Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 780: Quãng đời còn lại phiền em chỉ giáo nhiều hơn



Trần Mộng Dao cười đến không biết xấu hổ, không biết thẹn: “Ha ha, cậu với mình còn ngượng ngùng cái gì? Cậu cũng không biết, từ khi bụng mình lớn, Kính Thiếu Khanh liền không động vào mình, mình thế nhưng là cái người sống sờ sờ, mình cũng cần ấm áp mà, mỗi ngày vừa nhìn thấy Kính Thiếu Khanh, con mắt mình đều sắp bốc lên lục quang, thật đúng là thèm đến hoảng. Không giống cậu với Mục Đình Sâm, hai người đều giống như thần tiên vậy, toàn sống bằng tiên khí, nào có thất tình lục dục cái gì? Mình thấy thật kì lạ, các cậu thế này có gì thú vị chứ? Nói trắng ra đây không phải là X lãnh đạm sao? Lúc này các cậu mới bao nhiêu tuổi đã như vậy, về sau lại lớn tuổi thêm, liền mỗi ngày ở cùng nhau ngắm mặt trăng tâm sự nhân sinh sao? Không sợ đến một ngày ngay cả nói cũng chán sao? Ngẫm lại thật không có ý nghĩa. Sinh hoạt vợ chồng kia là nhu yếu phẩm gắn bó tình cảm, mình khát vọng không có nghĩa là mình xấu xa, đó là bởi vì mình yêu anh ấy.”

Ôn Ngôn lười phản bác, cô với Mục Đình Sâm mới không có lãnh đạm đến loại trình độ kia, mặc dù không nhiều lần, nhưng cũng không tính là ít đi, số lần thân mật xem như phạm vi bình thường, chủ yếu bình thường đều mệt mỏi, ban đêm còn phải quản Tiểu Đoàn Tử, có đôi khi liền không thời gian nghĩ đến cái khác.

Nhưng mà Trần Mộng Dao nói cũng có chút đúng, sinh hoạt vợ chồng là nhu yếu phẩm gắn bó tình cảm, khát vọng không có nghĩa là xấu xa.

Đột nhiên, Trần Mộng Dao chuyển chủ đề: “Đúng rồi, không biết từ đâu Khúc Thanh Ca tìm được phương thức liên lạc của mình, gần đây mỗi ngày đều trò chuyện đơn giản vài câu, đa số là về chủ đề mang thai, xem ra lúc mang thai cô ấy và mình đều có lo nghĩ giống nhau.”

Trong lòng Ôn Ngôn hơi hồi hộp một chút, Khúc Thanh Ca tìm Trần Mộng Dao sợ rằng không chỉ đơn thuần hỏi về kiến thức mang thai, coi như Khúc Thanh Ca bị Diệp Quân Tước đưa về Hải Thành, nhưng vẫn thời thời khắc khắc chú ý bên này sao?

Cô bình tĩnh hỏi: “Khúc Thanh Ca ngoại trừ hỏi cậu chủ đề liên quan tới thời gian mang thai, còn hỏi qua cái khác không?”

Trần Mộng Dao nghĩ nghĩ, nói: “Có hỏi qua, hỏi qua Diệp Quân Tước gần đây có liên lạc với mình không, nói cô ấy đang ở Hải Thành, Diệp Quân Tước loay hoay không có rảnh liên lạc với mình. Lúc đầu mình muốn nói thời điểm xuất viện Diệp Quân Tước tặng hoa, ngẫm lại lại không nói, nhỡ đâu người ta suy nghĩ nhiều thì sao?”

Ôn Ngôn nhẹ nhàng thở ra: “Còn may cậu không phải thật sự ngốc, nếu nói, người ta không nghĩ ngợi thêm mới là lạ. Diệp Quân Tước cậu cũng không liên hệ, thì Khúc Thanh Ca cậu cũng ít liên hệ đi, cô ấy hỏi cậu cái gì cậu đáp cái đó, cô ấy không tìm cậu, cậu cũng đừng tìm cô ấy, cô ấy không phải người có thể phát triển thành bạn thân của cậu đâu.”

Trần Mộng Dao ngoài miệng đồng ý, hướng phòng bếp nhìn thoáng qua: “Kính Thiếu Khanh thật nhỏ mọn, bên cạnh mình ngoại trừ Mục Đình Sâm nhà cậu, thì một người khác phái đều không có, trước kia làm sao mình không có phát hiện ra? Có phải đây cũng có thể nói rõ anh ấy rất yêu mình hay không?”

Ôn Ngôn không cần nghĩ ngợi: “Có, anh ấy rất yêu cậu, rất yêu rất yêu.”

Chỉ là Trần Mộng Dao không biết phần yêu này nặng bao nhiêu, Kính Thiếu Khanh thay cô chống đỡ những gì.

Lúc ăn cơm, Trần Mộng Dao không vui, bởi vì tất cả đồ ăn cho cô đều đơn độc phân ra một phần, phần thuộc về cô kia, ngoại trừ một chút muối và dầu ăn, gần như là không cho gia vị khác gì, một bên những người khác ăn chính là hương vị đầy đủ cả, cô nhịn không được nuốt nước miếng: “Em… con muốn ăn đồ mọi người ăn, miệng em nhạt đến nỗi cá cũng không tới nữa rÖI.

Kính Thiếu Khanh lấy chén canh cho cô: “Nhịn thêm đi, ở cữ cũng không thể ăn cay, nếu không thì anh đưa em lên lầu ăn?

Tránh được việc nhìn mọi người ăn em không chịu được.”

Trần Mộng Dao vễềnh miệng lên, nhận mệnh ăn cơm, chỉ là thỉnh thoảng vẫn hướng mắt đến chỗ đồ ăn của mọi người. Ôn Ngôn dở khóc dở cười: “Đừng buồn bực, còn có Tiểu Đoàn Tử giống cậu mà, nó lại không thể ăn cay.”

Ăn cơm xong, Ôn Ngôn mang theo Tiểu Đoàn Tử đi theo Trần Mộng Dao đến phòng ngủ nhìn đứa nhỏ, cậu nhóc còn chưa đủ tháng, so với Tiểu Đoàn Tử lộ ra cực kỳ nhỏ nhắn xinh xắn.

Tiểu Đoàn Tử đối với cậu nhóc rất là tò mò, tiến lên mắt không chớp nhìn chằm chằm. Ngay từ đầu tất cả đều rất hòa hài, thẳng đến lúc cậu nhóc vô tình đập tay vào mặt Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử lập tức liền bùng nỗ, một bàn tay đập vào đùi cậu nhóc.

Mặc dù đứa nhỏ chưa đến một tuổi cũng không có sức lực gì, nhưng cũng đem Ôn Ngôn dọa đến một thân mồ hôi lạnh: “Đứa nhỏ này, sao có thể động thủ với em trai nhỏ chứ? Em trai cũng không phải cố ý đánh con, bây giờ trừ ăn uống ngủ, cái gì em trai cũng không hiểu, con là anh trai, con phải bao dung cho em trai.”

Trần Mộng Dao rất hào phóng gio tay lên: “Không sao, con mình chịu đánh rất tốt, về sau hai người bọn nó đánh nhau còn phải đánh nhau không ít đâu, bây giờ để cho con mình thích nghỉ sớm một chút.”

Ôn Ngôn không còn gì để nói, đây quả nhiên là mẹ ruột…

Ngây ngốc đến tận mười giờ tối, Mục Đình Sâm mới trò chuyện xong với Kính Thiếu Khanh, đoán ra lần này không chỉ là đơn giản là đến ăn cùng bữa cơm, là Kính Thiếu Khanh có chuyện tìm Mục Đình Sâm.

Trên đường trở về, Tiểu Đoàn Tử liền ngủ mất trên xe, Ôn Ngôn hỏi: “Kính Thiếu Khanh tìm anh có chuyện gì không?”

Mục Đình Sâm thuận miệng đáp: “Chuyện làm ăn, không cần thận nói đến quá muộn, em buồn ngủ thì ngủ một chút đi, đợi chút là đến nhà rồi.”

Ôn Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe: “Em không buồn ngủ, chỉ là hỏi một chút mà thôi, còn tưởng rằng có chuyện quan trọng gì.”

Mục Đình Sâm trầm ngâm một lát, hỏi: “Anh ở trong lòng em, là loại lão nam nhân chanh chua lại lạnh lùng thật sao?”

Ôn Ngôn suýt nữa bị nước bọt sặc chết, chột dạ không dám nhìn anh, sao anh lại biết thế? Lời cô nói sau lưng với Từ Dương Dương, vậy mà anh lại biết, chẳng lẽ vách tường có tai sao? Hay là ở trên người cô có lắp máy nghe trộm? Không đến mức đó đi?

Anh bị phản ứng của cô chọc cười: “Không cần khẩn trương, anh chỉ là muốn biết suy nghĩ thật của em, em nói thật đi.”

Ôn Ngôn mấp máy môi: “Không có… em chỉ lúc tức giận em thuận miệng nói ra thôi, làm sao anh biết em từng nói lời này?

Em chỉ nói với Từ Dương Dương, cô ấy nói với anh?”

Anh nhíu mày nói: “Là cô ấy tự nói thầm, bị anh nghe thấy được, anh rất tò mò, trong lòng em rốt cuộc anh như thế nào, em còn dùng không ít ngôn ngữ kì quái để hình dung anh?”

Ôn Ngôn xấu hồ cười nói: “Không có, thật sự không có.”

Đột nhiên Mục Đình Sâm trở nên nghiêm túc: “Vậy em yêu anh không?”

Ôn Ngôn giật mình: “Sao đột nhiên hỏi cái này? Đều vợ chồng già rồi còn yêu hay không yêu, em cũng ngại bàn luận vấn đề này với anh lắm.”

Anh đưa một tay cầm tay của cô, tay còn lại tiếp tục lái xe: “Anh muốn biết, bởi vì anh vẫn chưa từng bắt được ánh mắt nói là em yêu anh, anh rất bất an.”

Bất an? Loại từ này lại được nói ra từ miệng anh? Cô vô thức cầm ngược tay anh: “Từ thời điểm em vào Mục gia, đời này liền chạy không được, anh còn bất an cái gì? Coi như em không yêu anh anh cũng sẽ không để em đi. Chúng ta đều giống nhau, khi còn bé gia đình không hạnh phúc, cho nên chúng ta đều muốn cho Tiểu Đoàn Tử tuổi thơ và cuộc sống tốt nhất, nếu như không yêu anh, em sẽ không vì đây là cơ hội cuối cùng được làm mẹ mà sinh Tiểu Đoàn Tử, mang thai rồi cùng anh về Mục gia.”

Trong lòng Mục Đình Sâm bình thường trở lại: “Đúng thế, anh sẽ không để em đi, cả đời này em cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi anh. Anh chưa từng nghiêm túc nói chuyện yêu đương, chưa từng dụng tâm với người con gái nào khác, có lẽ sẽ có việc anh làm không tốt, nếu không hài lòng, em phải nói ngay, anh sẽ sửa, sẽ biến thành dáng vẻ em thích nhất, quãng đời còn lại làm phiền em chỉ giáo nhiều hơn.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.