Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 569: Sau khi chia tay, một lần đều là lỗi làm



Nhận tháy là cả má Lưu và Mục Đình Sâm đều đang nhìn chằm chằm vào cô, cô ngước nhìn họ, có phần khó hiểu: “Hai người nhìn con làm gì?”

Má Lưu cười: “Không có gì, chính là thấy khí sắc con tốt lên rồi, cơ thể cũng rắn chắc chút, má rất vui. Mau ăn đi con, ăn nhiều vào một chút.”

Mục Đình Sâm cười nhưng không nói gì, lại khiến Ôn Ngôn ăn không ngon miệng. Cảm giác như người chăn lợn đang nhìn chằm chằm vào đàn heo lớn để thịt, nhất là khi má Lưu còn nói đều có thịt rồi, nếu không kiểm soát chút sẽ bị cao huyết áp.

Mục Đình Sâm cau mày: “Sau khi sinh sẽ gầy đi, bác sĩ không nói gì, sẽ không bị cao huyết áp đâu, em ăn đi. Có phải là ăn quen món Thiếu Khanh làm, cho nên món ăn mà người khác làm không có khẩu vị? Đợi khi cậu ấy hết bận rồi thì bảo cậu ấy nâu cho em.

Nhớ tới từ “rắn chắc” lúc nãy, cô cau mày và đẩy hộp cơm sang một bên: “Em không ăn nữa. Hôm qua em đã đi cân rồi, hai tháng nay đã tăng hơn mười cân.”

Tính khí Ôn Ngôn nỗi lên, nói cái gì cũng sẽ không ăn: “Không ăn, chính là anh làm cho em béo lên, vốn dĩ rạn da đã đủ xấu xí rồi, lại còn thêm béo, anh bảo em làm sao mà sống đây? Cách để sinh một đứa trẻ khỏe mạnh không phải nuôi bà bầu thành một người béo, muốn đồ ăn tốt cho sức khỏe có được không?

Con không ăn nữa, má Lưu, lấy cho con một quả cam, ăn hoa quả sẽ không béo, da em bé cũng sẽ tốt.”

Má Lưu và Mục Đình Sâm không thể khuyên nỗi, chỉ có thể cắt một đĩa trái cây cho cô ăn, miễn là cô ấy muốn ăn, trái cây cũng được.

Ở phía bên kia, ngay khi cô lái xe xuống tầng dưới chung cư Trần Mộng Dao nhìn thấy xe của Diệp Quân Tước, lần trước rời khỏi bữa ăn, nói xong là cô đãi ăn, nhưng cô còn chưa kịp tính tiền, cô vẫn còn áy náy, đi xuống xe dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Tới chặn tôi à? Lần trước thật ngại, hôm nay muộn quá rồi, mai mời anh ăn cơm vậy? Lần sau ăn một bữa thật lớn, nhà hàng lần trước không đủ xa hoa để phù hợp, không xứng với khí độ của anh, để cho tôi bồi tội đi.”

Diệp Quân Tước ung dung nhìn cô qua cửa kính ô tô: “Cô cũng biết ngại sao? Vôi vàng rời khỏi, sau đó cũng không phản hồi tin nhắn. Hôm nay không muộn, đến trang viên của tôi ngồi chút, mới đến một chai rượu vang, đưa cô ném thử.”

Trần Mộng Dao có chút do dự, Diệp Quân Tước nhìn chiếc xe cô đang lái, ánh mắt hơi dao động: “Đừng lo, không máy thời gian bao lâu đâu, trước 11 giờ cô có thể về nhà, cô lái xe của cô sao, xe kia không tệ.”

Trần Mộng Dao gật đầu: “Đi thôi, vậy đến đó ngồi đi. Chiếc xe đó không phải của tôi, là của… một người bạn. “

Môi Diệp Quân Tước hơi cong lên: “Của Kính Thiếu Khanh, phải không? Không cần giải thích, người biết đều hiểu.”

Vừa lúc Trần Mộng Dao lên xe chuẩn bị đi cùng Diệp Quân Tước, cô chợt nhìn thấy một chiếc ô tô đang đậu bên đường.

Đó không phải là chiếc xe mà Kính Thiếu Khanh thường lái sao? Tại sao anh lại ở đây? Rõ ràng lúc cô về anh còn chưa tới, chắc là lúc nãy nói chuyện với Diệp Quân Tước thì anh đến!

Anh từng nghỉ vấn giữa cô và Diệp Quân Tước trong lúc đó có gì đó, cho nên cô chột dạ, rõ ràng xe của Diệp Quân Tước ở phía trước, cô không dám xuống xe nói chuyện với Diệp Quân Tước, thay vào đó cô gọi điện thoại: “Thật ngại quá, hôm nay tôi không thể đi được rồi, để lần sau nhé, tôi đi trước đây, thực sự xin lỗi…”

Diệp Quân Tước cũng nhìn thoáng qua xe của Kính Thiếu Khanh. Anh ta hiểu chuyện gì đang xảy ra trong lòng, dừng lạimột chút nói: “Được rồi.”

Khi xe của anh ta đi ngang qua Kính Thiếu Khanh, hai người nhìn nhau, trong mắt có chút khiêu khích, điều này không thể nghỉ ngờ là nhấc lên chiến hoả. Kính Thiếu Khanh trầm mặc dừng tại chỗ không nhúc nhích, Trần Mộng Dao cách đường cái rộng gửi cho anh một tin nhắn: “Sao anh lại đến đây?”

Kính Thiếu Khanh tức giận đáp: “Làm sao vậy? Diệp Quân Tước có thể đến, anh không thể đến sao?”

Cô cứng họng một lúc, không biết trả lời như thế nào thì tin nhắn của anh lại đến: “Cậu ta chẳng phải tìm em sao? Sao em không đi với cậu ta?”

Cô nhịn tính tình xuống tránh đi chuyện này, thử dò xét hỏi: “Muốn đi lên muốn một ly trà không?”

Anh nhanh chóng trả lời: “Ở nhà còn có An Nhã, không tiện, đến chỗ của anh đi.”

Có lẽ là vì sợ cô từ chối, anh nói thêm: “Không đi hậu quả em tự chịu, tìm em lần nữa thì anh là cháu của em.”

Cô lại cứng họng, nghĩ đến chuyện khó chịu lúc sáng, anh đều chủ động nhận lỗi với cô, cô cũng không nên cứ hờn, nhưng bảo cô đến nhà anh, rõ ràng là… còn có ý tứ sâu xa hơn, rốt cuộc là cô đi hay không đi? Cô mâu thuẫn là về việc không muốn duy trì một mối quan hệ không rõ với anh, lại sợ về sau thực sự không bao giờ liên lạc lại với anh nữa, để tay lên ngực tự hỏi, cô không muốn hoàn toàn loại bỏ anh khỏi thế giới của mình, cũng không muốn bị anh loại bỏ.

Sau khi suy nghĩ, cô xác nhận với anh: “Nếu anh hứa không làm gì tôi, tôi sẽ đến.”

Kính Thiếu Khanh không đáp, phóng xe tới trước xe cô, bóp còi. Cô biết anh muốn nói gì, muốn cô lên xe của anh.

Cô lên xe của anh: “Tôi còn chưa ăn cơm, chắc là anh cũng chưa ăn cơm đúng không? Cùng ăn cơm đi.”

Anh buồn bực nói: “Có phải Diệp Quân Tước cũng đến tìm gặp em ăn cơm đúng không? Hình như là trong lòng em anh càng thêm quan trọng, nếu không em cũng sẽ không bảo cậu ta đi.”

Trần Mộng Dao cười khan: “Đúng, đúng, anh thật thông minh…

cho nên anh đừng kỳ lạ như vậy nữa, được rồi? Đi ăn ở đâu?”

Anh liếc cô: “Tới nhà anh, anh nấu cho em ăn.”

Cô rùng mình, anh… có ý làm hòa với cô sao? Đây là lần đầu tiên anh đề nghị nấu ăn cho cô kể từ sau khi chia tay, trong lòng cô có chút bỡ ngỡ: “Cái đó… không cần phiền như vậy đâu, đi ăn ngoài đi?”

Anh cố tình lạnh giọng hỏi: “Làm sao vậy? Em sợ anh hạ độc sao.”

Cô yếu ớt nhỏ giọng oán giận: “Tôi không sợ anh hạ độc tôi, em sợ anh với tôi…”

Anh không nghe thấy cô đang lầm bẩm cái gì: “Em lẫm bẩm cái gì vậy? Thật ra thì… anh muốn nói lời xin lỗi. Lúc sáng anh đã quá kích động…”

Trần Mộng Dao gần như bật cười thành tiếng: “Tôi không nghe nhằm đấy chứ? Anh đang nhận lỗi với tôi sao? Được rồi, vậy tôi yên tâm rồi, tôi sẽ ăn cơm anh nấu, tiếp nhận sự chân thành của anh. “

Về đến biệt thự Bạch Thủy Loan, Kính Thiếu Khanh đi thẳng vào bếp, vì hôm nay nấu ăn cho cô, sau khi tan sở anh cố ý mua nguyên liệu. Không thể ngờ là Diệp Quân Tước tìm cô, anh tức giận đến mức muốn quay người bỏ đi, trong lòng cảm thấy không đành lòng, may mà cô thức thời cùng anh về nhà.

Vài món ăn đã nhanh chóng làm xong, Trần Mộng Dao ăn hai bát cơm, uống hai ly rượu đỏ, hai má có chút đỏ lên, môi cũng đỏ mọng, nhìn trong suốt như pha lê khiến người ta bất giác muốn hôn.

Kính Thiếu Khanh hỏi cô với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Hay là đêm nay em đừng đi?”

Cô trừng mắt nhìn anh: “Tôi phải đi, nếu không chúng ta định làm gì? Tôi là người có nguyên tắc, khi chúng ta ở bên nhau thì một đêm mười lần tôi đều gánh nói, chia ly rồi, một lần cũng là tội lỗi. Đúng rồi… anh và cô bạn gái bé bỏng của anh thế nào rồi? Bày đặt cô gái gái tươi ngon mọng nước như vậy lại không ngủ, còn nhớ nhung bạn gái cũ là tôi đây làm gì?”

Anh biết là cô muốn dò xét riêng tư của anh, nhưng anh cứ không như ý muốn của cô, không hề đề cập tới chuyện của Sa Sa: “Nếu em muốn đi vậy đi đi, đợi lát nữa em đi rồi anh sẽ…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.