Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1000: Không phải vợ cũ



Ôn Ngôn từ chối cho ý kiến: “Anh vốn đã là người nhàm chán, nếu ở lâu với người nhàm chán, đương nhiên cũng sẽ trở nên nhàm chán. Có thể là do anh vẫn còn yêu em nên ảnh hưởng của việc ly hôn đối với em không quá lớn, ngoài… ly hôn ra thì không có gì khác thay đổi không phải sao?”

Nói đến chủ để ly hôn, lông mày Mục Đình Sâm u sầu hơn một chút: “Ừm, đi ngủ đi, ngủ ngon.”

Sau đó, Ôn Ngôn vẫn không nghe lời Mục Đình Sâm, hàng ngày vẫn thản nhiên như không có việc gì đến công ty. . Truyện Phương Tây

Ba ngày sau, nhà thiết kế tố cáo cô đã về nước, đích thân Mục Đình Sâm hẹn gặp đối phương. Đương nhiên địa điểm họp không thể ở công ty, như vậy không phải rõ ràng đang nói cho người khác biết Mục thị chột dạ, tìm người ta thương lượng sao?

Địa điểm gặp gỡ là nhà hàng Bạch Thuỷ Loan của Kính Thiếu Khanh, Mục Đình Sâm có tình chọn phòng riêng, không gian kín sẽ tốt hơn cho việc nói chuyện.

Nhà thiết kế là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, dáng vẻ xấu xí, thoạt nhìn trong có vẻ rất bình thường, thuộc loại không thể tìm ra được trong đám đông, nhưng lại có một khí chất vượt trội trên cơ thể anh ta, nhìn thấy Mục Đình Sâm thậm chí còn hất cằm. Tiền nhiều có thể nâng cao sự cao quý của con người, câu này rất có lý, tự tin của người giàu là thứ mà người bình thường không có được, dù sao anh ta cũng là một nhà thiết kế tầm trung, tuy có chút ít tiền, nhưng lại quá kiêu ngạo.

Nhìn thấy Mục Đình Sâm đi một mình, nhà thiết kế vừa cười vừa nói: “Chỉ có hai chúng ta, ngồi trên cái bàn lớn như vậy, gọi nhiều món như vậy, Mục tổng, anh có khách sáo quá rôi không?”

Từ trong mắt đối phương, Mục Đình Sâm thấy được vẻ đắc ý, e là tưởng anh lấy lòng anh ta nhỉ? Mục Đình Sâm anh thực sự không thích lấy lòng ai cả: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không khách khí, chỉ là thường ăn như thế này thôi.

Khẩu phần không quan trọng, món mình thích thì phải thử tất cả mới được. Tên của anh là…”

Âm cuối của anh kéo dài ra, cũng không thể nói ra tên của nhà thiết kế.

Nhà thiết kế thoáng có chút xáu hồ, ho nhẹ hai tiếng: “Tên tôi là Tiết Dương, Mục tổng thật là quý nhân hay quên, tôi vừa gửi thư luật sư cho công ty của anh, anh liền không nhớ tên tôi.”

Mục Đình Sâm thản nhiên nói: “Xin lỗi, có quá nhiều người giao dịch với tôi, sao tôi có thể nhớ được tên của tất cả mọi người chứ?” Nói gần nói xa, chính là anh không coi nhà thiết kế Tiết Dương không đáng chú ý này ra gì.

Tiết Dương sửng sốt, hỏi thẳng: “Mục tổng, hôm nay anh gọi tôi ra đây là có chính sự đúng không? Cứ nói chính sự đi, mọi người đều rất bận rộn.”

Mục Đình Sâm hững hờ ném thức ăn rồi mới nói: “Nói thử xem, nguồn cảm hứng của tác phẩm thiết kế anh cáo buộc là bị sao chép đến từ đâu? Tôi rất có hứng thú với thiết kế.

Thư giãn đi, tuỳ tiện trò chuyện.”

Tiết Dương giữ im lặng về tác phẩm: “Chuyện này không nên tuỳ tiện nói với người khác chứ nhỉ? Tôi cũng không phải là nhà thiết kế dưới công ty của anh. Mục tổng, nhà thiết kế dưới tay anh đã sao chép tác phẩm của tôi, tốt xấu gì anh cũng phải nói một vài lời chứ nhỉ? Thư luật sư của tôi đã gửi hết rồi nhưng anh lại thờ ơ, đây là một sự thiếu tôn trọng đối với tôi. Nghe nói… là vợ cũ của anh đã sao chép tác phẩm của tôi, Mục tổng, anh sẽ không bao che cho cô ta chứ?”

Mục Đình Sâm bắt ngờ đập đũa xuống bàn: “Anh muốn giải quyết vấn đề này thế nào?”

Bị ánh mắt của anh uy hiếp, Tiết Dương mắt đi hơn phân nửa kiêu ngạo, cũng không dám nâng cằm nữa: “Cái này… phụ thuộc vào anh thôi. Anh đường đường là chủ tịch của Mục thị, anh muốn giải quyết thế nào? Cũng không phải tôi sao chép của vợ cũ anh, là vợ cũ của anh sao chép tôi. Tôi nghĩ là trước khi tác phẩm của mình ra mắt, vợ cũ của anh đã vô tình nhìn thấy tác phẩm của tôi nên mới làm chuyện như sao chép. Trước đây tôi không có cơ hội tiếp xúc với cô ta, cũng không có khả năng ăn cắp ý tưởng của cô ta, tất cả các bằng chứng đều cho thấy tôi mới là nạn nhân.”

Đây chính là điều khiến Mục Đình Sâm đau đầu, nhìn thế nào đi nữa, Tiết Dương không có cơ hội sao chép của Ôn Ngôn, nhưng Ôn Ngôn có thể đã sao chép của Tiết Dương sau khi tác phẩm của Tiết Dương được phát hành. Anh hít một hơi thật sâu, nói: “Anh muốn bao nhiêu tiền? Ra giá đi.”

Đáy mắt Tiết Dương nhanh chóng lướt qua một sự tham lam: “Mục tổng, ý của anh là… muốn tôi nuốt cái chuyện này xuống bụng?”

Mục Đình Sâm nheo mắt, nhìn anh ta: “Đúng, tôi muốn anh nói với mọi người vụ sao chép chỉ là một sự hiểu lầm, anh phải rút đơn kiện, không thể ảnh hưởng đến Mục thị và vợ tôi.”

Tiết Dương ngạc nhiên: *Vợ? Ôn Ngôn không phải là vợ cũ của anh sao?”

Hai mắt Mục Đình Sâm chìm xuống, Tiết Dương đột nhiên không dám nói gì nữa. Chậm lại một chút anh ta mới đưa ngón tay lên: “Con số này. Chắc không phải là nhiều đối với anh.”

Nếu có thể giải quyết bằng tiền, vậy đã dễ dàng hơn rất nhiều. Mục Đình Sâm nhẹ nhõm thở ra: “100 triệu? Được, không có vấn đề gì, tôi sẽ đưa anh một nửa trước, sau khi anh làm rõ với mọi người tôi sẽ kết toán một nửa còn lại.

Hôm nay tôi gặp anh, chỉ có mình anh được biết, nội dung cuộc trò chuyện cũng vậy. Nếu anh dám nói lung tung chuyện này nửa chữ, tôi cam đoan anh sẽ không thể lăn lộn ở Đề Đô được nữa. Không chỉ là Đề Đô, anh sẽ không lăn lộn trong toàn bộ ngành thiết kế được nữa.”

Tiết Dương liếm môi cười với anh: “Đó là lẽ đương nhiên, lấy tiền của người ta giúp người ta giải trừ tai hoạ mà.

Thực ra thứ tôi muốn chỉ là thái độ của Mục tổng, anh đã đích thân mời tôi đi ăn cơm, còn hứa sẽ bồi thường, tất nhiên chuyện này cứ tính như vậy, tôi cũng sẽ không giữ mãi không buông.”

Bây giờ vấn đề đã được giải quyết, Mục Đình Sâm cũng không cần phải lãng phí thời gian, đứng lên nói: “Tôi đi trước, tiền sẽ sớm được chuyền vào tài khoản của anh, tôi hy vọng anh nói được làm được.”

Tiết Dương gật đầu như gà mỏ thóc, 100 triệu đủ để anh ta tiêu xài cả đời, làm nhà thiết kế bao nhiêu năm như vậy mà ở Đề Đô cũng không mua nổi một căn nhà tốt, cùng lắm là không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, bề ngoài nhìn ngăn nắp vậy thôi nhưng thực tế anh ta còn đang cầm cố vay mua ô tô, với 100 triệu này thì nói gì cũng dễ.

Bước ra khỏi nhà hàng, Mục Đình Sâm bàn giao với Trần Nặc: “Bảo người quan sát Tiết Dương này, quan sát xem anh ta thường tiếp xúc với ai, nếu có gió thổi cỏ lay gì thì báo cho tôi bát cứ lúc nào.”

Trần Nặc gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo người quan sát anh ta.”

Trở về công ty, Mục Đình Sâm vừa bước vào văn phòng thì nhìn thầy Ôn Ngôn đang ngồi trên ghế sô pha đợi anh.

Anh biết cô là vì chuyện anh gặp Tiết Dương: “Anh đã gặp nhà thiết kế kia rồi, đã thương lượng xong, sẽ không ảnh hưởng đến em và Mục thị, đừng hỏi bất cứ chuyện gì khác, vấn đề này, hãy quên nó đi.”

Ôn Ngôn nghi ngờ: “Giải quyết dễ dàng như vậy à? Anh sẽ không tốn tiền để giải quyết đó chứ? Em không sao chép, sao phải bỏ tiền ra để giải quyết? Tiêu tiền không phải có nghĩa là chúng ta chột dạ sao? Không phải lúc trước anh ta gửi thư luật sư cho chúng ta rất kiêu ngạo Sao? Anh rốt cuộc đã cho anh ta bao nhiêu tiền anh ta mới chịu buông vậy?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.