đến cùng với âm thanh giòn giã.
“Á!” Trì Tảo Tảo hoảng sợ, hai tay ôm chặt lấy hông người đàn ông.
Sau đó là những cú tét liên tục, không đau nhưng rất xấu hổ.
Khi cái tét cuối cùng rơi xuống, Trì Tảo Tảo vẫn còn đang căng thẳng ôm chặt lấy eo người đàn ông để chờ đón những cái tiếp theo. Cho đến khi không còn cái nào nữa, Trì Tảo Tảo mới thở phào, nhận ra bản thân đang nằm sấp trên đùi anh, tim cô càng loạn nhịp.
“Mới thế mà đã ướt rồi à?” Anh dùng đầu ngón tay thử thăm dò đóa hoa bên dưới, lúc rút ra mang theo một sợi chỉ bạc, lâu sau lại cười khẽ: “Hóa ra chưa gặp tôi em cũng đã ướt rồi?”