Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 809: Cô ấy không phải là chó, cô mới là



Mục Đình Sâm đi đến trước bàn làm việc, nghiêng người dựa vào mép bàn châm điều thuốc: “Em nói như vậy, sẽ chỉ làm anh tiếp tục đắm chìm trong ảo giác em có chút tình cảm với anh, anh không muốn lại bị em tê dại, anh cũng chán ghét cảm giác lừa mình dối người. Thẩm Giới không có tình cảm đối với vợ cậu ta, nếu bây giờ em đi tìm cậu ta, cậu ta sẽ không chút do dự mang em đi, thật có lỗi, để em chờ lấy ngày này lâu như vậy. Con để cho anh, anh sợ em dẫn nó đi, Mục trạch sẽ quạnh quế đến làm cho anh không muốn trở về…”

Ôn Ngôn rưng rưng nhìn anh chằm chằm: “Anh khốn khiếp!

Bây giờ nói những lời này có ý nghĩa sao? Là anh ngạnh một mực chia rẽ em và Thẩm Giới, là anh dùng hết tất cả thủ đoạn đem em vây ở bên cạnh anh, làm em công nhận cuộc sống bây giờ, anh lại muốn bỏ em qua một bên. Anh cho rằng anh là ai?

Anh dạng đó là nói em ở đây cũng vô dụng không phải sao, em dựa vào cái gì phải nghe anh? Chẳng lẽ anh cũng cảm thấy em là một con chó mình nuôi từ nhỏ đến lớn thôi sao? Bảo đến thì đến, bảo đi thì đi?”

Một con chó anh nuôi lớn? Lời này nghe chói tai làm sao, Mục Đình Sâm phun ra một điều thuốc, lông mày nhíu lại: “Anh chưa từng nói loại lời này.”

Cô có chút đứng không vững: “Đúng vậy, ngoại trừ anh không chính miệng nói ra bên ngoài, ai cũng có tư cách nói em như vậy, lúc trước là thời điểm Khương Nghiên Nghiên bên cạnh anh cũng vênh váo tổn thương em, bây giờ Tự Như Linh cũng thế. Được rồi, chỉ cần không ly hôn, anh vui là được, chơi như thế nào cũng không đáng kẻ, dù sao… cũng không phải lần đầu tiên, em chịu đựng được.”

Ngón tay kẹp điều thuốc của anh cứng đờ, lửa giận trong lòng đột nhiên dâng lên, nhưng không nói gì. Bây giờ anh không muốn lộ ra bộ dáng quan tâm cô, anh không muốn lại mềm lòng.

Thái độ của anh thành công khiến lòng Ôn Ngôn như như tro nguội: “Tiểu Đoàn Tử buồn ngủ, em đi về trước.”

Lần này cô đi, không có quay đầu lại.

Xác nhận cô thực sự không quay lại, anh mới gọi điện thoại cho Trần Nặc: “Đi cùng lấy cô ấy, thẳng đến lúc cô ấy an toàn mới thôi.”

Cúp điện thoại, lửa giận trong lòng của anh rốt cuộc áp chế không nỗi, ai cũng không có tư cách nói Ôn Ngôn là một con chó anh nuôi: “Đới Duy, gọi Tự Như Linh tới.”

Đới Duy ở ngoài văn phòng trả lời một tiếng, sau đó gọi điện thoại khu làm việc dưới lầu, sau khi thông tri đến Tự Như Linh, Đới Duy âm thầm một thân mồ hôi lạnh, vừa rồi nên nghe không nên nghe anh đều nghe được, theo lẽ thường nói người biết quá nhiều cũng sẽ không tốt, bây giờ anh có chút hoảng rồi…

Lúc trước anh còn vẫn cho là Tự Như Linh là loại cô gái nhỏ hiểu lễ phép lại ôn nhu, miệng còn đặc biệt ngọt, không nghĩ tới vậy mà lá gan của cô ta lớn như vậy, ở vào Mục Đình Sâm cho chút hoà nhã, liền khiêu khích Ôn Ngôn, còn mắng Ôn Ngôn là một con chó Mục Đình Sâm nuôi lớn, đây không phải muốn chết sao? Ôn Ngôn có không tốt, coi như trầm trọng đến muốn ‘ ly hôn, cũng không đên lượt Tự Như Linh măng. Nghĩ đên trước đó anh còn khá thân thiết với Tự Như Linh, trong lòng của anh càng thêm hoảng.

Chẳng được bao lâu, Tự Như Linh liền mặt mày hớn hở tới, như thường lệ chào hỏi Đới Duy: “Đới Duy, anh còn chưa tan làm sao?”

Đới Duy khoát tay áo: “Cô tranh thủ thời gian đi vào đi…”

Tự Như Linh có chút kỳ quái vớiphản ứng của anh, nhưng cũng không có rảnh nghĩ nhiều như vậy, Ôn Ngôn vừa đi Mục Đình Sâm liền không kịp đợi để cô ta tới, trong nội tâm cô ta vui mừng còn không kịp.

Cô ta không phải người đơn thuần lúc trước, lúc trước Mục Đình Sâm giúp đỡ cô ta học phí, cô ta sớm liền sớm nhận ra hoàn cảnh sống quan trọng, những cái học phí kia không đủ cô ta sống thể diện, cho nên từ lúc đi học cô ta liền bắt đầu làm thêm, tiền kiếm được đều lấy ra tiêu cho mình, vừa vặn người xung quanh cũng sẽ cho rằng cô ta là người chăm chỉ, cho tới bây giờ không để lại ấn tượng xấu gì cho người khác.

Nơi làm thêm kia muôn hình muôn vẻ, đàn ông cô ta gặp qua cũng muôn hình muôn vẻ, dưới cái nhìn của cô ta, bên trong đàn ông đều là giống nhau, háo sắc, Mục Đình Sâm cũng không ngoại lệ.

Nếu có thể dính vào Mục Đình Sâm, nửa đời sau cô ta liền có thể mở mày mở mặt, rốt cuộc không cần quần nhau ở giữa các loại đàn ông nữa, tiền muốn làm sao tiêu liền tiêu như thế, mới sẽ không ngu ngốc như Ôn Ngôn khổ cực tự mình đi ra ngoài công việc, giả bộ như một bộ dáng rất độc lập, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lần này Mục Đình Sâm đem cô mang về công ty, tất cả mọi người ở sau lưng nghị luận, trong nội tâm cô ta tất nhiên là vô cùng đắc ý, thời điểm Ôn Ngôn sa thải cô ta không phải không ai bì nỗi như vậy sao? Bây giờ bị Mục Đình Sâm đánh vào mặt, không biết tư vị như thế nào.

Thời điểm đầy cửa ra, cô ta cố ý cởi nút thắt ở áo ra một chút, để trước ngực xuân quang như ẩn như hiện, cô ta tự nhận là mình có vốn liếng này, chiêu này ở trước mặt đàn ông lần nào cũng đúng.

“Mục tổng… phu nhân đã đi rồi sao?” Cô ta mềm mại làm ra vẻ đi đến trước mặt Mục Đình Sâm, vô tình hay cố ý giơ lên bộ ngực, còn làm bộ đưa tay vươn hướng Mục Đình Sâm.

Mục Đình Sâm nghiêng người né tránh cô ta đụng vào, ánh mắt căn bản cũng không hướng đến ngực cô ta: “Cô biết, vì sao tôi đễể cô trở về không?”

Tự Như Linh thẹn thùng cười, cái này còn phải hỏi sao? Thời điểm tại quán bar không phải anh đã làm rõ sao? Làm rõ cô ta không có ý tiếp cận anh, cô ta cũng không cần ngụy trang nữa, có đôi khi lớn mật bước ra một bước, nghênh đón chính là thắng lợi. Nhưng thời điểm phụ nữ cần thận trọng vẫn nên thận trọng: “Không biết, Mục tổng, vậy anh nói một chút, vì cái gì?”

Anh nghiêng đầu coi thường nhìn cô ta: “Tôi muốn xem xem, phu nhân của tôi có vì cô trở về mà không vui hay không?”

Sắc mặt Tự Như Linh cứng đờ, chẳng lẽ cô ta chỉ là bàn đạp tình cảm ở giữa bọn họ sao? Cô ta cứng ngắc cười cười: “Sau đó thì sao…”

Con ngươi Mục Đình Sâm có chút nheo lại, lộ ra khí tức nguy hiểm: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, không phải chó tôi nuôi, cô mới là. Bây giờ cô tự mình rời khỏi, hay là đợi tôi mang những cái không thể công bồ của cô ra mới đi?”

Tự Như Linh ngây ra như phỗng, cô ta cảm giác bây giờ mình giống như là tôm tép nhãi nhép. Trong nháy mắt trong đầu cô ta lóe lên vô số hình tượng, vẫn còn chưa từ bỏ muốn đánh cược một lần: “Mục tổng, có phải anh hiểu lầm cái gì hay không? Là phu nhân nói tôi đã nói những lời kia sao? Tôi không có, cô ấy chỉ là đang nhằm vào tôi mà thôi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói cô ấy là chó. Tôi cũng chưa làm qua cái việc gì không thể lộ ra ngoài…”

Mục Đình Sâm hơi không kiên nhẫn kéo cà vạt: “Cô nói hay không tôi biết rất rõ, cô ấy sẽ không nói dối. Về phần việc cô làm không thể lộ ra ngoài… cô từ đại học bắt đầu liền làm tiểu tam cho người ta, cái gọi là làm thêm, cũng bao quát lên sàn diễn, cô cho sau khi rằng tốt nghiệp không làm nữa, liền không ai biết sao? Quá ngây thơ. Nếu như từ mới bắt đầu tôi liền tra lai lịch của cô, thì cô căn bản không có cơ hội tiến vào Mục thị.”

Tâm lý phòng tuyến Tự Như Linh triệt để sụp đổ, mặt như màu đất, thân thể giống như run rẫy, một chữ cũng không nói nên lời.

Liên quan tới những cái việc không thể lộ ra ngoài kia, đúng, cô ta từng làm, bởi vì không muốn bị người khác nói là quỷ nghèo, cô ta chỉ là muốn sống vinh quang xinh đẹp một chút…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.