Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 696: Sinh đứa con này lô rôi.‌



Trên xe, má Lưu trêu ghẹo nói: “Thiếu gia, nêu đã tiện đường, sao không tiễn người ta một đoạn? Làm cho tiểu cô nương kia rất xấu hỗ.”

Mục Đình Sâm thản nhiên nói: “Là do cô ta tự tìm lấy, không ai có thể tự cho mình đặc biệt trước mặt tôi, người lớn như vậy, hẳn phải biết làm sao có thể để mình không rơi vào lúng túng, làm sao phòng ngừa khó xử. Tôi là sếp của cô ta, không phải bế cô ta, không có nghĩa vụ thay cô ta che gió che mưa.”

Dút lời, anh liền đổi thái độ, lại nói tiếp: “Trần Nặc, đến công ty Ôn Ngôn, trời mưa khẳng định cô ấy không mang dù, đến đón cô ấy cùng về nhà.”

Trần Nặc lên tiếng, thay đổi phương hướng xe. Mặc dù ngoài miệng má Lưu không nói, trong lòng thì rất vui, đàn ông không sợ bên ngoài oanh oanh yến yến chủ động, chủ yếu là có thể giữ mình mới tối, có lẽ Mục Đình Sâm không đủ thân sĩ, nhưng đối với Ôn Ngôn tuyệt đối chung thủy.‌ Đến dưới lầu công ty Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm gọi điện thoại cho Ôn Ngôn, bởi vì mưa quá lớn, Ôn Ngôn còn đang trú ở công ty chưa có chỗ đi, cô vốn là nghĩ là chờ mưa nhỏ lại một chút rồi về, anh lại đến vừa lúc.‌ Đến lúc Ôn Ngôn xuống tới, Mục Đình Sâm ngồi xuống vị trí ghế phụ, để chỗ ngồi phía sau cho cô.‌ Ôn Ngôn còn chưa có ngồi vững vàng, Tiểu Đoàn Tử liền giơ tay trắng múp ra đòi ôm ôm, hung hăng chui vào ngực cô, công việc một ngày của cô rã rời, lúc nhìn thấy Tiêu Đoàn Tử liền tan, thành mây khói: “Tiểu Đoàn Tử, hôm nay ở cùng bố có ngoan không? Có nhớ mẹ không?”

Tiểu Đoàn Tử đương nhiên không biết nói chuyện, xe nhẹ đường quen đưa tay túm vạt áo của cô, đây là đói bụng, muốn sữa! Cô xấu hộ một trận: “Sắp về nhà rồi, về nhà lại ăn có được hay không? Có phải là ban ngày bố không cho con uống sữa không?”

Má Lưu liền đáp: “Có uống, lúc ở công ty trước khi nên đường đã cho ăn rồi, khẳng định là một ngày không nhìn thấy con, nhớ con, không phải thật sự đói.”

Mục Đình Sâm trầm trầm nói: “Tiểu Đoàn Tử không phải là con anh sao, anh có thể để cho nó bị đói? Nó là cố ý diễn kịch cho em xem đấy. Anh không biết anh đắc tội nó chỗ nào, lại bị nó hãm hại như thế.”

Ôn Ngôn cười nói: “Thôi bỏ đi, trẻ con nhỏ như vậy sao có thể nghĩ nhiều thế? Em cũng không có nghỉ ngờ anh.”

Đến Mục trạch, lúc xuống xe, Mục Đình Sâm bàn giao với Trần Nặc: “Xe nên vệ sinh rồi, nhất là bên trong.”

Đương nhiên Trần Nặc biết vì sao nên vệ sinh rồi: “Vâng.”

Ôn Ngôn hơi nghỉ hoặc một chút: “Em thấy vẫn còn sạch, không phải mấy ngày trước mới vệ sinh rồi sao, chưa đến mấy ngày mà? Tại sao lại muốn vệ sinh nữa? Bệnh thích sạch phát tác sao?”

Mục Đình Sâm không nói thật: “Trước kia cũng vệ sinh thường xuyên, em đừng để ý, anh đi tắm trước đây.”

Nhìn anh bước nhanh đi, lúc này má Lưu mới nhỏ giọng trêu chọc Ôn Ngôn: “Là vừa vặn lúc từ công ty đến, một cô gái đã ngồi vào vị trí đó, lúc đó mưa mà, ngồi xuống làm xe bị ướt một chút, Trần Nặc lau sạch sẽ rồi, thiếu gia vẫn cảm thấy khó chịu, từ nhỏ thiếu gia đã thế này, một chút xíu dính, ướt sũng đều chịu không được. Người ta đã lên xe rồi, nói tiện đường nhờ cậu ấy đưa một đoạn, kết quả thì đuổi người ta xuống xe, quay đầu liền đi đón con, điểm này của thiếu gia rất tốt, không hoa tâm.”

Khóe miệng Ôn Ngôn không tự chủ được nhéch lên: “Cái này cũng tốt… hoàn toàn chính xác không hoa tâm chút nào. Cô gái kia kia, có phải tên là Tự Như Linh không? Con biết cô ta.”

Má Lưu nhẹ gật đầu: “Đúng rồi, má nhìn thẻ nhân viên của cô ta đúng là cái tên này, ban ngày còn đánh nhau cùng chủ quản, làm cho bể đầu chảy máu, chạy văn phòng tìm thiếu gia cáo trạng, kết quả thiếu gia nói bảo người ta tìm tổng quản đi, cái chuyện nhỏ thế này cậu ấy không quản. Bây giờ những cô gái này, tâm tư đều không đơn thuần, nhưng Ngôn Ngôn, con còn trẻ, không cần lo lắng thiếu gia ở bên ngoài làm ẩu, thiếu gia cũng không phải người như vậy.”

Coi như không có máy lời này của má Lưu, thì Ôn Ngôn cũng không lo lắng về Mục Đình Sâm lắm, cho tới nay anh giống như đều cho cô đủ cảm giác an toàn, đến mức cô ngẫu nhiên cảm thấy anh không bình thường, đều sẽ nghĩ là suy nghĩ miễn vông của bản thân cô.‌ Sau bữa cơm chiều, Ôn Ngôn ở phòng trẻ dỗ con đi ngủ. Mục Đình Sâm ở một bên ngồi bầu bạn, nhắc đến chuyện sáng nay trong viện: “Lúc anh mang Tiểu Đoàn Tử đi viện, gặp phải Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao, bọn họ đi làm kiểm tra thai sản, sau đó ở bên kiểm tra thai sản đụng phải An Nhã. An Nhã không phải đi một mình, còn có người bên cạnh Diệp Quân Tước, cũng là bố đứa nhỏ trong bụng An Nhã, hình như gọi là A Trạch.”

Ôn Ngôn hơi kinh ngạc: “A Trạch? Sao A Trạch lại ở cùng An Nhã? Đại bác bắn cũng không dụng tới người, trước đó bọn họ rất quen sao? Sao em không biết? Hay là nói… chuyện An Nhã dùng đứa nhỏ trong bụng vu oan Kính Thiếu Khanh, là Diệp Quân Tước ở sau lưng sai khiến? Nói như vậy, liền hiểu rồi, kinh nghiệm sống của An Nhã chưa nhiều cũng không có nhiều tâm cơ, sao có thể hãm hại Kính Thiếu Khanh như thế? Nếu không phải phía sau có người cho cô ta chỗ dựa, cô ta cũng sẽ không làm ra chuyện này. Nhưng mà đứa bé trong bụng là của A Trạch, bây giờ xem ra còn dự định sinh, hai người bọn họ cùng một chỗ, cũng rất tốt, xem như vận mệnh của cô ta đi.”

Mục Đình Sâm hơi nheo lại đôi mắt đánh giá cô: “Nói chuyện với em thật sự là không có chút thú vị nào, anh vừa mở đầu, em liền nói ra, hoàn toàn không có chuyện trao đổi tiếp tục. Em không thể giống người bình thường tràn ngập tò mò sao? Đầu óc hơi chậm chạp một chút xíu cũng tốt.”

Ôn Ngôn mềm nhữn trừng mắt liếc anh một cái: “Chuyện đơn giản như vậy, làm sao em có thể nghĩ mãi mà không rõ? Em là do anh nuôi lớn, đều học theo anh. Giao tiếp với người thông minh không mệt, không phải sao? Bây giờ Dao Dao khẳng định còn không biết Diệp Quân Tước làm ra loại chuyện này, từ ánh mắt Diệp Quân Tước nhìn Dao Dao em liền có thể nhìn ra, anh ta thích Dao Dao, vì Dao Dao, bây giờ anh ta còn đang ở viện, không biết có lưu lại di chứng hay không?”

Mặc dù bây giờ bọn họ đều kết hôn rồi, hồi tưởng lại những chỉ tiết này, thì vẫn còn có chút sợ. Lại giả thiết như Diệp Quân Tước với Triển Trì… có liên hệ… Vậy liền thật là đáng sợ. Bây giờ anh với cô cũng không có chứng cứ thật, đều chỉ là nói ngoài miệng một chút mà thôi, tựa hồ chân tướng càng hiện ra rõ ràng, lại giống hồ càng ngày càng mê bí ẩn…‌ Mục Đình Sâm trầm ngâm mội lát, nói: “Thiếu Khanh sẽ đi kiểm chứng, anh chỗ này việc có thể tra đều tra rồi. Lỗ thủng ở chỗ An Nhã, Thiếu Khanh khẳng định sẽ đi tìm An Nhã, giấu diếm Trần Mộng Dao, em cũng đừng nói ra.”

Ôn Ngôn gật gật đầu, thình lình phát hiện Tiểu Đoàn Tử vậy mà mở to mắt đang nghe bọn họ nói chuyện, hoàn toàn không có ý ngủ, cô bắt đắc dĩ nói: “Anh ra ngoài đi, anh ở đây nói chuyện Tiểu Đoàn Tử sẽ không đi ngủ. Em dỗ nửa ngày rồi.”

Mục Đình Sâm nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Tiêu Đoàn Tử: “Mới bao nhiêu đã biết nghe người khác nói chuyện? Cho anh nửa giờ, trả lại mẹ anh cho tôi.”. ngôn tình ngược

Tiểu Đoàn Tử như kháng nghị đá chân, còn kêu lên một tiếng, giọng to đến có chút chói tai, chọc cho Ôn Ngôn cười một trận.‌Mục Đình Sâm khẽ hừ một tiếng: “Từ nhỏ đã biết làm trái lại ý bố, sinh đứa con này lỗ rồi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.