Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 887: To Gan





Đường Xán dùng ánh mắt thăm dò nhìn Từ Dương Dương, Từ Dương Dương nắm chặt lấy góc áo cúi đầu xuống, Đường Xán sẽ nghĩ như thế nào về cô? Cô vừa mới gặp xong đối tượng xem mắt ở nhà mới đi đến tìm anh, anh nhát định sẽ cho rằng cô là người phụ nữ hai mặt nhỉ?
Thấy phản ứng của Đường Xán và Từ Dương Dương, mẹ Từ tiếp tục nói: “Thế nào? Cậu vẫn chưa biết sao? Dương Dương và đối tượng xem mắt nói chuyện rất tốt, cậu ấy lại là người có gia thế rõ ràng, biết thấu hiểu, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì cậu ấy đã là con rễ tương lai của tôi rồi.”
Từ Dương Dương không thể chịu đựng được nữa: “Mẹ! Mẹ quá đáng quá rồi, con và người đàn ông kia một câu cũng chưa từng nói qua, đều là các người tham gia náo nhiệt, thế nào mà đã thành con rễ của mẹ rồi? Con đã đồng ý chưa?”
Đường Xán thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là như vậy à… dì à, dì tìm đến đây chắc là cũng đói bụng rồi, đi ăn chút gì đó nhá, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”
Mẹ Từ trừng mắt nhìn Từ Dương Dương một cái: “Còn uống cả bia, ngược lại con đấy, ở nhà từ khi nào con từng uống rượu?
Con gái uống rượu giống cái bộ dạng gì?”
Từ Dương Dương không lên tiếng, uống rượu mà đã phản ứng lớn như vậy, nếu biết cô và Đường Xán đã từng ngủ với nhau, không biết có thể trực tiếp tức giận ngắt xỉu luôn hay không.


Một lát sau, mẹ Từ lại hỏi: “Đường Xán, cậu có trình độ học vấn gì?”
Đường Xán nói tên của một học viện nỏi tiếng nước ngoài: “Dì à, nếu dì không tin, có thể đi kiểm tra, dì làm việc trong lĩnh vực này, hẳn là không khó để tra ra.

Ngoài chuyện dì biết có thể xem như tài liệu đen của cháu đó ra thì không có chỗ nào khác ngoài để dì chỉ trích đâu, về điểm này thì cháu có tự tin.

Bỏ qua chuyện đó đã, dù ở bất cứ điểm nào cháu cũng mạnh hơn đối tượng xem mắt mà dì giới thiệu cho con gái của mình.”
Mẹ Từ vẫn cứng ngắc: “Chỉ một chuyện đó thôi cũng đủ khiến tôi có ấn tượng xấu về cậu rồi, những chỗ khác có ích lợi gì chứ?”
Đường Xán hỏi ngược lại: “Một người, cả đời, phạm sai lầm một lần thì không đáng được tha thứ sao? Hơn nữa, còn không phải là ý định của cháu.

Dì ơi, tiêu chuẩn nhìn người của dì quá khắt khe rồi.”
Mẹ Từ bĩu môi: “Không phải cậu nói cái gì thì tôi cũng tin cái đó, biết người biết mặt không biết lòng.

Lúc trước chuyện của cậu ầm ï sôi nỗi, đối với cậu nhất định có ảnh hưởng không nhỏ, cuộc sống của cậu chỉ sợ đều là một mớ hỗn độn, là sao mà có thể tốt với Dương Dương nhà tôi?”
Đường Xán sờ sờ mũi: “Cái này… dì không cần lo lắng, bây giờ cháu làm việc ở tập đoàn Mục thị, Mục tổng thị tự mình ký với cháu, cách cái tưởng tượng một mớ hỗn độn của dì vẫn còn kém rất xa, làm cho dì thất vọng, xin lỗi.”

Mẹ Từ hiển nhiên không tin: “Cậu xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao có thể còn vào được Mục thị làm việc?”
Đường Xán suy nghĩ một chút, nói: “Dì à, ngày nào đó dì lật xem qua tạp chí thời trang đi, về cơ bản mỗi vấn đề đều có tác phẩm của cháu, phía dưới có chữ kí nguồn của công ty, nhìn là dì sẽ biết cháu có nói dối hay không? Thời gian không còn sớm, cháu đưa hai người về nhà?”
Mẹ Từ không từ chối, cùng Từ Dương Dương đi xe của Đường Xán về nhà.

Sau khi xuống xe, Từ Dương Dương thấy mẹ mình vẫn không nói gì, mở miệng thăm dò hỏi: “Mẹ… Mẹ cũng đã gặp anh ấy rồi, thật ra cảm thấy cũng không tệ đâu nhỉ?”
Mẹ Từ hừ nhẹ một tiếng: “Miệng thì rất lợi hại đấy, nhưng mẹ vẫn cảm thấy cậu ta không phải là người tốt gì, tuy nói là nhà thiết kế thì phải như vậy nhưng ăn mặc cũng quá… Hợp thời trang chút, đàn ông ai lại đi xỏ lỗ tai chứ? Đó không phải giống như là một tên côn đồ trên đường phố sao? Trước kia con cũng từng tiếp xúc với nghề nghiệp của cậu ta, sao con không có thay đổi gì?”
Từ Dương Dương bắt đắc dĩ nói: “Con dám sao? Con đến bây giờ ngay cả lỗ tai cũng không có, không phải đều do yêu cầu nghiêm khắc của mẹ sao? Người ta làm nhà thiết kế vốn rất hợp thời trang mà, thời đại nào rồi mà mẹ còn dùng tư tưởng cũ để xem xét chứ? Hiện tại anh ấy thật sự làm việc ở tập đoàn Mục thị, hơn nữa Mục tổng thị tự mình thuê với lương cao, Mục thị cũng dám nhận người đã nói rõ nhân phẩm thật sự không tệ như mẹ tưởng tượng, sao mẹ lại không tin chứ? Mục tổng là chồng của chị Ôn Ngôn, mẹ cũng đã gặp rồi, mẹ không tin con gọi điện cho chị Ôn Ngôn, mẹ đích thân hỏi xem.”
Lần đầu tiên mẹ Từ không trở mặt, giọng điệu nghiêm túc nói: “Dương Dương, con vẫn còn trẻ, đừng đi đường vòng, cậu thanh niên xem mắt kia con tạm thời cứ nói chuyện đi, nêu tan vỡ với Đường Xán thì con còn có một đường lui.

Dù sao mẹ cũng biết mẹ không khuyên được con, cũng lười khuyên nhủ, cãi nhau trong nhà cũng không được yên tĩnh, mẹ cũng mệt mỏi, mẹ không phản đối con và Đường Xán qua lại với nhau, nhưng có một điều, con phải yêu đương trong sạch, không thể để phát sinh chuyện gì với cậu ta, hiểu không? Sau này không được phép ra ngoài ăn cơm hơn nửa đêm, trước mười một giờ phải về nhà.”
Từ Dương Dương có một chút chột dạ, nhưng cũng rất hạnh phúc, đây là lần duy nhất mẹ nói chuyện tốt như vậy: “Vâng!
Mẹ, mẹ là tốt nhất!”
Ngày hôm sau, khi ở công ty, Đường Xán nói chuyện với Ôn Ngôn về chuyện tối hôm qua: “Tối qua tôi đã gặp mẹ Từ Dương Dương.”
Ôn Ngôn nghĩ đến khuôn mặt nghiêm khắc của mẹ Từ, run rẫy một chút: “Anh không sao chứ? Anh không bị ăn tươi nuốt sống sao? Thật là kỳ tích đấy!”
Đường Xán nhớ lại cảm giác lúc đó: “Thành thật mà nói lúc ấy tôi rất lo lắng, nhưng tôi phải giữ bình tĩnh.


Mặc dù tôi không biết rằng sau khi trò chuyện, bà ấy có thay đổi ấn tượng của mình với tôi hay không, nhưng ít nhất vẫn để tôi đưa bà ấy về nhà.

Lúc ban đầu có tỏ ra hung hăng, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện thì thái độ bình thản hơn rất nhiều.”
Ôn Ngôn có chút nghi hoặc: “Sao anh lại đụng phải mẹ cô ấy?”
Đường Xán hạ thấp giọng: “Tôi cùng Từ Dương Dương đi ra ngoài ăn khuya, bị bắt được, lúc ấy tôi thật sự hoảng sợ một trận…”
Không chỉ anh hoảng sợ, Ôn Ngôn nghe vậy cũng cảm thấy hoảng hốt: “Lợi hại! Nhưng mà cũng phải nói lại, hiện tại anh và Từ Dương Dương rốt cuộc là như thế nào?”
https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210602/nha-co-manh-the-cung-chieu-886-0.jpg
https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210602/nha-co-manh-the-cung-chieu-886-1.jpg
Vừa vào thang máy, Mục Đình Sâm liền ấn cô lên tường, theo phản xạ cô rụt người lại, trong thang máy có camera, anh không biết xáu hỗ nhưng cô vẫn cần thể diện, cũng may anh đủ cao, có thể che đi camera trên đỉnh đầu.

Lúc ra khỏi thang máy, hai người nắm tay nhau, nhưng trên mặt đều là một vẻ trang nghiêm, đi ngang qua Đới Duy vào trong văn phòng, vừa đóng cửa lại thì cảnh tượng đã trở nên không thể kiểm soát được..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.