Hai phút, thời gian không còn nhiều, Trì Tảo Tảo nhìn thấy nơi sắp đến, cảm giác hơi khó khăn khi di chuyển.
Bước chân lại chuyển động, đồ chơi dưới thân cũng trở nên yên tĩnh, chực chờ lần bùng phát tiếp theo.
Nhân lúc này, Trì Tảo Tảo rảo bước về phía tòa nhà.
Còn năm bước, bốn bước, ba bước, hai bước…
Đúng lúc cô bước đến bậc cuối cùng và đẩy cửa ra, đồ chơi cũng nháy mắt hoạt động, kích thích lớn nhất khiến Trì Tảo Tảo mở to miệng, trên trán lấm tấm mồ hôi, thu hút sự chú ý của mọi người.
“Rẽ phải có một cái thanh máy cho nhân viên.” Ở đầu bên kia, người đàn ông điều khiển.
Trì Tảo Tảo sắp khóc thành tiếng, đi hai bước rời khỏi ánh nhìn của mọi người, cánh tay lập tức bị một bàn tay to kéo vào góc.
Trì Tảo Tảo hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, cô nhận ra đó chính là người đàn ông trong điện thoại. Cả người cô vô thức thả lỏng, anh ôm cô vào trong lòng ngực, cảm nhận từng cơn run rẩy, vuốt ve mái tóc cô rồi khẽ nói: “Em làm tốt lắm, đây là phần thưởng cho em.” Sau đó, trên điện thoại hiển thị ba món đồ chơi đồng thời đạt mức tối đa.
Trì Tảo Tảo “Á” một tiếng, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hai chân lẩy bẩy mất kiểm soát.
Đây là lần đầu tiên cô tiết ra ở nơi công cộng.
Những thú vui này lần đầu tiên làm cô sảng khoái, cô đột nhiên có cảm hứng.
“Để tôi dẫn em đến một nơi.”
Trì Tảo Tảo bị bế lên đột ngột, lại “Á” một tiếng, hai tay lập tức ôm vòng lấy cổ người đàn ông. Bấy giờ, cô mới phát hiện hôm nay người đàn ông không đeo mặt nạ, cô có thể nhìn thấy mặt anh.
Trì Tảo Tảo không biết miêu tả khuôn mặt đó trông như thế nào, nhưng điều khiến cô ấn tượng nhất chính là đôi mắt của anh. Đôi mắt ấy trong như ngọc bích hút hồn cô, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, cũng nhìn chằm chằm vào Trì Tảo Tảo.
Cả hai dường như chặn tất cả những người khác ở ngoài cho đến khi…
“Chào Tạ tổng.”
“Tạ tổng ạ.”
Tiếng chào hỏi của hết người này đến người khác vang lên bên tai Trì Tảo Tảo, cô chợt nhận ra họ đã đến văn phòng trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại này.
“Đừng nhúc nhích, váy của em ướt đẫm rồi, chẳng lẽ em muốn bọn họ nhìn thấy một cô gái đang trong tình trạng xấu hổ như vậy ư?”
Lời nói của anh khiến Trì Tảo Tảo phải dừng lại. Vào lúc cửa văn phòng đóng lại, anh trêu đùa: “Bây giờ, em đang ở trong tay tôi.”
Cơ thể Trì Tảo Tảo run lên, không biết người đàn ông này còn muốn làm gì.
Người đàn ông bế cô vào trong căn phòng bên cạnh, khóa cửa lại. d
Căn phòng này rất sạch sẽ, tất cả đồ đạc đều được trang trí theo gram màu xám, từ xám nhạt đến xám đậm. Mặc dù rất sạch, song Trì Tảo Tảo lại cảm thấy áp lực.
Quả thực, nguồn gốc của sự áp lực này là những chiếc roi và dụng cụ được treo ngẫu nhiên trên giá.
“Cởi quần áo ra, quỳ xuống.” Anh đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.
Trì Tảo Tảo ngẩn ra, thấy hơi thở của anh tràn ngập nguy hiểm bèn cử động.
Tuy nhiên, cô vừa mới trải qua một cuộc chiến lớn, cả người mềm nhũn, đến tay cũng không còn nhanh nhẹn.
Người đàn ông chế nhạo: “Không biết cởi quần áo hay mới một lần đã mệt rồi?”
Trì Tảo Tảo thầm trừng anh trong lòng, rất muốn bảo anh giỏi thì làm đi. Đương nhiên, cô không dám nói ra.
Động tác trên tay không dừng lại, thể lực cũng dần khôi phục, Trì Tảo Tảo cởi hết quần áo và chỉ để lại ba thứ đồ chơi kia. Đương khi cô do dự, người đàn ông duỗi tay ra hiệu cho cô quỳ xuống bên cạnh.
Trì Tảo Tảo nhìn anh gỡ một chiếc roi mềm trên giá xuống, trong lòng khẽ run rẩy, ngoan ngoãn quỳ bên chân anh.