"Thực đơn không sai đâu, nhưng do nhà hàng mới khai trương, chưa có nhiều món, sau này sẽ dần có thêm các món mới." McGonagall mỉm cười lắc lắc đầu, bình tĩnh nói.
"Vấn đề không nằm ở món ăn, mà ở phần giá cả cơ! Có loại cơm chiên Dương Châu nào có giá tận 600 đồng tiền một phần chứ? Cậu nấu bằng thịt rồng hay gì?" Macbeth lắc đầu, tức giận chỉ vào hàng chữ nhỏ trên thực đơn.
Vốn thấy nhà hàng này trang trí tao nhã, chủ nhà hàng trông cũng thuận mắt, nào ngờ gã này lại định chặt chém ông như thế. Nhìn mà xem, chữ nhỏ thế này, nếu ông không nhìn kĩ, chẳng phải đã lãng phí 600 đồng tiền rồi sao.
600 đồng tiền đủ để gọi một bàn thịt nướng ê hề, lại thêm hai bình rượu đầy ở quán rượu Flers, lúc về còn dư sức mua thêm một túi rượu đầy. Chút hảo cảm ban đầu của Macbeth dành cho McGonagall tức thì tan thành mây khói. Quả nhiên nhân loại vẫn là chủng tộc giỏi vờ vịt và gian xảo nhất.
"Xin lỗi, món này không nấu từ thịt rồng, nhưng giá mà nhà hàng chúng tôi niêm yết trên thực đơn không hề nhầm lẫn chút nào. Tôi cảm thấy phần cơm Dương Châu này xứng đáng với giá này, thậm chí với giá cao hơn thế, nhưng khách hàng có quyền lựa chọn ăn hay không." McGonagall trả lời rất đúng mực, không giải thích quá nhiều.
McGonagall sớm đã đoán được sẽ có khách thắc mắc mức giá này, nhưng gã có niềm tin tuyệt đối vào cơm chiên Dương Châu do mình làm. 600 đồng tiền mà chê đắt á? Nếu không phải vì phải hoàn thành nhiệm vụ bán được một nghìn phần cơm chiên, gã còn muốn ra giá 6.000 đồng tiền nữa cơ. Đây chính là món ăn chế biến từ loại gạo quý báu thấm đẫm nước Suối Nguồn Sinh Mệnh, kết hợp các nguyên liệu quý hiếm khác và kỹ thuật nấu nướng đỉnh cao nhất thế giới này đấy!
Macbeth nhìn chằm chằm McGonagall, cố nén phẫn nộ, loài người đúng là quá giả dối, có thể bình thản nói ra những lời trơ trẽn thế này. Tuy bầu không khí ở nhà hàng này không tồi, nhưng ông vẫn chú trọng nhất ở phương diện hương vị món ăn, hoàn cảnh xung quanh chỉ là thứ yếu.
Rốt cuộc cơm chiên Dương Châu này là thứ gì, ông nhìn tên món ăn mà chẳng thể đoán nổi, Dương Châu là cái quái gì chứ? Cơm chiên có thể ăn được cơ à? Mấy mươi năm qua, ông đã ghé qua biết bao nhà hàng ở thành Chaos nhưng cũng chưa từng nghe qua có món ăn như thế.
Macbeth nhìn chằm chằm McGonagall một lúc, nhưng vẻ mặt gã vẫn thản nhiên, không hề chột dạ hay tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chỉ đơn giản như đang chờ ông quyết định.
Ông đã mở cửa hàng vũ khí được mấy mươi năm, gặp qua đủ loại người, nhưng người có thể thản nhiên như thế trước mặt ông không nhiều, đa số đều là những người có chút bản lĩnh. Nghĩ đến đây, ông không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ bát cơm chiên Dương Châu này thực sự độc đáo và xứng đáng với giá 600 đồng tiền? Sau một lúc do dự, ông hỏi: "Cậu nói giá này là đúng, vậy cậu có dám cam đoan món cơm chiên Dương Châu này ngon miệng không?"
"Ngon hay không cũng tùy vào khẩu vị của từng người, do đó, xin lỗi tôi không thể cam đoan điều này được." McGonagall lắc đầu, một món ăn dù có ngon thế nào cũng có người cảm thấy không hợp khẩu vị. Nhìn vẻ khó chịu của Macbeth, McGonagall không khỏi thầm thở dài thườn thượt, xem ra gã khó mà giữ chân được vị khách đầu tiên này rồi.
"Cậu!" Nghe thấy thế, Macbeth càng cáu kỉnh. Nếu là chủ nhà hàng khác, ai lại không tâng bốc thức ăn nhà mình lên tận mây xanh chứ. Gã này thì hay rồi, chỉ đáp lại ông bằng một câu "không thể cam đoan" qua quýt thế này. Nếu ngay cả hương vị món ăn mà gã cũng không dám bảo đảm, xem ra đúng là lừa đảo thật rồi, lỡ như lát nữa ông cảm thấy thức ăn dở tệ, gã lại dùng lý do "khẩu vị mỗi người mỗi khác" để chối bỏ trách nhiệm thì sao? Gã nhân loại này quá gian xảo rồi, tốt nhất vẫn không nên ăn ở đây thì hơn.
"Cha ơi, Amy đói bụng rồi." Amy vẫn luôn ngồi bên cạnh, thấy hai người cứ lời qua tiếng lại thì bĩu môi, ngẩng đầu nói với McGonagall, rồi lại quay sang liếc nhìn Macbeth vẻ chán ghét. Ông người lùn này gọi thức ăn chậm quá đi mất, cơm chiên Dương Châu ngon như vậy mà cứ do dự mãi, nếu không thì cha đã có thể làm xong một phần rồi.
Macbeth vốn chuẩn bị rời đi, lại bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của cô nhóc, cứ thế khựng lại, ngại ngùng không dám đứng dậy nữa. Cô nhóc này đang bất bình ông làm mất thời gian ăn cơm của nó đấy à?
"Được rồi, cha đi làm cơm chiên Dương Châu cho Amy ngay đây." Gã cười sờ sờ đầu cô nhóc, rồi quay sang Macbeth: "Quý khách cứ từ từ quyết định, nghĩ kĩ rồi thì nói với tôi." Nói xong, gã liền xoay người vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm chiên.
"Cơm chiên cầu vồng siêu ngon luôn đấy ạ, Amy rất thích ăn, ông người lùn không định gọi ăn thử sao ạ?" Amy lại ngồi xuống chiếc ghế cao sau quầy, chống cằm, chớp chớp mắt nhìn Macbeth, ngây ngô hỏi.
"Đáng… Đáng yêu quá đi mất!" Macbeth cảm thấy trái tim sắt thép đã trải qua bao lần rèn giũa của mình bỗng mềm nhũn, suýt nữa đã bật thốt lên: "Đương nhiên phải gọi thử một phần rồi!"
Tuy vậy, nhớ lại sự nghi ngờ và giận dữ của mình khi nãy, giờ vừa nghe lời cô nhóc nói đã lập tức gọi cơm, chẳng phải quá mất mặt sao? Thế là, ông phải kìm nén cảm xúc trong lòng mình, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đáp: "Ông phải cân nhắc thêm rồi mới quyết định được."
"Được thôi, dù sao lát nữa ông cũng sẽ thích hương vị đó cho xem." Cô nhóc nhún vai như rất chắc chắn với viễn cảnh trong đầu mình, không để ý tới Macbeth nữa, quay sang nhìn về phía nhà bếp với vẻ chờ mong.
"Mình chẳng thèm món cơm chiên Dương Châu gì đó đâu." Ông kiêu ngạo lẩm bẩm, lại cảm giác được ánh nhìn khinh thường từ phía đối diện. Ông bị một nhóc loli khinh bỉ tận hai lần liên tiếp, nhưng thấy dáng vẻ đáng yêu của cô nhóc, ông cũng không có cách nào khác ngoài việc tha thứ cho cô nhóc.
"Cứ đợi thử xem, liệu món cơm chiên Dương Châu kia có thực sự ngon đến vậy không, hay cô nhóc này cũng bị tên nhân loại gian trá kia dạy hư rồi." Ông thầm nghĩ, cũng không đi vội, kiên nhẫn ngồi chờ.
Kinh qua vô số lần luyện tập trong sàn huấn luyện thần bếp, lại từng tự tay thực hiện món này hai lần trong thực tế, do đó, chưa đầy mười phút, McGonagall đã làm xong một phần cơm chiên.
Lúc bưng phần cơm chiên ra ngoài, gã thoáng bất ngờ khi thấy Macbeth vẫn còn ngồi ở đó, cứ tưởng vị khách nóng tính này đã đi từ lâu rồi chứ.
"Đây là cơm chiên Dương Châu ư? Trông cũng đâu có gì đặc sắc? Tuy trình bày có vẻ hấp dẫn nhưng chẳng thấy lát thịt nào, chắc không đủ nhét kẽ răng." Vừa nhìn thấy bát cơm chiên kia, cảm giác chờ mong trong lòng Macbeth tức thì hóa thành hụt hẫng.
"Amy đi rửa tay đã rồi vào ăn cơm." McGonagall đặt bát cơm lên chiếc bàn đối diện bàn của Macbeth, cười nói với Amy.
"Vâng ạ." Cô nhóc chạy chậm vào nhà bếp, đứng lên ghế con để rửa tay, rồi lại chạy về bàn ăn, trèo lên ghế, kéo bát cơm lại hít hà, đôi mắt to tròn xanh thẳm càng thêm bừng sáng.
Mà lúc này, mùi cơm chiên thơm lừng đã lan tỏa đến bàn của Macbeth. Ông không kiềm được hít vào, hơi trố mắt, nhìn bát cơm chiên trước mặt Amy vẻ khó tin, "Sao mùi thơm này lại hấp dẫn như thế chứ?"
"Amy bắt đầu ăn nhé." Cô nhóc cầm thìa nói một tiếng, sau đó xúc một thìa cơm đưa lên miệng, vui vẻ nhai. Vẻ thích thú khi được ăn ngon tức khắc hiện rõ trên gương mặt nhỏ nhắn, cô nhóc cứ xúc hết thìa này đến thìa khác, còn vừa ăn vừa lắc lư, không dừng lại bất cứ giây phút nào.
"Ực ực…" Macbeth nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của bản thân, lập tức quay sang nói với McGonagall đứng gần đó, "Ông chủ! Cho tôi một phần cơm chiên Dương Châu!"