Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 660: Ông Đang Dạy Tôi Cách Làm Việc À



Má Lưu nhanh chóng trở lại: “Gọi điện rồi… không liên lạc được… phu nhân có nói sẽ đi chơi vài ngày nên có thể sẽ cúp máy vì không muốn bị làm phiền… phải làm sao đây?”

Môi mỏng của Mục Đình Sâm hơi run rẫy, vẻ mặt như sắp mắt kiểm soát: “Hay! Hay lắm! Có bản lĩnh thì đừng quay về đây nữa. Tôi sẽ tự chăm lo cho cậu nhóc, cứ mang đến công ty là được rồi! Tôi không tin em ấy có thể chịu được nửa tháng mười ngày mà không hề nhìn con trai một lần, lần này tôi tuyệt đối không đi tìm em ấy đâu!”

Má Lưu sợ anh giận cá chém thớt mà trốn ở phía xa xa. Lần này lớn chuyện thật rồi, không ai trong hai người chịu cúi đầu trước.

Đúng tám giờ sáng, Kính Thiếu Khanh đang xuất hiện ngay cửa lớn chỉ nhánh công ty của tập đoàn Diệp thị. Diệp Quân Tước không tốn quá nhiều thời gian để tiến từ Hải Thành vào Đề Đô này, văn phòng công ty cũng oai phong như vậy thì phải công nhận gia thế của anh ta khá khủng.

Chiếc xe chở Diệp Quân Tước đến tám giờ hai mươi mấy phút mới xuất hiện trước cổng ra vào của hầm xe. A Trạch vừa nhìn thấy xe của Kính Thiếu Khanh liền hỏi: “Có cần dừng xe lại không ạ?”

Diệp Quân Tước ngồi ở ghế sau lộ ra ý cười lạnh lẽo: “Cứ chạy xe qua đó đi, xem thử anh ta muốn làm gì?”

Kính Thiếu Khanh và Diệp Quân Tước cùng lúc hạ kính xe xuống, hai người đều không xuống xe mà cách nhau một khoảng cách rất gần. Người ngoài nhìn vào, nếu không phát hiện cả hai đang nhìn nhau bằng cặp mắt nảy lửa sẽ tưởng hai người khá thân nên mới dựng xe gần nhau để nói chuyện.

Kính Thiếu Khanh lấy ra chiếc trâm cài áo: “Đồ này của cậu, có nhớ đánh rơi ở đâu không?”

Diệp Quân Tước bình tĩnh vươn tay ra nhận lấy: “Chả trách tôi tìm mãi không ra. Nếu tôi đoán không sai thì anh nhặt được nó ở chỗ Dao Dao đúng chứ?”

Dao Dao? Kính Thiếu Khanh nổi giận rồi, trong mắt anh đều là băng nhọn: “Cái tên Dao Dao là để cậu gọi sao? Em ấy là vị hôn thê của tôi! Tôi không cần biết giữa hai người từng xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại tôi không cho phép cậu tiếp cận em ấy nữa. Nếu không… tôi sẽ khiến cậu chết rất khó coi đấy!”

Diệp Quân Tước bật cười: “Ha ha… mạnh miệng thật đấy.

Đúng vậy, tôi biết anh là một nhân vật khét tiếng, tôi cũng chỉ là người mới đến đây thôi nên anh không cần phải đe dọa tôi đâu.

Dù sao Dao Dao cũng đã quay lại với anh rồi nên tôi sẽ chúc phúc cho hai người. Anh đừng nghĩ nhiều nữa, tự tin một chút đi. Nếu tôi nhớ không lầm thì… tầm bảy tháng nữa sẽ cô ấy sẽ sinh em bé.”

Hai con mắt của Kính Thiếu Khanh gần như phun ra lửa, anh định bước xuống xe nhưng lúc cửa xe lại đụng trúng xe của Diệp Quân Tước, phát ra một âm thanh chói tai. Diệp Quân Tước vươn tay đóng cửa xe của anh: “Đừng kích động thế chứ? Bình tĩnh chút đi, không phải anh nói rằng anh không để ý đến việc tôi và cô ấy từng qua lại hay không à? Cho dù đứa con không phải của anh thì đó cũng là chuyện xảy ra lúc hai người đang chia tay, anh có thể bảo cô ấy bỏ đứa bé đi rồi ở bên anh mà… tôi còn việc phải làm, không tiếp anh nữa.”

A Trạch hiểu ý, lau đi mồ hôi lạnh rồi lái xe vào hầm xe. Cũng may lúc nãy anh ta dừng xe chắn ngay cửa xe của Kính Thiếu Khanh, nếu không thì hai bên đã đánh nhau rồi. Mà anh ta và Diệp Quân Tước đều không thể đánh lại được Kính Thiếu Khanh.

Không thể không nhắc đến Diệp Quân Tước mưu tính sâu sa.

Bỏ qua việc tự tay phá bỏ đứa bé trong bụng của Trần Mộng Dao, lập kế để Kính Thiếu Khanh ra tay giải quyết đứa bé.

Những lời nói lúc nãy của Diệp Quân Tước đủ để nói cho Kính Thiếu Khanh rằng đứa bé đó không phải của anh. Mà đối với lại chuyện như vậy, là đàn ông thì không ai có thể nhẫn nhịn được.

Trải qua một màn vừa rồi, trong lòng A Trạch có hơi hoảng sợ.

Anh ta là người của Diệp lão gia, tuy đang làm việc cho Diệp Quân Tước nhưng vẫn phải ứng phó với phía lão gia. Một khi âm mưu bại lộ thì một là anh ta chết trong tay của lão gia, hai là chết dưới tay của Diệp Quân Tước. Đắc tội bên nào cũng chỉ có duy nhất một đường chết nên anh ta càng phải cẩn thận, chưa kể dạo gần đây Diệp lão gia thường xuyên gọi cho anh ta… đây không phải là một điềm báo tốt.

Diệp Quân Tước được A Trạch đẩy vào một tòa cao ốc, so với thường ngày thì bầu không khí hôm nay trong công ty có chút căng thẳng hơn vài phần. Diệp Quân Tước chú ý đến điều này, lúc đẩy ra cánh cửa lớn cửa phòng làm việc, anh ta hơi khựng lại. Lão gia đã đến đây nhưng không hề báo trướ!

c Thời khắc trông thấy Diệp lão gia, toàn thân A Trạch hơi căng cứng nhưng vẫn cố gắng đẩy Diệp Quân Tước tiến lên phía trước: “Lão gia.”

Người đàn ông kia đã lớn tuổi, đầu đã bạc tóc, bàn tay vịnh trên thanh trượng trông có chút già yếu, trên gương mặt nghiêm túc đã đầy nếp nhăn khiến người khác nhìn vào phải phát run. Cho dù ông đã lớn tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra được phong thái lúc còn trẻ, thân hình vẫn có chút cao lớn vạm VỠ.

Diệp lão gia không đến một mình, ông vẫn giống như cũ, mỗi lần bước ra ngoài đều có một nhóm vệ sĩ vây quanh. Hiện tại trong phòng làm việc đang có mười tên vệ sĩ, người ngoài nhìn vào sẽ tưởng ông đến đây đòi nợ chứ không phải thăm cháu trai.

“Tước Nhi, dạo gần đây động thái của cháu cũng lớn đấy, mua nhiều đất như vậy để làm gì? Tốn nhiều tiền như vậy, cháu tưởng của cải của Diệp gia không làm mà có à? Diệp gia này không có loại phá gia chỉ tử như cháu! Khụ khụ khụ…”

Ông còn chưa nói hết câu đã ho kịch liệt, quản gia ở kế bên thấy thé liền tiến lên phía trước vỗ vỗ lưng giúp ông thuận hơi.

Diệp Quân Tước không cảm xúc, nói: “Tôi có cách suy nghĩ của tôi, chỉ cần tiền bỏ ra có thể lấy lại được là được rồi, không phải sao? Ông đang dạy tôi cách làm việc à?”

Diệp lão gia bị anh ta làm tức giận đến mức hai mắt trợn tròn: “Có phải cháu không muốn ông tức chết không? Sức khỏe của ông chỉ mới có chút khởi sắc thì cháu đã muốn chọc tức ông rồi! Ông biết cháu hận ông, hận ông không đối xử tốt với cháu và mẹ cháu nhưng cháu là đứa cháu duy nhất của ông, là người thừa kế duy nhất của Diệp gia. Cho dù cháu tàn phế thì mọi thứ của Diệp gia đều là của cháu. Chỉ cần ông chưa chết thì cháu phải nghe lời ông, còn nếu như không muốn gì vả thì cút ra khỏi Diệp gia! Ông xem một thằng tàn phế như cháu có thể sống ra sao khi rời khỏi ông!”

Đôi mắt của Diệp Quân Tước lộ ra sự trào phúng: “Tất nhiên tôi sẽ không rời khỏi Diệp gia, chỉ cần chịu đựng đến lúc ông tắt thở thì mọi thứ đều thuộc về tôi rồi. Chỉ vài năm nữa thôi nên tôi chịu được. Ông có bất mãn với tôi đến đâu, ghét bỏ một thằng tàn phế như tôi đến mức nào thì vẫn sẽ giao quyền thừa kế cho tôi đó thôi. Hoặc là tôi chết đi thì Diệp gia của ông xem như đoạn tử tuyệt tôn.”

Lão gia đột nhiên cười lên, thái độ cũng hòa nhã hơn: “Ha…

miệng lưỡi của cháu vẫn giống hệt lúc trước, không chút lưu tình. Nói đi, cháu mua nhiều đất như vậy để làm gì? Có rất nhiều mảnh đất được mua về với giá quá cao, giải thích đi.”

Diệp Quân Tước thầm thở ra một hơi. Lúc nãy ông chỉ đang thử xem anh ta có phải là Diệp Quân Tước thật hay không.

Tâm tư của lão già này rất cần mật nên sẽ nghi ngờ cũng không phải chuyện lạ. Nếu như vừa nãy không thái độ ác liệt với ông như Diệp Quân Tước thật thụ thì sẽ bị nghỉ ngờ. Hiện tại xem ra anh ta đã tạm vượt qua được thử thách rồi. Nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn chưa thể nới lỏng cảnh giác: “Tôi có suy tính của tôi, ông đừng hỏi nữa. Nếu không yên tâm thì ông cứ lấy lại toàn bộ quyền lợi rồi tự tái xuất giang hồ đi, để tôi đỡ phải phiền phức.”

Diệp lão gia vươn tay mở ra tệp hồ sơ trên bàn, xem được một lúc, ông nói: “Gần một năm nay cháu làm khá tốt nên ông sẽ tạm tin tưởng lời cháu nói. Dù sao mọi thứ cũng sẽ thuộc về cháu nên có gì thì cháu tự làm tự chịu. Ông già rồi, không thể lo lắng nhiều nữa. Lần này ông đến Đế Đô vài ngày, cháu dành thời gian ra đi cùng ông.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.