Nhà Thiết Kế Đồ Chơi Tình Thú

Chương 37



“Ở đây sẽ bị người ta nhìn thấy.” Tạ Cảnh Diệu cúi người thở vào tai Trì Tảo Tảo.

Bầu không khí căng thẳng làm hai chân Trì Tảo Tảo không thể động đậy, từng bước nhỏ sẽ khiến trứng rung và gậy mát xa dưới thân kích thích vô số điểm nhạy cảm..

Trì Tảo Tảo há miệng thở dốc, sợ bản thân bất cẩn sẽ kêu lên thành tiếng.

Người qua đường bên cạnh vãn dần, cuối cùng cũng đi tới cuối phố, nhìn màn đêm đen nhánh trước mặt, Trì Tảo Tảo thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, đồ chơi bên dưới lại kêu rè rè hết đợt này đến đợt khác, Trì Tảo Tảo cảm nhận được giữa hai chân đã thoáng lạnh lẽo, thậm chí còn đang liên tục chảy xuống.

Sắp tới đầu gối.

Sao Trì Tảo Tảo lại không biết bên dưới đang chảy thứ gì chứ, cô suy nghĩ, chắc hẳn nó đã qua vạt áo khoác, chảy xuống đầu gối.

Tạ Cảnh Diệu không hề có ý định dừng lại mà tiếp tục dẫn cô đi lên trước.

Khoái cảm lại ập đến, gậy mát xa phía dưới cũng bắt đầu trở nên điên cuồng, nhụy hoa bị trứng rung tra tấn đến tê dại, chỉ cần thoáng cử động sẽ có dịch lỏng trào ra.

“Chủ… Chủ nhân…” Trì Tảo Tảo kéo áo Tạ Cảnh Diệu, nếu bây giờ cô còn không dừng lại thì chắc chắn sẽ lên đỉnh trên đường cái, chẳng may bị ai chụp được thì mai cô sẽ lên tin tức tiêu điểm của báo mất.

Tin tức tiêu điểm: “Thật đáng sợ, giữa đêm khuya có một người phụ nữ chỉ mặc áo gió đứng giữa đường làm chuyện ấy…”

Tạ Cảnh Diệu đáp một tiếng, song anh lại như tra tấn cô, muốn cô tự nói ra.

Trì Tảo Tảo nuốt nước bọt, giữ chặt người đàn ông toan cất bước: “Chủ nhân, nô… Nô sắp không chịu được… Nô… Muốn… Lên đỉnh…”

Vì đang là buổi đêm nên không có ai nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Trì Tảo Tảo.

Chỉ có mình Trì Tảo Tảo biết mặt cô hiện tại có thể nấu chín một quả trứng.

“Ồ?” Tạ Cảnh Diệu nhìn Trì Tảo Tảo rồi đứng lại, trong mắt chứa ý cười: “Quanh đây đâu có người, em muốn làm gì chả được.”

Tuy con hẻm này hơi chéo với đường nhưng thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, cho dù chỉ có một người thì Trì Tảo Tảo vẫn sẽ sợ hãi.

“Chủ nhân… Xin ngài…” Trì Tảo Tảo cầu xin, dịch thể đã sớm chảy qua đầu gối, nếu cô còn tiếp tục đi thì nó sẽ nhỏ xuống mặt đất.

Tạ Cảnh Diệu chỉ vào một con hẻm nhỏ hơn đằng sau lưng: “Em tự đi giải quyết nhé?”

Trì Tảo Tảo nhìn hẻm nhỏ xập xệ kia kia, xung quanh không có lấy một ánh đèn.

Tuy nhiên, cô đâu thể nghĩ được nhiều như vậy, khoái cảm tê dại dưới thân đã khiến đầu óc cô mụ mị, lúc này cô chỉ có thể bước đến hẻm nhỏ kia theo bản năng.

Trì Tảo Tảo vừa đi được hai bước, Tạ Cảnh Diệu đứng sau cong môi, rảo bước tiến lên bế ngang Trì Tảo Tảo rồi đi thẳng vào hẻm nhỏ.

Đẩy cánh cửa đầu tiên trong hẻm ra, Tạ Cảnh Diệu thuần thục ôm Trì Tảo Tảo vào chiếc giường lớn trong phòng.

Tiếp xúc với cái chăn mềm mại, Trì Tảo Tảo thoáng sửng sốt, ngay sau đó, khuy ái được cởi

Anh kéo hai cái kẹp vú trước ngực cô, từng cơn khoái cảm xông thẳng lên não.

“A… Ưm… Chủ… Chủ nhân… Chậm… Thôi…”

Trì Tảo Tảo thở hổn hển, kẹp vú trước ngực cũng nhấp nhô theo.

“A!” Đột nhiên, đau đớn đan xen khoái cảm kịch liệt ập đến, Trì Tảo Tảo ưỡn người, không khỏi run lên bần bật, ngón tay cô siết chặt lấy áo Tạ Cảnh Diệu, nước mắt không ngừng trào ra khỏi khóe mi ra.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.