Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 627: Gọi chồng đi



Đang lúc tóc tai quấn quít nhau, thân thể Ôn Ngôn đã nộp vũ khí đầu hàng, đứa trẻ sẽ ngày một lớn lên, như vậy cuộc sống một nhà ba người ngủ trên một cái giường sẽ không quá thoải mái, cho nên bây giờ cô không muốn sớm như vậy cắt đứt cơ hội thân mật cùng Tiểu Đoàn Tử, nếu như cô cự tuyệt, Mục Đình Sâm thật sự sẽ ôm Tiểu Đoàn Tử tới phòng trẻ.

Sáng sớm hôm sau.

Ôn Ngôn bị Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử cùng nhau đánh thức, một người nhắc nhở cô muốn ra cửa, một người giương mắt dòm cô muốn ăn sữa.

Lúc cô đút cho Tiểu Đoàn Tử trạng thái vẫn đang mơ mơ màng màng, chờ đút hết sữa, má Lưu ôm Tiểu Đoàn Tử đi, cô mới lên tinh thần đi rửa mặt.

Rõ ràng tối hôm qua người uống rượu say không phải cô, người ra sức cũng không phải cô, tại sao giống như cô mới là người mệt mỏi nhất? Nhìn dáng vẻ tinh thần sung mãn của Mục Đình Sâm kia giống như người không có chuyện gì vậy, trong lòng cô có chút lẫm bẩm.

Vì để cho bản thân có tinh thần một chút, cô tận lực trang điểm, sau khi sinh đứa trẻ này cô gây trở lại, quần áo từ trước cũng có thể mặc, nhìn bản thân trong gương, cô rất hài lòng, cô một người lên chức mẹ chí ít nhất cũng không nên luộn thuộm, đứng chung một chỗ với Mục Đình Sâm, cũng sẽ không bị người ta chỉ trích.

Lúc chờ cô xuống lầu, Mục Đình Sâm đã ôm Tiểu Đoàn Tử đợi một hồi lâu, trong ngày thường ở nhà cô đều mặc quần áo ở nhà, mặc thoải mái là được, cũng thuận tiện cho bú sữa, ở nhà đương nhiên cũng không cần trang điểm, đột nhiên trang điểm một chút như vậy, khiến Mục Đình Sâm không kìm được mắt sáng lên: “Sinh con rồi còn trang điểm đẹp như vậy làm gì?”

Trong lòng cô có chút đắc ý nhỏ, chí ít cô bận bịu sửa sang bản thân nửa ngày cũng nhận được sự công nhận của anh: “Sinh con lại không thể trang điểm sao? Em cũng không muốn rõ ràng trẻ hơn anh mười tuổi, lại bị người ta lầm tưởng là bằng tuổi anh, đi thôi, có thể ra ngoài rồi.”

Khóe miệng Mục Đình Sâm giật một cái, trên gương mặt tuần tú hiện nên nét ưu tư phức tạp nhỏ: “Em có ý gì? Chê anh già?

Lúc trước em vẫn sợ anh nhất, ít nhất sẽ không dám nói câu trêu tức người như vậy, sao bây giờ em không sợ anh?”

Cô ôm qua Tiểu Đoàn Tử cười nói: “Bởi vì anh so với trước kia ôn nhu hơn, nếu như anh luôn như trước đây hung hăng hung ba ba lạnh như băng, có thể em sẽ tiếp tục sợ anh… có thể nha.

Chút đắc ý trên chân mày cô khiến anh không nhịn được cưng chiều: “Cho nên bây giờ em là đang được voi đòi tiên? Anh lui em lấn, anh lắn em lui, phải không? Vậy sau này anh đối với em hung hăng một chút, nếu không sớm muộn em cũng lên đầu anh. Vẫn là cô nhóc trầm mặc ít nói kia dễ thương hơn.”

Ôn Ngôn chợt giảm giọng thấp xuống nói: “Oh? Anh muốn em giống như trước gọi anh là anh trai sao?”

Mục Đình Sâm sắc mặt hơi đổi một chút: “Gọi chồng đi.”

Cô hì hì cười ra tiếng: “Tưởng hay lắm!”

Đến trước cửa khách sạn, Ôn Ngôn do dự không lập tức xuống xe, cô đang suy nghĩ có thể từ trong miệng vợ chồng Ôn Chí Linh nghe được chút gì, có thể khiến cho cuộc sống yên tĩnh bây giờ xảy ra thay đổi hay không?

Mục Đình Sâm nhìn thấu lo âu của cô, nắm tay cô: “Không sao, đừng lo lắng, chú Lâm mang người lên phía trên, hỏi rõ điều quan trọng là được rồi.”

Ôn Ngôn gật đầu một cái, lúc này mới ôm đứa trẻ xuống xe.

Sáng sớm chiếu rọi vào tường bên ngoài khách sạn phản ra vô số điểm sáng, mùa hè nhiệt độ đang từ từ tăng lên, tất cả ánh sáng mờ ảo một khắc kia đều ở phòng khách khách sạn, sự nóng ran cũng bị cắt đứt.

Đi vào thang máy, Tiểu Đoàn Tử hắt hơi một cái, Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử chặt chút: “Nhiệt độ máy điều hòa khách sạn này quá thấp đi, có chút lạnh.”

Mục Đình Sâm không chút nghĩ ngợi: “Khách sạn nhà mình, anh bảo người chú ý điều chỉnh một chút là được.”

Của nhà mình? Ôn Ngôn có chút giật mình, nhớ không lầm, mới vừa lúc đi vào cô còn cảm thấy ánh sáng tường bên ngoài khách sạn nhìn giá thật sao, đây rõ ràng là khách sạn hạng sang… Ừ, sản nghiệp của Mục gia thật nhiều, nhìn chung trên mọi phương diện, cô phải học cách làm quen.

Ra thang máy, bước chân cô chậm lại: “Thật sự có thể Triển Trì quay lại thật rồi sao? Anh muốn khiến anh ta chét, anh ta có bỏ qua cho chúng ta không? Tiếp tục như vậy lúc nào mới dừng lại? Bây giờ không thể so với trước đây nữa, chúng ta đã có con, em không muốn cuộc sống khắp nơi tràn đầy mối nguy…”

Mục Đình Sâm nhíu mày một cái, dường như cũng lo lắng điểm này: “Đừng sợ, có anh đây, bây giờ còn không xác định, đừng lo lắng, đợi sau hãy nói, đi gặp cô và chú của em trước.”

Xuyên qua hành lang thật dài, qua khúc quanh, Ôn Ngôn thấy hai người vệ sĩ đứng trước một cánh cửa, khẳng định chính là chỗ đó. Vệ sĩ xa xa nhìn thấy Mục Đình Sâm: “Thiếu gia.”

Mục Đình Sâm bước nhanh về phía trước: “Thế nào?”

Một vệ sĩ trong đó mở cửa, đáp: “Tất cả đều bình thường.”

Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, bước nhanh hơn đi lên, vừa vào cửa liền ngửi thấy được trong không khí mùi mì gói đậm đà, xem ra trước lúc này Ôn Chí Linh bọn họ vẫn luôn không ăn uống tốt lắm.

Trên ghế sofa Lâm quản gia đứng lên dẹp tất cả vệ sĩ hai bên, thấy Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn, sắc mặt một nhà ba người Ôn Chí Linh khẩn trương, phụt một tiếng quỳ sụp xuống đất: “Bỏ qua cho chúng tôi đi, là có người ép chúng tôi làm như vậy, bọn họ bắt cóc con trai tôi, tôi không có cách nào mới gửi thư cho Ôn Ngôn… lời tôi nói đều là thật!”

Mục Đình Sâm vội vàng hỏi: “Là ai bảo các người làm như vậy?”

Hai vợ chồng Ôn Chí Linh mắt nhìn nhau một cái, rối rít lắc đầu: “Không biết, chẳng qua là chúng tôi nhận được điện thoại nói đứa trẻ bị bắt cóc, còn chuyển video cho chúng tôi, sau khi xác nhận là sự thật, tôi cũng sợ chết, đối phương yêu cầu tôi gửi thư cho Ôn Ngôn, trả cho chúng tôi một khoản tiền để trồn. Xem Thêm .

Nếu chúng tôi không làm như vậy, con trai tôi sẽ phải chết! Từ đầu tới cuối chúng tôi cũng không gặp được đối phương!”

Ôn Ngôn hỏi điều quan trọng nhất: “Chuyện tai nạn máy bay, các người làm sao biết? Bà nội tôi có nói với các người?”

Ôn Chí Linh lắc đầu nói: “Là tên bắt cóc đó nói cho chúng tôi, nội dung bức thư cũng là hắn bảo chúng tôi viết như vậy, không một chữ nào là tự chúng tôi viết! Chuyện tai nạn máy bay từ đầu tới cuối chúng tôi cũng không biết, chẳng lẽ… là thật sao?”

Vừa nói, Ôn Chí Linh nhìn về phía Mục Đình Sâm.

Ngón tay Mục Đình Sâm hơi căng duỗi, không nói tiếng nào, đoạn kí ức đó, anh không muốn nhớ lại.

Ôn Ngôn bỏ qua chủ đề: “Có phải là thật hay không cũng không liên quan đến các người, chuyện này không quan trọng. Ngược lại là các người… nhất là bà, Ôn Chí Linh. Bà không phải cô ruột của tôi, nhưng cũng là bà nội tôi nuôi lớn, sau khi bà uống cạn máu bà nội tôi còn dung túng chồng bà hại chết bà nội, bà nghĩ như thế nào? Biết rõ tình hình của tôi, các người vẫn không chịu buông tha cho tôi, gửi thư đến bệnh viện hại tôi sinh non! Cũng may tôi không xảy ra chuyện gì, nếu không lương tâm các người có thể yên ổn sao? Cũng phải, ngay cả những chuyện trước kia các người cũng làm được, nào sợ lương tâm bất an? Các người căn bản là không có lương tâm!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.