Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 911: Anh Bắt Buộc Phải Làm Vậy



Đường Xán giơ tay OK: “Tôi biết rồi, vẫn là cô hiểu biết hơn nhiều, tôi đã quen cô đơn nhiều năm như vậy, có chút không quen đột nhiên thành gia, nói thật, chuyện giao thiệp với trưởng bối thật làm cho người khác đau đầu.”

Đường Xán đi, mang tai Ôn Ngôn liền được thanh tĩnh, cuối cùng thì cũng không đột nhiên bị âm thanh thở dài làm giật mình nữa rồi.

Hơn một giờ chiều, lúc Ôn Ngôn đang ghé vào bàn làm việc ngủ trưa, đột nhiên cảm giác bên cạnh có người ngồi xuống.

Cô tưởng rằng Đường Xán nhanh như vậy đã trở về rồi, không ngắng đầu mà hỏi: “Tình hình thế nào? Không phải anh bị đánh đuổi ra đây đấy chứ?”

Giọng nói của Mục Đình Sâm vang lên: “Em đang nói mớ hả?”

Ôn Ngôn ngạc nhiên ngồi dậy: “Sao là anh? Em còn tưởng là Đường Xán cơ, anh ấy đi tìm mẹ vợ rồi. Không phải anh đi tham dự hôn lễ sao? Sao lại về sớm thế?”

Sắc mặt Mục Đình Sâm không dễ nhìn lắm, thần sắc có chút phức tạp khó phân biệt, Ôn Ngôn cảm thấy nghi ngờ: “Sao thế?

Nhìn sắc mặt anh có điểm là lạ, tham sự hôn lễ còn còn khiến anh bực mình sao? Ai lại to gan như vậy chứ?”

Mục Đình Sâm trầm mặc chốc lát, nói: “Hình như anh nhìn thấy Kỷ Thừa Hoằng.”

Ôn Ngôn há to miệng, muốn nói không có khả năng, đột nhiên lại nghĩ đến không có việc gì là tuyệt đối, không biết nên nói cái gì cho phải. Trách không được tại sao sắc mặt anh lại kỳ lạ thế, nêu Kỷ Thừa Hoằng thật sự xuất hiện trong nước…

Cô cầm tay Mục Đình Sâm: “Anh chắc chắn không? Thật sự là anh ta sao?”

Anh chân chờ lắc đầu: “Chỉ nhìn lướt qua, người đã không thấy tăm hơi, anh còn không thể xác định chắc chắn, nhưng không thể không phòng. Lúc trước Kỷ Thừa Hoằng vào tù, anh không có ý định để hắn còn sống đi ra, theo lý thuyết, hắn ta đã sớm trở thành người chết rồi, em hiểu ý của anh không? Nếu như hắn thật sự ra ngoài… Còn đến nơi này, nhất định sẽ tìm anh báo thù, không được, bên Diệp Quân Tước anh cũng phải nói với cậu ta một tiếng, nếu Kỷ Thừa Hoằng thật sự trở về, cậu ta cũng sẽ trở thành mục tiêu.”

Ôn Ngôn vô ý thức nhíu mày, không nói gì, tay nắm lấy tay anh cũng buông lỏng ra một chút. Mục Đình Sâm cảm nhận được phản ứng của cô, cầm ngược lại tay cô: “Anh cũng chẳng còn cách nào khác, trận tai nạn trên biển kia chết nhiều người như vậy, thế nhưng ở đất nước của Kỷ Thừa Hoằng không có án tử hình, đến ngày anh ta ra tù, nhất định sẽ tới tìm anh, theo tính tình của anh ta, một khi tìm tới anh, nhất định sẽ làm đến nỗi một sống một còn, anh chỉ có thể ra tay trước. em đừng nghĩ anh… đáng sợ như vậy, được không?”

Ôn Ngôn miễn cưỡng cười cười: “Em… Em hiểu ý của anh…”

Thế nhưng trong nội tâm cô vẫn sẽ có loại cảm giác kỳ quái, cô không thích anh tàn nhẫn như thế, cô thích anh luôn luôn đứng dưới ánh mặt trời.

Nhìn miễn cưỡng của cô, Mục Đình Sâm có chút nhụt chí:

“Trong mắt em, đến cùng thì anh là loại người gì? Nếu như anh luôn không dùng thủ đoạn như vậy thì đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi! Bỏ đi, nói rồi em cũng không hiểu, anh về phòng làm việc trước đây.”

Nhìn anh rời đi, Ôn Ngôn muốn gọi anh lại, lời đến khóe miệng, lại bị giữ lại, cô chỉ là đơn thuần không thích anh như thế mà thôi.

Trở lại văn phòng, Mục Đình Sâm gọi điện thoại cho Diệp Quân Tước: “Hình như tôi nhìn thấy Kỷ Thừa Hoằng, bên nhà tù kia tôi sẽ đi lần nữa để kiểm tra xem anh ta đã chết hay chưa.”

Đầu bên kia điện thoại, Diệp Quân Tước hững hờ hút thuốc: “Kỷ Thừa Hoằng? Anh là già rồi mắt mò sao? Không phải đã từng kiểm chứng rồi sao? Người đã chết rồi, chẳng lẽ có thể ve sầu thoát xác mà trở về?”

Mục Đình Sâm có chút khó hiểu: “Kiểm chứng thêm một lần để phòng bắt trắc mà thôi, tốt nhất không phải là anh ta, nếu như phải, nhất định phải lập tức bắt anh ta lại. Nếu cậu không xem ra gì, vậy coi như tôi chưa từng gọi cho cậu cuộc điện thoại này, nếu là ngày nào đột nhiên bị người khác chơi chết, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”

Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại.

Diệp Quân Tước để điện thoại di động xuống, nhả ra một ngụm sương mù, gọi A Trạch vào trước mặt: “Trước đây tôi bảo anh đi quan sát tin tức của Kỷ Thừa Hoằng, anh kiểm chứng rõ ràng chưa? Kỷ Thừa Hoằng đến cùng là chết hay chưa?”

A Trạch nói rất chắc chắn: “Đích thật là đã chết, con người anh ta như vậy, ở trong tay mây tên tội phạm loại F kia căn bản là không sống được mấy ngày, một thương nhân, có thể nói chuyện thương nghiệp với mấy tên đó sao? Trong tù đều là dùng nắm đắm nói chuyện, huống chỉ chúng ta còn cho chuẩn bị tiền rồi. Sao thế? Anh ta chưa chết sao? Không có khả năng…”

Diệp Quân Tước đưa tay nhắn diệt thuốc lá, đáy mắt lộ ra một vòng mỉa mai: “Nói không chừng cái tên thương nhân như anh ta thật sự có thể nói chuyện thương nghiệp trong tù, bảo vệ được cái mạng nhỏ. Công ty của anh ta mặc dù bị thu mua, nhưng tài sản vụng trộm còn bao nhiêu cũng không ai biết, không chừng là người nhà của anh ta giúp anh ta chuẩn bị.

Mục Đình Sâm hoài nghi anh ta không chết, vậy thì đi kiểm chứng lại một lần đi, thế này ai cũng an tâm. Nếu thật sự không chết, Kỷ Thừa Hoằng còn tới đến Đề Đô, vậy thì là một vấn đề lớn rồi. Anh ta là một phạm nhân, sau khi trốn về, hoặc là núp trong bóng tối giống côn trùng tham sống sợ chết, tuyệt đối không thể trắng trợn lộ diện, hoặc là vì “rửa sạch nhục nhã” cái gì cũng không quan tâm mà trả thù. Bằng hiểu biết của tôi với anh ta, anh ta sẽ không can tâm sống như côn trùng cho đến già đâu.”

A Trạch cũng cũng bắt đầu dao động, chẳng lẽ Kỷ Thừa Hoằng thật sự có bản lĩnh trốn ra từ trong ngục sao? Anh lấy lại bình tĩnh, nói: “Vậy tôi đi tra thêm, sẽ nhanh chóng trả lời anh.”.

Buỏi chiều tan làm, Mục Đình Sâm vẫn theo thường lệ ở hầm để xe đợi Ôn Ngôn.

Đoạn khúc mắc giữa trưa làm trong lòng Ôn Ngôn có chút khó chịu, sau khi lên xe, cô cũng không chủ động nói chuyện với anh, hai người ai cũng không có mở miệng, Trần Nặc nhìn ra có gì đó không đúng, cũng thận trọng không có lên tiếng, lái xe hướng về Mục trạch.

Sắc mặc Mục Đình Sâm vẫn cứ không dễ nhìn lắm, Ôn Ngôn lười nhác nhìn vẻ mặt anh, nhìn chằm chằm vào phong cảnh ngoài cửa xe. Cô không chú ý mà một mực im lặng, sắc mặt Mục Đình Sâm càng u ám lợi hại.

Cuối cùng, ở một đoạn đừng dừng đèn giao thông, anh nhịn không được mở miệng nói: “Cuối cùng em muốn như thế nào?

Cũng không phải việc ghê gớm gì, sao lại phải bày ra sắc mặt như thế với anh? Nếu anh không giết anh ta, nhất định anh ta sẽ giết anh, anh bắt buộc phải làm vậy.”

Ngữ khí Ôn Ngôn bình thản nói: “Em không có, người bày ra vẻ mặt u ám là anh.”

Kỳ thật vừa nghĩ tới Mục Đình Sâm suýt chút chết ở trong tay Kỷ Thừa Hoằng, Kỷ Thừa Hoằng bất kể như thế nào đều là trừng phạt đúng tội, cô cũng không phải là đặc biệt để ý cách làm của anh, giữa hai người nhất thiết phải một sống một còn, cô cũng sẽ không chút do dự lựa chọn để Kỷ Thừa Hoằng chết.

Lúc ấy cô hoàn toàn chỉ là theo bản năng phản ứng, tâm lý không thích ứng mà thôi, là anh phản ứng quá mức.

Chuyện tai nạn ở biển kia, đến giờ cô nhớ lại lòng còn sợ hãi, cô suýt chút mắt đi anh, vô số lần tỉnh lại trong mộng, cô đều sẽ ngồi dậy xem xem anh có ở bên cạnh hay không, chỉ cần anh còn sống, so với chuyện gì cũng quan trọng hơn. Cô hiểu sau khi anh biết chuyện Kỷ Thừa Hoằng có khả năng còn sống trong lòng có cảm giác nôn nóng, thái độ không tốt và ngữ khí không ôn nhu, cô cũng thử không so đo với anh, cô thật sự không muốn bởi vì chuyện này mà cãi nhau với anh.

: Trở lại Mục trạch, Mục Đình Sâm trực tiếp đi thăng vào thư phòng, bộ dạng ai cũng không quan tâm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.