Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 787: Có phải là ngán?



Tự Như Linh nhìn Mục Đình Sâm một chút, thấy anh không nói gì, ngồi xuống một bên: “Tôi cảm thấy sau khi tan làm dù sao cũng không có việc gì, liền kiếm việc làm thêm. Loại địa phương này tiền lương cao, theo tính toán, tôi cảm thấy vẫn được…”

Mục Đình Sâm thuận miệng hỏi: “Cô rất thiếu tiền sao?” Chẳng qua là anh cảm thấy, Tự Như Linh là người lúc trước anh từng giúp đỡ, nhà kia điều kiện hẳn là rất kém, đang làm việc rồi tan làm còn kiếm việc làm thêm, hẳn là thiếu tiền.

Tự Như Linh cúi thấp đầu xuống: “Còn tốt, không có đặc biệt thiếu tiền, bây giờ ra xã hội, không thể so với ở trường học, có chỗ cần tiêu tiền nhiều, chịu khó một chút, là có thể sống giữ thể diện, không đến mức lộ ra là cùng người xung quanh không hợp nhau.”

Kính Thiếu Khanh đã uống có chút nhiều, lời nói cũng nhiều: “Thế này rất tốt, mặc kệ làm cái gì, đều dựa vào tự mình chính đáng mà kiếm được, cũng không có gì mắt mặt, cô sẽ không bởi vì gặp sếp mình, cảm thấy thế nào đi? Yên tâm, việc lúc tan làm cậu ấy không quản được cô.”

Mục Đình Sâm bưng ly rượu lên nhấp một miếng, thấy ly rượu của anh đã hết phân nửa, Tự Như Linh vội vàng giúp anh rót: “Mục tổng, tôi thế này sẽ không gây mắt mặt cho công ty chứ?

Tôi cũng sợ ở đây gặp được đồng nghiệp, cho nên mới…” Cô ta muốn nói cô ta mặc đồng phục, lại mang theo mặt nạ, không quá dễ dàng bị nhận ra.

Mục Đình Sâm lườm nàng một chút: “Không quan trọng, lúc tan làm cô muốn làm cái gì tôi không xen vào.”

Từ đầu tới cuối anh đều biểu hiện lạnh lùng, khiến Tự Như Linh như ngồi bàn chông, cô ta không biết là chỗ nào làm được không tốt, mới có thể gây nên sự phản cảm của anh, cô ta vẫn luôn thận trọng như vậy, muốn tới gần anh, chiếm được hảo cảm của anh, nhưng lại giống như luôn hoàn toàn ngược lại.

Một lát sau, nhìn thời gian không lệch lắm, Kính Thiếu Khanh đứng lên: “Tôi về trước, gọi người lái giúp rồi, Đình Sâm cậu không uống bao nhiêu, tự mình lái xe về đi.”

Mục Đình Sâm gật đầu: “Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi, nếu như bị Trần Mộng Dao đuổi ra ngoài, tôi cũng sẽ không thu nhận cậu, tự mình ở khách sạn đi.”

Kính Thiếu Khanh cười hai tiếng, nện bước có chút phù phiếm bước chân rời đi.

Thời điểm Mục Đình Sâm đang muốn rời theo, Tự Như Linh đột nhiên hỏi: “Mục tổng, anh rất chán ghét tôi sao?”

Anh hơi nhíu mày: “Không có, cô suy nghĩ nhiều rồi.”

Tự Như Linh cắn môi cánh, thận trọng nhìn anh, ánh mắt đáng thương rõ ràng, rất dễ làm cho đàn ông sinh ra ý muốn bảo vệ: “Nhưng tôi cảm thấy thái độ anh đối với tôi không giống trước đó, giống như là tôi đã làm sai chỗ nào, anh chán ghét tôi vậy.

Nếu là tôi có chỗ nào làm không đúng, anh có thể nói ra, tôi sẽ sửa.”

Mục Đình Sâm giống như cười mà không phải cười nhìn cô ta: “Trước đó? Trước đó tôi đối với cô là thái độ gì?”

l Tự Như Linh dừng một chút, nói: “Vừa mới bắt đầu anh mang theo Tiểu Đoàn Tử đến công ty, tôi còn giúp anh cùng chăm sóc, tôi cảm thấy chúng ta chung đụng được cũng không tệ lắm. Trước kia anh từng giúp đỡ tôi, tôi chỉ muốn có thể báo đáp anh, cho nên có đôi khi biểu hiện quá cấp thiết một chút, nhưng tôi thật sự không có ý gì khác. Về sau không biết vì cái gì anh thật giống như… cố ý xa lánh tôi.”

Mục Đình Sâm đứng lên sửa sang lại vạt áo một chút, mặt không đổi sắc nói: “Trong đầu ít nghĩ một chút chuyện có hay không có, làm tốt bổn phận của cô là được rồi, tôi có xa lánh cô hay không, không quan trọng, chúng ta chỉ có một loại quan hệ, tôi là sếp cô. Tôi từng giúp đỡ qua nhiều người như vậy, không nghĩ tới cần báo đáp.”

Nói xong, anh trực tiếp rời khỏi quán bar. Trở lại xe, anh đưa tay ngửi ngửi mùi trêи tay áo, xác nhận không có mùi rượu quá nhiều, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, anh cảm giác được, Ôn Ngôn không thích anh uống rượu. Vừa nghĩ tới cô sẽ nhăn mặt với anh, anh liền nhức đầu, người con gái đó, anh cảm thấy thật sự không có cách nào đối phó.

Không ngoài dự đoán, Kính Thiếu Khanh mang theo mùi rượu về nhà, Trần Mộng Dao xù lông.

“Không phải anh tăng ca sao? Nhưng thật ra là đi uống rượu?”

Nhìn Trần Mộng Dao tức giận đến ngực phập phồng không chịu được, Kính Thiếu Khanh bị một trận tê cả da đầu: “Mẹ nói thời kỳ em cho con bυ" không thể tức giận, sữa về sau sẽ…”

Trần Mộng Dao bị anh làm tức đến cười lên: “Ha ha, mẹ còn nói không cho anh ra ngoài lêu lỗng, anh làm sao lại không nghe? Sao anh phải gạt em? Uống rượu với ai ở đâu? Nếu như là cùng Mục Đình Sâm, anh sẽ không cần gạt em, cho nên… là người khác? Con gái? Em nói làm sao anh không động vào em, có phải là ngán rồi không?”

Kính Thiếu Khanh hít sâu một hơi, lau mặt, để cho mình tận lực thanh tỉnh một chút: “Anh thê, thật sự là cùng Đình Sâm, không tin em gọi điện thoại hỏi cậu ấy, quán bar cách nhà cậu ấy xa một chút, có khả năng bây giờ cậu ấy còn chưa về đến nhà.

Chẳng qua là anh cảm thấy có chút phiền muộn, cho nên thư giãn một tí, đã trễ thế như vậy, ngày mai rồi nói sau, đi ngủ trước đi.”

Trần Mộng Dao mẫn cảm bắt lấy chữ trong lời nói của anh, “phiền muộn”, “thư giãn”, mấu chốt nhất là, anh giấu diếm cô ra ngoài uống rượu, cho nên là bởi vì cô mới phiền muộn cần thư giãn? Từ khi hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Kính Thiếu Khanh chưa từng như vậy, trong lúc nhất thời trong nội tâm cô bất an vô cùng, chẳng lẽ chuyện cô lo lắng lại sắp xảy ra sao?

Anh lại biến thành bộ dáng thích trêu hoa ghẹo nguyệt như lúc trước?

Tay chân cô có chút phát lạnh: “Kính Thiếu Khanh, hôm nay nếu anh không nói rõ, cũng đừng nghĩ đến ngủ. Anh phiền muộn anh có thể nói với em, anh cần thư giãn em có thể đi chung với anh, chò dù là quán bar hay là nơi nào, nhưng tại sao lại phải gạt em?”

Kính Thiếu Khanh trầm mặc, cũng là vì anh muốn thoát khỏi cuộc sống vài phút ngắn ngủi, mới một mình ra ngoài, chỉ là lời này, anh không dám nói. Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao Mục Đình Sâm nói ít như vậy, có lúc, giải thích là dư thừa, sẽ chỉ sinh ra càng nhiều mâu thuẫn, trầm mặc có thể phòng ngừa rất nhiều phiền phức.

Hạ Lam nghe thấy động tĩnh từ dưới lầu xuống tới: “Thiếu Khanh, con vừa về sao? Uống rượu hả? Vợ con trong nhà thì không trông, con đi ra ngoài uống rượu cái gì?”

Kính Thiếu Khanh bị Hạ Lam giáo huấn một trận, trong lòng bực bội lập tức bị phóng đại không ít: “Mẹ, mẹ đi ngủ đi thôi, đừng xen vào.”

Hạ Lam nhìn dáng vẻ Trần Mộng Dao tức giận lại ủy khuất đến nước mắt sắp rơi xuống, đau lòng không thôi: “Bảo mẹ đừng xen vào? Mẹ không xen vào thì có phải con muốn làm chuyện khiến mẹ tức chết không? Về sau loại chuyện này đừng xảy ra nữa, con muốn ra ngoài chơi, hoặc là mang theo Dao Dao cùng một chỗ, hoặc là quy quy củ củ, còn như thế này thì ra cái gì?

Bây giờ cũng không phải lúc trước, con không phải một mình, con đã lập gia đình có con trai rồi, đây là ra cái thể thống gì đây? Con phải là một người đàn ông có trách nhiệm, bỏ đi, hôm nay đã muộn rồi, cũng đừng quấy rầy ầm ï nữa, đi ngủ trước đi, đứa nhỏ có mẹ trông, chính các con tâm sự nói chuyện đi, cũng không thể ầm ï lần nữa, bình tâm hòa khí mà nói chuyện. Đi đi.”

Trần Mộng Dao không muốn thất thố trước mặt Hạ Lam, quay người đi lên lầu, chỉ là nghe động tĩnh dưới chân, liền biết có bao nhiêu tức giận.

Kính Thiếu Khanh nhận mệnh đi theo, vừa đóng cửa phòng, Trần Mộng Dao đập máy cái ở ngực anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Em ở trong nhà chăm con anh, anh lại đi ra ngoài ăn chơi đàn đúm!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.