Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 733: Không so đo hiềm khích lúc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước Tình huống khẩn cấp, không để ý tới nam nữ phân biệt, Kính Thiếu Khanh ôm lấy An Nhã vội vàng xuống lầu đưa đi bệnh viện. Trêи xe Trần Mộng Dao luôn cầm tay An Nhã, không ngừng hà hơi sưởi ấm: “An Nhã, An Nhã, cô có nghe thấy tôi nói chuyện không?”

Cho dù cô gọi thế nào, An Nhã cũng không có bất kỳ phản ứng gì, người đã lâm vào hôn mê sâu.

Đến bệnh viện, An Nhã được đưa vào phòng cấp cứu, lúc bác sĩ hỏi ai là người nhà, Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ ai cũng không phải người nhà An Nhã, chỉ có A Trạch được coi là người nhà.

Trải qua cứu giúp, may mà An Nhã và đứa con trong bụng đều không có việc lớn gì, chỉ té bị thương chân, gãy xương rất nhỏ, hôn mê là vì lúc ngã sắp xuống đụng phải đầu, khi đó An Nhã còn gượng chống lấy gọi điện cho Trần Mộng Dao, xem như may mắn trong bắt hạnh.

Rất nhanh, An Nhã được chuyển dời đến phòng bệnh bình thường, truyền nước một chút, không lâu sau đó cũng chậm rãi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là sờ về phía bụng, xác nhận đứa bé không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh trước giường bệnh: “Cảm „ ơn…

Kính Thiếu Khanh không nói chuyện, quay người đi ra ngoài hành lang.

Trần Mộng Dao biết trong lòng Kính Thiếu Khanh còn khúc mắc chuyện trước kia, cũng không ép buộc anh phải giả người tốt: “Cô không sao là được, cô gọi điện cho tôi, tôi chắc chắn không có khả năng mặc kệ. A Trạch cũng thật là, cô đã thế này, lại còn nhìn không thấy người, nếu không cô gọi điện cho anh ta một lần nữa đi?”

An Nhã lắc đầu: “Không cần, anh ấy không nghe điện thoại chắc là đang bận, không nên quấy rầy anh ấy, làm phiền hai người rồi, đã trễ thế như vậy, một mình tôi cũng tốt, hai người về trước đi.”

Không biết vì cái gì, gặp An Nhã thế này, trong lòng Trần Mộng Dao có chút cảm giác khó chịu, nhịn không được lắm miệng hỏi một câu: “A Trạch đối với cô tốt không? Cô cùng anh ta kết hôn là bởi vì mang thai, hay là bởi vì thích đối phương? Không phải tôi xen vào việc của người khác, chính là tôi cảm thấy, loại việc lấy chồng này, thà thiếu không ẩu, không tìm được người thích hợp nhất, thì đừng tuỳ tiện ra quyết định, như thế nào tôi đều cảm thấy thời gian cô và A Trạch quen biết quá ngắn…”

Mặt An Nhã tái nhợt lộ ra một nét cười phức tạp: “Anh ấy đối với tôi rất tốt, chính là quá bận rộn.”

Bận đến vợ con đều không có thời gian lo sao? Trần Mộng Dao không nói gì thêm nữa, sợ kϊƈɦ thích đến An Nhã: “Được thôi, vậy cô nghỉ ngơi, chút nữa mau chóng liên hệ A Trạch, bụng tôi lớn cũng không tiện ở lại quá lâu, nếu có việc gì thì gọi cho tôi.

Thời điểm khó khăn đừng nhớ đến chuyện trước kia, an nguy của mình mới là quan trọng nhát, tôi cũng không phải loại kia người không phân biệt nặng nhẹ, tốt dù gì cũng quen biết một thời gian…”

An Nhã nhẹ gật đầu, trong hốc mắt hơi có chút phiếm hồng.

Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh càng không so đo hiềm khích lúc trước, cô lại càng áy náy.

Giày vò một phen trở lại biệt thự Bạch Thuỷ Loan, Trần Mộng Dao mệt mỏi ngồi ở trêи ghế sofa không muốn nhúc nhích: “Kính Thiếu Khanh em đói, làm chút gì ăn đi.”

Kính Thiếu Khanh đi lên trước giúp cô điều chỉnh tư thế, còn cầm gối ôm đệm ở sau cô: “Bụng của em bây giờ lớn như vậy, không thích hợp nằm ngang lâu, chú ý chút. Anh đi làm đồ ăn, sẽ nhanh thôi, đừng ngủ đấy, ngủ ở chỗ này sẽ lạnh.”

Trần Mộng Dao bất mãn nỗ bĩu môi: “Trong mắt anh chỉ có tên nhóc chưa sinh này thôi sao? Em nằm dễ chịu một chút còn không được?”

Kính Thiếu Khanh bất đắc dĩ nói: “Không phải không cho em nằm, là bảo em nằm đàng hoàng một chút, sắp làm mẹ rồi, còn buông thả như vậy, cô gái khác không mang thai cũng không giống như em vậy, hai chân đạp một cái, giống dạng gì đây?”Nhà Có Manh Thê Cưng ChiềuNhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Trong bệnh viện, thời điểm An Nhã được đưa tới, đồ vật cá nhân gì cũng không mang, điện thoại cũng không ở bên người, muốn liên lạc với A Trạch, chỉ có thể mượn dùng điện thoại y t4.

Đã nửa đêm, điện thoại A Trạch được kết nói, cô muốn nói cho A Trạch tất cả chuyện xảy ra đêm nay, nghĩ nghĩ rồi lại không nói, chỉ là báo bình an: “Em ở bên ngoài, điện thoại không có mang theo, nếu anh trở nhà, thì không cần tìm em.”

A Trạch hỏi: “Em ở chỗ nào? Đã trễ thế như vậy, còn không trở về?”

Sự yếu đuối của cô dần dần hỏng mắt, nước mắt trượt xuống, cố gắng không cho A Trạch nghe ra giọng nghẹn ngào: “Em…

có chút việc… ở chỗ bạn, đi rất gấp, không mang điện thoại, em chỉ là nói với anh một tiếng, không sao đâu, anh cứ làm việc đi, em mượn điện thoại người khác gọi cho anh, phải trả cho người ta, cúp trước đây.”

Cúp điện thoại, cô thật ngại hướng y tá cười cười: “Ngại quá, làm phiền cô rồi.”

Y tá dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, một phụ nữ mang thai hơn nửa đêm nằm viện, bên người không có một ai. Nhưng y tá cũng không hỏi cái gì, mỗi người đều có chỗ khó xử của mình, không cần thiết truy vấn ngọn nguồn đâm vào chỗ đau của người.

Rạng sáng bệnh viện tĩnh mịch, âm trầm. An Nhã ngủ không được, nằm giường bệnh không dám chợp mắt, vừa nhắm mắt luôn cảm thấy rùng mình. Cô đã cố gắng muốn giả bộ kiên cường, từ nhỏ đến lớn đều thế, nhưng từ đầu đến cuối cô cũng chỉ là cô gái mà thôi.

Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, cô kinh ngạc, vì không có bật đèn tia sáng rất tối, cô tưởng là bác sĩ kiểm tra phòng, liền chống đỡ ngồi dậy.

Đợi người đi tới gần, cô mới nhìn ra có gì không đúng: “A Trạch…”

Trong giọng nói A Trạch nghe không ra cảm xúc: “Vì cái gì không trực tiếp nói cho anh em ở bệnh viện? Em mượn điện thoại y tá gọi cho anh, lúc anh gọi lại mới biết… May là anh gọi lại, vì từ trong cuộc nói chuyện anh nhận ra cái gì đó không bình thường, em nói em ở chỗ bạn, mà căn bản là em không có người bạn nào.”

An Nhã cúi thấp đầu xuống: “Em chỉ là sợ anh đang bận, không muốn làm phiền anh, trước đó em điện thoại cho anh không phải anh không nghe sao? Anh đã nói, không nghe điện thoại đại biểu anh bề bộn nhiều việc.”

A Trạch mở ra một chiếc đèn nhỏ không làm chói mắt: “Lần sau có việc gì thì nói thẳng, lỡ như xảy ra chuyện làm sao bây giờ?

Có đói bụng không?”

Cô nhịn không được, rơi nước mắt: “Anh không có nghĩa vụ chăm sóc em, vì sao chúng ta lại kết hôn có con, em vô cùng rõ ràng, cho nên em cố gắng không nên đi làm phiền anh, em cho là mình em có thể làm được rất tốt, thế là không nghĩ tới sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn. Lúc ở phòng tắm bị ngã, em cực kì sợ, em sợ cứ thế mà chết đi, chết cùng đứa con trong bụng… Con là người thân duy nhất trêи đời của em, em chỉ muốn sinh nó ra bình an mạnh khỏe.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.