Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 905: Mêm Lòng Là Một Loại Bệnh, Cũng Là Một Loại Thủ Đoạn Mềm Dẻo



Đường Xán không lên tiếng, trên mặt là một mảng tĩnh mịch.

Rất nhanh, Bạch Mộ Tỉnh đi tới biệt thự.

Biết được Đường Xán yên lặng, trên mặt Bạch Mộ Tinh đều mang dáng vẻ vui mừng: “Xán Xán, con đồng ý đi cùng với mẹ rồi?”

Đường Xán còn chưa mở miệng, Carmilla đã thay anh trả lời: “Anh ấy rời khỏi Mục thị cần một khoản tiền bồi thường, tôi đã nói trước rồi, số tiền này muốn bỏ ra thì bản thân bà tự bỏ ra đi, bố tôi nhất định là sẽ không bỏ ra, bà không cần nói với bố tôi, chỉ tự đi rước lấy nhục, chỉ khiến cho ông ấy càng chán ghét bà. Tôi cũng là vì tốt cho bà, nên nhắc nhở bà.”

Giọng nói cũng thái độ của Carmilla đối với Bạch Mộ Tinh khiến cho Đường Xán rất bất mãn, anh trọn mắt nhìn Carmilla một cái, Carmilla cũng liếc anh một cái.

Bạch Mộ Tinh giảng hòa nói: “Xán Xán, con đừng so đo với em gái con, con bé nói chuyện vẫn luôn là bộ dạng này, nó không xấu, con bé đối với mẹ tốt vô cùng. Nói đi, Mục thị bên kia muốn bao nhiêu tiền bồi thường?”

Vốn dĩ kế hoạch đã định xong, phút chót, Đường Xán lại có chút không nói ra miệng. Anh không muốn nhìn thấy Bạch Mộ Tính bị đuổi ra khỏi cửa, nhưng cũng không muốn hy sinh tất cả những gì mình có bây giờ. Nếu Bạch Mộ Tinh ở nhà chồng không được thích như vậy, anh có thể giúp bà ấy giữ vững bao lâu? Dùng lợi ích đổi lấy, từ đầu đến cuối không có thật lòng thì sao bền chắc.

Yên lặng chốc lát, anh vẫn là mở miệng: “Mục thị có bao nhiêu nhà thiết kế trong lòng mẹ chắc cũng biết rõ, thời điểm con ký hợp đồng giá cả không thấp, tiền vi phạm hợp đồng là gấp 10 lần lúc ký hợp đồng.”

Bạch Mộ Tinh thần sắc cứng đờ: “Mười lần… “

Bà ta đương nhiên không có nhiều tiền như vậy, tài lực của Mục thị không phải thứ bà ta có thể khiêu chiến, dù cho những năm này của cải của chính bà ta cất giữ, cũng không đủ khả năng trả số tiền lần này.

Carmilla tấm tắc nói: “Xong rồi, không ai trả nổi, bố tôi cũng không bỏ ra nổi số vốn lớn như vậy, làm không công một trận.

Suy nghĩ một chút cũng phải, ban đầu Mục thị ký với Đường Xán mắt không ít tâm tư, xuống không ít công phu, nhất định sẽ nghĩ biện pháp giảm tổn thất bất ngờ xuống đến thấp nhất, người muốn vi phạm hợp đồng, tiền vi phạm cũng phải đủ vốn mới có thể thả người.”

Trên mặt Bạch Mộ Tinh dần dần mát huyết sắc, có chút đứng không vững, ngồi xuống sofa: “Xán Xán… không còn cách khác sao? Mẹ thật sự cần con… con không thể đi cùng mẹ, mẹ thật sự sẽ trở thành người cái gì cũng không có.”

Đường Xán quay mặt chỗ khác không nhìn Bạch Mộ Tỉnh, tiền bồi thường Mục thị đương nhiên không nhiều như vậy, nhưng anh không thể mềm lòng, bắt kể là Từ Dương Dương hay là Mục thị, đều là lý do anh ở lại, anh không nghĩ trở thành một công cụ lợi dụng, đi đến một nơi không quen thuộc lại bắt đầu lại, còn phải cả đời vì người khác uỗổng công đi làm. Bạch Mộ Tinh bây giờ hay lúc ban đầu bỏ lại anh tái giá, cho tới bây giờ không vì cuộc đời của anh mà cân nhắc qua, bây giờ Bạch Mộ Tinh gần sắp ly dị, nhưng lại hy vọng anh tới cứu bà ta khỏi cuộc hôn nhân không liên quan tới anh, lòng anh trừ nguội lạnh, không có cảm giác khác.

Sau khi yên tĩnh rất lâu, Carmilla đứng dậy đi lên lầu: “Tôi đi thu dọn hành lý, tiếp tục ở lại cũng vô ích, buổi tối còn phải nghe xuân cung sống, tôi không chịu nổi.”

Bạch Mộ Tinh ngơ ngác, hướng ánh mắt Đường Xán hỏi thăm, Đường Xán thản nhiên nói: “Bạn gái con ở qua đêm nhà con có gì không đúng sao? Carmilla đi, mẹ cũng có thể đi, không cho được tiền bồi thường, con không đi được, chuyện của mẹ, tự mình giải quyết đi, từ nhỏ đến lớn, con cũng là tự mình giải quyết, đừng nói cầu xin mẹ, ngay cả mẹ ở đâu, con cũng không biết.”

Bạch Mộ Tinh có lẽ là cảm thấy bản thân không có đường để đi, cúi thấp đầu, đáy mắt khổ sở giống như muốn trào ra. Tiễn Carmilla và Bạch Mộ Tinh đi, Đường Xán thở dài nhẹ nhõm, không biết tại sao, anh nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Bạch Mộ Tinh, cảm thấy áy náy, mềm lòng là loại bệnh, cũng là thủ đoạn mềm dẻo, luôn luôn buộc người khác làm chuyện người ta không muốn, từng đao từng đao làm trầy xước sự bền bỉ ban đầu. Anh chỉ có thể không nghĩ nữa, không nhìn nữa.

Từ biệt thự đi ra, Bạch Mộ Tinh không cùng Carmilla rời đi, mà là lựa chọn một mình đơn độc đi. Carmilla có chút nghi ngờ: “Bà muốn đi đâu? Không đưa tôi tới khách sạn sao? Tôi không biết đường, lỡ như gặp phải người xấu làm thế nào?”

Bạch Mộ Tinh dừng một chút, nói: “Không sao, ban ngày sẽ không có người xấu gì, con đem địa chỉ khách sạn nói cho tài xế là được, nhiều lắm là bị làm thịt ít tiền. Mẹ có chuyện quan trọng phải đi làm, rất nhanh sẽ trở về khách sạn tìm con.”

Carmilla nhíu mày một cái: “Thật ra thì… tôi cũng không hy vọng bà cùng bố tôi ly dị, nhưng không có biện pháp, ai bảo bà lừa ông ấy? Ban đầu bà nên rõ ràng nói chuyện có con trai nói cho bố của tôi. Mặc dù bà không phải mẹ ruột tôi, những năm này bà đối với tôi có tốt hay không trong lòng tôi hiểu rõ, so với ba tôi, bố vì tôi làm nhiều hơn. Coi như ly dị, tôi cũng sẽ thuyết phục ba tôi cho bà một ít tài sản, cũng không thể để cho bà uỗng công bỏ ra nhiều năm như vậy.”

Bạch Mộ Tinh không biết là cảm động hay là cái gì, trong hốc mắt mơ hồ có chút ướt át: “Không nói những thứ này, con đi trước đi, con lên xe rồi mẹ đi sau.” Nhìn theo Carmilla ngồi xe đi xa, nước mắt Bạch Mộ Tỉnh rốt cuộc rơi xuống, ngay cả Carmilla con gái riêng không có liên hệ máu mủ đều cảm thấy bà ta tốt, làm hết bổn phận của mẹ kết, nhưng là bà ta lại không phụ trách qua đối với Đường Xán con trai ruột. Bà áy náy, nhưng bà ta sợ mất đi tất cả bây giờ hơn, bà ta không muốn trải qua cuộc sống chỉ có hai bàn tay trắng nữa, ban đầu rời bỏ Đường Xán lao tới nước ngoài, không phải là vì thoát khỏi nghèo khó mở mày mở mặt sao? Thật vất vả gả cho người có tiền ở nước ngoài, bà ta không cam lòng cứ như vậy bị đánh trở về nguyên hình.

Bà ta ngồi xe đi Mục thị, chờ dưới lầu tập đoàn cao ốc Mục thị gần nửa giờ mới được Đới Duy mời vào.

Bước vào phòng làm việc của Mục Đình Sâm, bà ta đảo qua người đàn ông ưu tú tước mặt, trên mặt mang nụ cười không có chút nào sơ hở: “Mục tổng, ngưỡng mộ đã lâu, trăm nghe không bằng gặp mặt, tuổi còn trẻ đã có thành tựu như vậy, thật là làm cho người ta bội phục.”

Mục Đình Sâm ngồi trên ghế làm việc, hơi có vẻ lười biếng, ngón tay mảnh khảnh nhẹ gõ ở dọc theo bàn, trong giọng nói không có mang bắt kỳ ưu tư, nhưng chữ chữ không buông tha người: “Bà là mẹ của Đường Xán? Từ trước đến nay chưa nghe cậu ta nhắc qua. Đúng rồi, Mail của bà tôi nhận được, nhưng tôi cảm thấy chưa có cần thiết phản hồi, bà hẳn là tiếp xúc qua thương trường, loại chuyện này không phải là một cái Mail liền có thể giải quyết.”

Nụ cười Bạch Mộ Tinh trên mặt cứng đờ: “Cái này… Mục tổng nói phải, là tôi nghĩ chưa đủ chu đáo.”

Mục Đình Sâm nhàn nhạt liếc bà ta một cái: “Có chuyện nói thẳng đi, tôi bộn bề nhiều việc.”

Bạch Mộ Tỉnh lấy lại bình tĩnh, đang muốn mở miệng, Ôn Ngôn đẩy cửa đi vào phòng làm việc. Lúc trước Ôn Ngôn và Bạch Mộ Tinh đã gặp qua, Bạch Mộ Tinh còn ngay mặt Ôn Ngôn “đào góc tường”, chỉ là trường hợp như vậy, Bạch Mộ Tinh cũng chỉ có thể cố giả vờ không xấu hỗ: “Vị này là Mục phu nhân phải không? Xin chào.”

Ôn Ngôn gật đầu mỉm cười, coi như là đáp lại. Cô nghe nói Bạch Mộ Tỉnh tới nơi này tìm Mục Đình Sâm, cho nên vội vàng tới, Bạch Mộ Tinh tìm Mục Đình Sâm dĩ nhiên chỉ có thể là vì chuyện của Đường Xán, cô và Đường Xán ngắm ngầm “suy tính” ở sau lưng còn chưa kịp nói cho Mục Đình Sâm, sợ Mục Đình Sâm ở nơi này lộ tẫy. Thấy Ôn Ngôn, thần sắc Mục Đình Sâm nhu hòa rất nhiều: “Sao lại đột nhiên vào đây? Có chuyện gì gấp sao?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.