(*) Tên lửa đất đối không là một loại đạn tự hành được thiết kế có thể phóng lên từ mặt đất để tiêu diệt các loại máy bay, hay bất cứ vật thể bay nào. Nó là một kiểu của hệ thống chống phi cơ.
Thế giới này có khuynh hướng nghiêng về sức mạnh ma pháp và huyết thống, súng ống còn chưa xuất hiện. Trong trí nhớ của McGonagall, tại thế giới này, ngay cả pháo hoa cũng chỉ được hoàng cung ở đế đô bắn lên trời vào dịp mừng năm mới, nhằm biểu thị lời chúc phúc của quốc vương dành cho con dân.
Tại nơi này, phương pháp và cách thức luyện kim vẫn được xem là báu vật và chưa được lưu truyền trong dân gian. Do đó, gã không hiểu thứ có thể phát ra năng lượng khổng lồ theo lời Macbeth là gì, không khỏi tò mò hỏi: "Đó là loại năng lượng nào?"
Macbeth chần chờ nhìn McGonagall một lúc, đặt thìa xuống rồi khoa tay diễn tả: "Là dạng năng lượng tương tự như một quả cầu lửa được nén lại đến cực nhỏ, sau đó đột nhiên nổ tung."
Gã nhướng mày, loại năng lượng mà Macbeth miêu tả giống thuốc nổ hơn.
Tuy rằng gã không biết cụ thể loại năng lượng đó là gì, nhưng dựa theo mạch suy nghĩ này, nếu muốn chuyển loại năng lượng này thành thứ có khả năng tấn công tầm xa, thì súng chắc chắn sẽ là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu nòng súng có thể chịu được nguồn năng lượng bùng nổ trong tích tắc kia, chỉ cần bịt kín nòng súng là có thể chuyển năng lượng đó thành động năng của viên đạn, từ đó có thể tấn công từ xa.
McGonagall đã có ý tưởng cho vấn đề của Macbeth, bởi dù sao, gã cũng từng sống bao nhiêu năm ở một thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật và nền văn minh cao cấp hơn thế giới này rất nhiều. Lúc còn ở Mỹ, gã cũng thường xuyên tiêu tốn thời gian trong sân bắn, do đó, trong lĩnh vực súng ống, gã không phải một tay mơ, thậm chí, tốc độ tháo ráp súng của gã còn có thể thi đấu với vệ sĩ của cha mình nữa là đằng khác.
Tuy vậy, điều khiến gã do dự là, một khi súng ống xuất hiện, với uy lực khủng khiếp của nó, nhất định sẽ khiến đại lục còn đang dừng chân ở thời đại dùng vũ khí lạnh* tức khắc tiến vào thời đại của vũ khí nóng**. Với một nơi vừa mới kết thúc chiến tranh đa chủng tộc hơn ngàn năm, mới bước vào thời kỳ hòa bình hơn trăm năm ngắn ngủi như đại lục Nolan, điều này sẽ để lại rất nhiều hậu quả khôn lường.
(*) Vũ khí lạnh: các loại vũ khí chuyên dùng để tấn công trực diện như đao, kiếm, giáo mác…
(**) Vũ khí nóng: các loại súng ống, bom, thuốc nổ…
Nếu nhân loại có kỹ thuật chế tạo súng ống, thì thực lực của chủng tộc có dân số khổng lồ này chắc chắn sẽ tăng vọt mạnh mẽ hơn trước đây, khi họ chỉ có thể miễn cưỡng chiếm được một góc trên đại lục nhờ vào pháp sư và kỵ sĩ. Có lẽ, sự cân bằng vốn đã mỏng manh trên đại lục Nolan sẽ lại bị phá hủy, mở ra một cuộc chiến tranh đa chủng tộc khác diễn ra trên khắp đại lục.
Sau khi có Amy, nguyện vọng của McGonagall chính là cầu mong một thế giới hòa bình.
Gã không mong muốn chế tạo ra một món đồ hệt như một chiếc hộp Pandora, một khi đã mở ra thì không có cách nào đóng lại được nữa.
Tuy không có ý định cung cấp ý tưởng của bản thân, song McGonagall vẫn tò mò hỏi Macbeth: "Tôi rất tò mò, không biết ông muốn dùng nó để làm gì?"
"Rồng có thù oán gì với các ông hay sao mà ai nấy đều muốn giết nó vậy ạ? Không phải các bé rồng đều rất đáng yêu sao?" Amy ngồi bên cạnh khó hiểu hỏi. Ông chú thích cười kia muốn giết rồng, ông người lùn cũng muốn giết rồng, thế rốt cuộc rồng là thứ gì, sao mọi người cứ hở tí lại muốn giết rồng chứ?
McGonagall cũng thoáng kinh ngạc. Conti nói giết rồng thì không ai lấy làm lạ, cứ nhìn trang bị từ đầu tới chân của anh ta mà xem, ngoài con lừa đen ra thì tất cả đều dùng để giết rồng. Song, khi lời này phát ra từ miệng Macbeth, nếu không phải biểu cảm của ông quá nghiêm túc, e rằng gã đã suýt phì cười.
"Chắc ông chủ McGonagall cảm thấy buồn cười lắm đúng không? Không sao cả, thực ra tôi cũng nghĩ thế." Macbeth cười tự giễu. Khi McGonagall còn cho rằng đây chỉ là một câu chuyện cười mà Macbeth kể vào buổi sáng, ông ấy lại chậm rãi siết chặt nắm đấm, nói bằng giọng trầm thấp: "Nhưng đối với tôi mà nói, đây là động lực duy nhất khiến tôi tiếp tục sống sót, tiếp tục cầm búa rèn vũ khí.
Lúc này đây, con rồng đỏ đã từng ăn thịt cha tôi năm tôi ba mươi tuổi vẫn còn xuất hiện trên đại lục, làm đủ loại điều ác, nếu tôi không thể tự tay giết chết nó, có lẽ tôi sẽ chết không nhắm mắt. Đáng tiếc, tôi không có năng lực như McGonagall Alex, thế nên chỉ có thể tự nghĩ cách khác để giết rồng. Nhưng bây giờ xem ra, nếu vấn đề chủ yếu còn chưa được giải quyết, mọi cố gắng của tôi trước đó đều chỉ như công dã tràng."
Thấy Macbeth siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên trán, tâm trạng của McGonagall bỗng chốc phức tạp hẳn.
Conti Nicolas muốn giết rồng là để chứng minh bản thân, tăng thêm danh hiệu "dũng sĩ diệt rồng" trước cái tên của mình.
Còn Macbeth lại là để báo thù. Mục tiêu giống nhau, song mục đích lại hoàn toàn khác biệt.
"Xin chia buồn với ông." Gã chần chờ một lát, cuối cùng vẫn chỉ có thể dằn lòng nói ra câu này. Gã không thể lật đổ bố cục của cả đại lục chỉ vì thực hiện nguyện vọng của Macbeth.
Có điều quá khứ của ông ấy cũng nhắc nhở gã rằng, thế giới này không hề yên bình như gã vẫn tưởng. Tuy rằng người trong thành Chaos đều được thần điện Grey quản lý chặt chẽ, nhưng nếu thật sự có rồng đột kích, gã và Amy phải tự bảo vệ mình bằng cách nào?
"Hệ thống, cậu có bán tên lửa đất đối không không? Tốt nhất là loại có thêm tự động theo đuổi mục tiêu!" McGonagall hỏi trong lòng.
"Ký chủ, bản hệ thống xin được trịnh trọng nhắc nhở, hệ thống không buôn bán tất cả vật phẩm có khả năng gây ảnh hưởng đến bố cục của thế giới này, trong đó bao gồm tên lửa đất đối không!" Lần đầu tiên gã nghe thấy hệ thống nói bằng giọng nghiêm túc nhường này.
"Yên tâm đi, tôi cũng thích một thế giới hòa bình mà. Tôi chỉ mua một cái để tự vệ thôi, tuyệt đối sẽ không chủ động dùng nó đâu." McGonagall thản nhiên đáp, sau đó lại dụ dỗ hệ thống: "Lỡ như sau này có con rồng nào đột nhiên nổi điên đến tấn công nhà hàng, tôi cũng đi đời nhà ma như cha của Macbeth thì hệ thống thần bếp như cậu còn có tác dụng gì nữa?"
Hệ thống im lặng một lúc như đang nghĩ ngợi gì đó, một lát sau mới khinh bỉ nói: "Dù có thì anh cũng mua không nổi."
Gã nhướng mày, quả thật không thể phản bác câu nói này, lại còn bị hệ thống khinh bỉ nữa chứ.
Dẫu vậy, lời nói của hệ thống đã thể hiện một quan điểm rất rõ ràng: Chỉ cần có tiền, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Chờ sau này kiếm được nhiều tiền, gã sẽ lắp mấy cái tên lửa đất đối không trên mái nhà. Nếu con rồng nào nghĩ quẩn đến nhà hàng gây sự, gã sẽ cho nó một bài học để nó quay đầu là bờ, trở lại làm một con rồng tốt.
Nếu con rồng đỏ mà Macbeth muốn xử lý kia cũng tình cờ đến thành Chaos, gã còn có thể thương lượng một chút, bán quyền sử dụng một quả tên lửa đất đối không cho ông ấy. Mấy năm nay ông ấy vẫn muốn làm chuyện lớn, chắc cũng tiết kiệm được không ít kinh phí nhỉ? Dù sao thì một món vũ khí do ông ấy rèn đều có thể bán được 1.000 đồng vàng cơ mà, kiếm không ít đâu.
"Không sao, bao nhiêu năm rồi tôi chưa kể chuyện này cho người khác nghe, hôm nay ăn cơm ở chỗ ông chủ McGonagall thoải mái quá nên mới không nhịn được lắm lời ấy mà." Macbeth lại nở nụ cười, vừa lắc đầu vừa nói, sau đó cầm thìa lên tiếp tục ăn cơm chiên.
McGonagall liếc nhìn ông ấy rồi xoay người vào nhà bếp. Trước mắt, gã sẽ không thay đổi suy nghĩ và quyết định của mình.
Bởi trong thế giới này, diệt rồng cũng chưa chắc cần súng ống. Năm xưa McGonagall Alex cũng chỉ cầm một thanh kiếm, cưỡi theo điểu sư bay lên trời là đã có thể xử lý được mấy con rồi đấy thôi.
"Ông chủ McGonagall, hôm nay có món mới phải không?" Gã vừa mới đi đến cửa nhà bếp, giọng nói của Haben đã truyền đến. Tuy hắn đã cố nói thật nhỏ, song giọng nói vẫn cứ oang oang, vô cùng chói tai.
"Ăn to nói lớn, chú phải tuân theo quy tắc nhé, không được làm ồn đâu đấy." Amy ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Haben.
"Tôi biết, tôi biết rồi…" Haben vội gật đầu. Chỉ cần hơi kích động là lại suýt quên mất quy tắc ở đây, hắn nhìn sang cô nhóc, sợ hãi một cách khó hiểu.
"Đúng vậy, hôm nay có thể ăn thử món mới. Các khách hàng đã đồng ý góp vốn sẽ là những người đầu tiên được ăn thử, món mới chính món là bánh kẹp Thiểm Tây." McGonagall quay lại, mỉm cười gật đầu với Haga và Haben vừa mới đến.