Mặt Giang Tiểu Vũ nóng lên, nếu nơi nào đó có khe đất, nhất định cô sẽ lựa chọn chui vào đó.
Thật vất vả mới có thể phát tiết một lần, vì sao còn gặp lại người ở đây nữa.
Chẳng lẽ vận rủi chia tay còn chưa qua?
Giang Tiểu Vũ ngắm trái rồi lại ngắm phải, nhưng lại không dám nhìn mặt người đối diện.
Lúc này đây, cô hi vọng mình là người có độ cận thị cao.
Nếu là được như thế, vậy thì khoảng cách mấy chục mét, cô hoàn toàn có thể xem anh không hề tồn tại.
Ban đầu, Nhuận Lăng không chút để ý, nhưng vì người đối diện kia, đôi mắt nhìn loạn, bộ dáng ngốc ngốc, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút khôi hài.
"Con gái nhà ai mà mắt nhỏ tỏa sáng như vậy nhỉ?"
Những cô gái ở đây mắt đều lóe sáng, thấy Nhuận Lăng nhìn Giang Tiểu Vũ gần ba giây thì mỗi người đều nổi trận lôi đình, dùng ánh mắt như muốn giết cô ngay lập tức vậy.
"Thứ phụ nữ mưu tính!"
"Làm cái quái gì vậy chứ!"
Toàn thân Giang Tiểu Vũ lạnh run, cô cảm thấy không thể ở chung với đám phụ nữ này được.
Vì thế cô liền cúi đầu, không dám khiến các cô gái kia phẫn nộ.
Sau một hồi không nói gì và vì Giang Tiểu Vũ nhận thua nên chiến tranh kết thúc.
Các cô gái bắt đầu vì bản thân tính toán, trong đó có một cô gái dáng ngồi văn nhã mở miệng:
- Nhuận Đổng, em là con gái của chủ tịch tập đoàn Doãn Thịnh.
Em tên là Doãn Ân Huệ, ba năm trước chúng ta đã gặp mặt, anh còn nhớ không?