Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 847: Tự Mình Trải Nghiệm Được





Mục Đình Sâm ung dung nhìn hắn: “Từng gặp tôi ở đâu?
Khẳng định không phải ở Mục gia, thân phận lúc đó của anh, không có tư cách bước vào Mục gia.”
Diệp Quân Tước không có để ý trong lời nói của anh có “Kẹp thương đeo gậy”, đem một đám nữ nhân đuổi ra ngoài, chờ thời điểm chỉ còn lại hai người, anh mới lên tiếng: “Đúng, không ở Mục gia, tôi và mẹ tôi thuê trọ ở lầu dưới.”
Thuê trọ lầu dưới?
Mục Đình Sâm cần thận nhớ lại một chút, có một lần anh theo cha tự thân đến công ty họp, bên trên con đường về, đi ngang qua một mảnh chung cư, cha nói để anh trong xe chờ, nói là đi gặp một lão bạn, rất nhanh trở lại.

Anh cũng không có đem lòng sinh nghỉ, cũng không có nghĩ về phương diện nào khác, trước sau dừng lại chẳng qua chỉ tầm mười phút, chắc hẳn chính là lần kia đi.

Nói đến buồn cười, cha anh đi gặp tình nhân, anh lại còn không biết chút nào chờ ở dưới lầu, nếu là biết sớm, có lẽ không có chuyện phát sinh về sau…
Cũng chính bởi vì những chỉ tiết này, anh đối với người cha đã mắt nhiều năm trong lòng vẫn còn chán ghét, tại sao muốn cho anh biết loại sự tình này? Tại sao muốn để anh đi loại địa phương kia? Coi anh như một thằng đần vậy… Nhìn phản ứng của anh, Diệp Quân Tước nói tiếp: “Anh hẳn là nhớ lại rồi, ngày đó tôi vừa lúc ở dưới lầu chơi đùa, nhìn xem cha lên lầu, vốn dĩ là giống lúc trước vui vẻ bước lên trên, thế nhưng là tôi nhìn thấy anh.


Trong nháy mắt đó, hai chân tôi giống như rót chì vậy, hiếu kỳ về anh lại thêm đó ky, cũng là lần đầu tiên tôi biết sự thật tôi là con riêng.

ANh ngồi ở trong xe sang trọng, hưởng thụ lấy đãi ngộ tốt nhất, mà tôi chỉ có thể cùng mẹ trốn ở địa phương không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chưa từng có quang minh chính đại mà chùng cha ra ngoài lần nào, một lần cũng không có… Dù là tôi và mẹ tôi sinh bệnh, cũng là cha phái người đưa chúng tôi đi bệnh viện.

Tôi hận ông ấy từ lúc nào…?
Tôi cũng nhớ không rõ, nhưng là không phải đột nhiên liền bắt đầu oán hận, là theo thời gian từng chút tích lũy được.

Tôi cũng hận ta mẹ, nhất định phải đi làm loại kia việc không thể lộ ra ngoài, còn sinh ra tôi, để cho tôi phải cùng bà ấy sống trong bóng tối.

Bà ấy tự làm mình hầm chết, xem như đáng đời đi, đáng thương lại đáng hận, bà ấy từ vừa mới bắt đầu liền biết không có kết quả.”
Sự tình qua đi nhiều năm như vậy, Mục Đình Sâm nghĩ đầy đủ thấu triệt, cũng có thể rất trực quan phân rõ ràng đúng sai: “Không sai, cha đáng hận, mẹ anh cũng vậy, trận kia sai lầm tình cảm đưa đến bi kịch về sau, ai cũng khó từ tội lỗi.

Thứ duy nhất tôi thắng anh, chính là lúc sinh ra, tôi là đại thiếu gia Mục gia, quang minh chính đại, còn anh, chỉ là cái con riêng.

Diệp Quân Tước nhìn chằm chằm chén trong tay cười: “Ha ha… Đúng vậy, mặc kệ tôi trở thành ai, thực chất bên trong đều vẫn là người con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, anh không biết, tôi có bao nhiêu chán ghét huyết dịch Mục gia đang chảy trong thân thẻ.

Mục Đình Sâm không tiếp tục nói chuyện, anh cũng vậy, từng chán ghét dòng máu chảy trong người đàn ông đó, đã từng không chỉ một lần nghĩ tới, nếu không có quan hệ gì với người đàn ông kia thì tốt biết bao nhiêu.

Sau một hồi lâu, Diệp Quân Tước đột nhiên dời chuyển chỉ đề: “Tôi biết lượng hàng anh để cho công ty vận chuyển bên tôi và nhà khác là không phải chia đều, nhưng mà không quan trọng, tôi sẽ để cho anh tin tưởng tôi, chuyện làm ăn, tôi không thua kém anh.”

Mục Đình Sâm thản nhiên thừa nhận: “Không sai, không phải chia đều, nếu anh đã tự tin như vậy, vậy thì rửa mắt mà đợi đi.

Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước, chỗ như thế này, làm cho tôi không thoải mái.

Diệp Quân Tước mượn tửu kình châm chọc nói: “Thời điểm tám trăm năm trước anh cũng từng chơi ở nói thế này đi? Khi đó cũng không có gì không thoải mái, là sợ Ôn Ngôn phát hiện gây phiền phức với anh?”
Mục Đình Sâm giọng nói lạnh lùng: “Ít mượn rượu làm càn, anh cho là ai cũng giống như anh?” Nói xong, anh liền đi thẳng không quay đầu lại.

Diệp Quân Tước bỗng cảm giác không thú vị, đứng lên cài lại vạt áo, sau đó cũng rời khỏi hội sở.

Mang theo một thân mùi rượu trở lại trang viên Diệp gia, toàn bộ trang viên tĩnh mịch đến làm cho người ta cảm thấy bát an, anh say, tùy theo tửu kình cấp trên, một bên lảo đảo nghiêng ngã lên lầu, một bên gọi tên Khúc Thanh Ca.

Khúc Thanh Ca từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, chỉ sợ đứa nhỏ bị đánh thức, mặc váy ngủ vội vàng đứng dậy xem xét, thấy anh ngồi ở đầu bậc thang say đến không còn hình dáng, chút tức giận trong người cô lập tức tiêu tán: “Làm sao uống nhiều như vậy? Hơn nửa đêm ồn ào, anh không sợ đánh thức con sao.

Đi, tôi dìu anh trở về phòng nghỉ ngơi, uống nhiều như vậy không thấy khó chịu sao?” Thời điểm cô đưa tay ra nắm lấy tay anh, anh đột nhiên đứng lên một tay lấy cô ôm vào trong ngực, lực đạo là trước nay chưa từng có.

Cô hơi nhón chân lên, kinh ngạc không biết là nên đẩy anh ra hay là tùy theo anh ôm, nhất định là nhầm cô với người khác đi? Nếu không làm sao lại khác thường như vậy?
Lúc cô đang suy nghĩ lung tung, anh đột nhiên thì thào mà hỏi: “Cô sẽ đột nhiên rời khỏi tôi, yêu người khác rồi sao?”
Cô không trả lời câu hỏi của anh, thoáng dùng sức đầy anh ra: “Sẽ không.

Anh uống nhiều, đừng náo nữa, muộn rồi.”

Hắn không buông tha, đưa tay nắm cằm của cô, ép buộc cô nhìn thẳng hắn: “Cô đang gạt tôi sao? Tôi đã làm nhiều chuyện khiến cô chán ghét như vậy, cô từng muốn rời khỏi tôi chưa?”
Cô rã rời đến không muốn ứng phó một người đàn ông uống say, dứt khoát ăn ngay nói thật: “Nghĩ tới rồi, được chưa? Tôi đang chờ anh để cho tôi triệt để hết hi vọng, sau đó liền mang theo đứa nhỏ rời khỏi anh.”
Hắn trầm mặc, đột nhiên xuất hiện yên tĩnh, làm cho lòng người sinh sợ hãi.

Nhìn ánh mắt anh lạnh lùng, Khúc Thanh Ca lại thấy hi hận, không trả lời quả quyết như vậy: “Anh làm tôi đau rồi, uống rượu rồi phát điên, tôi không để ý đến anh nữa.”
Hắn bỗng nhiên chụp lên môi của cô, giống như là muốn đưa cô hủy đi ăn vào bụng, tính xâm lược để cô sợ hãi không thôi, cô không giấy dụa được, lại vô luận như thế nào cũng không thoát được sự kiềm chế của anh.

anh cưỡng ép đưa cô ôm lấy trở lại phòng ngủ, còn khóa trái cửa phòng, bên trong gian phòng đen nhánh, cô ẩn ẩn có thể thấy rõ ràng động tác của anh, anh cởi áo khoác xuống đưa cô cưỡng ép áp để trên giường: “Không phải cô muốn chết tâm sao? Tôi thành toàn cho cô, tôi vốn cũng không phải là Diệp Quân Tước, người cô muốn gả, cũng không phải tôi.”
Khúc Thanh Ca hoảng sợ quay mặt chỗ khác tránh đi nụ hôn của hắn: “Là anh không yêu tôi trước! Trong lòng anh đến bây giờ cũng còn chứa người khác, có tư cách gì làm vậy với tôi?!”
Hơn nữa cô đã sớm phát hiện, khi anh trở về trên thân không chỉ có mùi rượu, còn có hương nước hoa, hỗn hợp mùi nước hoa, mùi nước hoa thuộc về phụ nữ… Không cần nghĩ cũng biết anh là từ chỗ nào trở về.

Phản kháng của cô ở trước mặt anh không hề có tác dụng, thời điểm bị anh giày vò, cô nhận mệnh không phản kháng nữa, nước mắt tuyệt vọng thắm ướt gối đầu dưới thân, lòng như tro nguội.

Cô đột nhiên bắt đầu lý giải Trần Mộng Dao vì sao có thể quyết liệt từ bỏ ba năm tình cảm mà yêu Kính Thiếu Khanh, không chỉ là bởi vì chuyện anh làm để Trần Mộng Dao cửa nát nhà tan, còn có, trận tình yêu chạy cự li dài kia, một mực ra sức lao tới, cũng chỉ có một mình Trần Mộng Dao, anh chưa hề nghĩ tới Trần Mộng Dao, đổi lại ai, đều sẽ cảm giác đến mệt mỏi.

cô hiện tại là cảm giác được, tự mình trải nghiệm được..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.