Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 617: Không Tin Thì Cô Thử Xem



Cô cắn răng lui về sau hai bước: *Xin cô đừng làm loạn ở trước cửa nhà tôi, chuyện của cô và Kính Thiếu Khanh không liên quan gì đến tôi. Không phải cô tự nguyện sao? Tự nguyện ngủ với anh ta, tự nguyện mang thai con của anh ta, anh ta không cho phép cô sinh ra là chuyện của hai người, cô tìm tôi làm gì?

Chẳng lẽ tôi có thể bắt anh ta hứa sẽ kết hôn với cô, bắt anh ta hứa với cô sẽ cho cô sinh đứa bé này sao? Tôi không có mặt mũi lớn như vậy, tôi không thể giúp cô, xin cô rời đi cho!”

An Nhã túm lấy váy của cô không chịu buông: “Xin cô đấy Mộng Dao… Tôi không có người thân, ở đây sống không quen, một mình tôi không biết phải làm sao cả, là tôi không tốt, là tôi có lỗi với cô, cô đánh tôi đi, nếu đánh tôi cô có thể cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi chỉ muốn cô nói chuyện với Kính Thiếu Khanh, bảo anh ấy hứa sẽ cho tôi sinh ra đứa trẻ này, tôi mà phá thai thì sẽ không còn có thể mang thai được nữa, xin cô đấy…”

Trần Mộng Dao không phải kẻ ngốc, chuyện này cô không muốn xen vào, bây giờ cô chỉ sợ Giang Linh sẽ nghe thấy động tĩnh, chuyện này không thể để Giang Linh biết, nếu không lại phải cãi nhau với bà: “Cô đứng dậy trước đi, tôi cũng không dám đánh cô, cô đang mang thai, nếu tôi ra tay, tôi có còn là người nữa không? Tôi không thể giúp cô, nói một lần nữa, tôi không thể giúp cô! Cô muốn thế nào là chuyện của cô, làm ơn mau chóng rời khỏi nhà tôi đi!”

An Nhã vừa khóc vừa nói: “Chẳng lẽ cô cứ trơ mắt nhìn tôi chết như vậy sao? Tôi có lỗi với cô, tội của tôi đáng chết vạn lần, nhưng đứa con trong bụng tôi vô tội…”

Trần Mộng Dao cắn môi không nói gì, cô biết một người phụ nữ mang thai mười tháng cho đến khi sinh con là vất vả đến mức nào, sau khi đứa bé sinh ra sẽ càng thêm gian nan so với thời gian mang thai, An Nhã một mình không người thân, mang thai không thể làm việc, đứa nhỏ sinh ra lại càng không thể làm việc, nuôi con cũng cần một chỉ phí không nhỏ, nhìn thế nào thì sinh con cũng không phải là một hành động khôn ngoan, trừ khi ngay từ đầu An Nhã đã muốn dựa vào con cái để không phải lo cơm áo gạo tiền…

Mọi người đều là người lớn, sinh con không đơn giản như nuôi thú cưng, không cân nhắc, cũng không rõ hậu quả, An Nhã đang coi cô như một kẻ ngốc, coi cô như một bước đệm.

“Ai đang ở ngoài đấy? Dao Dao, là con về sao?”

Đột nhiên, giọng nói của Giang Linh truyền ra.

Trần Mộng Dao kéo An Nhã từ trên đất lên: “Làm ơn đừng làm loạn nữa! Nếu để mẹ tôi biết, tôi cho cô đẹp mặt!”

An Nhã thấy cô đang sợ hãi, cố ý không chịu rời đi: “Vậy cô hứa với tôi không?”

Trần Mộng Dao cười lạnh, nói: “Cô nghĩ được thật đấy, coi tôi là kẻ ngốc sao? Cô nghĩ có con giống như đẻ trứng? Giống như nuôi một con mèo nhỏ sao? Cô muốn tôi đi khuyên Kính Thiếu Khanh, hứa cho cô sinh con, sau đó dù có kết hôn hay không thi cũng phải nuôi cô và đứa con đúng chứ? Hai chữ “sinh con” chứa đựng quá nhiều thứ, em bé ở trong bụng cô, cô không phá nó thì có thể làm sao bây giờ? Anh ta không quan tâm đến cô nên cô đến tìm tôi phải không? An Nhã, tôi đã nhìn thấu cô từ lâu rồi, xin cô đừng đến tìm tôi nữa, tôi sẽ không rơi vào một cái hố những hai lần đâu!”

An Nhã đột nhiên mỉm cười, lau nước mắt, thay đổi vẻ mặt của mình: “Tôi vốn cho là cô và Ôn Ngôn là hai thái cực, một cực kỳ thông minh, một cực kỳ ngu ngốc, bây giờ có vẻ như cô không hoàn toàn ngu ngốc rồi. Cô không đồng ý cũng được, ít nhất bây giờ trong lòng tôi không có chút áy náy nào đối với cô. Cô yên tâm, đứa trẻ này tôi sẽ sinh ra, có đứa trẻ, dù Kính Thiếu Khanh có kết hôn với tôi hay không, cả đời này anh ấy cũng không thể hoàn toàn xóa bỏ quan hệ với tôi được, thứ tôi không chiếm được, cô cũng đừng hòng nghĩ đến! Anh ấy nói muốn ký hợp đồng với tôi, phân chia trách nhiệm sau khi sinh con, một tờ giấy mà thôi, đứa trẻ là của anh ấy, anh ấy có thể vung tay mặc kệ sao? Luật pháp cũng sẽ không cho phép.”

Trần Mộng Dao hoàn toàn ghê tởm cô ta: “An Nhã, nói thật, sau khi quen biết cô, tôi mới biết cái gì gọi là không biết xáu hỗ thực sự, cô đã làm mới tam quan của tôi, thật là ghê tởm. Nếu cô còn khiêu khích tôi, không chừng bây giờ tôi sẽ ngay lập tức đi tìm Kính Thiếu Khanh làm hoà, cô nói xem, tôi chủ động mở miệng, anh ta sẽ cự tuyệt sao? Cùng lắm thì tôi sẽ coi cô và miếng thịt trong bụng cô là không khí, nếu thật sự không ổn thì ngay khi cô sinh ra, chúng tôi sẽ giành quyền nuôi con ngay lập tức, về đứa trẻ thì cô cứ yên tâm, tôi sẽ rộng lượng giúp cô nuôi dưỡng!”

Sắc mặt của An Nhã thay đổi: “Cô sẽ không làm thế, trong mắt cô dung không được một hạt cát…”

Trần Mộng Dao nắm chặt vạt áo cô: “Tôi sẽ, chỉ cần cô dám tìm tôi một lần nữa, tôi sẽ làm như vậy, không tin cô thử xeml”

An Nhã hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, hất tay cô ra, xoay người rời đi.

Trần Mộng Dao thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt trắng bệch tựa vào tường, qua hồi lâu, chờ tâm trạng bình phục lại, cô mới lấy chìa khóa mở cửa vào nhà, Giang Linh kỳ quái hỏi: “Vừa rồi con ở ngoài nói chuyện sao? Mẹ nghe thấy tiếng động nhưng lười mở cửa ra ngoài xem, con nói chuyện với ai thế?”

Cô nói cho có lệ: “Con gặp một đồng nghiệp cũ ở hành lang, trò chuyện vài câu thôi, con đi nấu cơm đây.”

Mục trạch.

Lúc Ôn Ngôn về nhà thì Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử đã trở về, hai người đều đã tắm rửa xong, thoạt nhìn giống như cô mới là người nhàn rỗi nhất, Mục Đình Sâm vừa có thể kiếm tiền vừa có thể chăm con, làm cho cô có chút hổ thẹn cảm thấy mình không bằng.

Cô không kìm lòng được mà bước lên phía trước giang tay ra: “Tiểu Đoàn Tử, đến đây mẹ ôm nào.”

Mục Đình Sâm ghét bỏ né tránh tay cô: “Đi tắm trước đi, anh và con vừa tắm xong, thời tiết nóng như vậy, em ở bên ngoài đã đổ mồ hôi đầy người rồi…”

Đã lâu rồi cô không bị anh ghét bỏ như vậy, trong lòng có chút chua xót: “Anh ghét bỏ em sao?”

Anh ung dung nhìn cô: “Sao? Không thể ghét bỏ à? Trước kia không phải anh rất thường xuyên ghét bỏ em sao? Em còn chưa quen?”

Cô hừ một tiếng, xoay người đi lên lầu tắm rửa. Anh nói không sai, từ nhỏ đến lớn anh đều ghét bỏ cô, vô cùng ghét bỏ, về sau thì chẳng thể ghét bỏ sao? Cưng chiều cô lên trời, đột nhiên lại ghét bỏ một lần nữa, cô nhất định sẽ không chấp nhận được.

Cô vừa vào phòng tắm cởi quần áo ra, Mục Đình Sâm đã ôm Tiểu Đoàn Tử ở ngoài cửa lắc lư: “Xấu hỗ, mẹ tắm kìa…”

Cô vội vàng kéo khăn tắm che cơ thể mình lại: “Anh làm gì vậy? Anh có thể đổi cửa phòng tắm thành mờ đục không? Anh có biến thái không vậy? Trước kia em đã cảm thấy anh rất biến thái rồi!”

Khóe miệng của anh giật giật: “Em nói gì chứ? Phòng tắm của anh, anh lắp cửa trong suốt thì có gì là không đúng? Tại sao lại là biến thái? Con trai anh đã cả ngày không nhìn thấy em rồi, nó muốn đến nhìn em mà em sao thê?”

Cô kìm nén lại ý muốn ném hai người ra ngoài: “Được rồi được rồi, em không nghĩ thằng bé là người không nhìn thấy nên nhớ em suốt một ngày, là anh đúng không? Em đi tắm nhanh lắm, đừng quanh quần ở đây nữa, đi ra ngoài đi!”

Mục Đình Sâm miễn cưỡng ôm đứa nhỏ rời khỏi phòng ngủ, lúc này Ôn Ngôn mới yên tâm buông khăn tắm, bắt đầu đi tắm.

Điều cô đang nghĩ đến là việc An Nhã mang thai, lúc này cô vẫn không biết là Trần Mộng Dao đã biết chuyện này.

Khi cô đang nhập tâm suy nghĩ về chuyện đó, một bóng người đột nhiên vụt vào phòng tắm, cô sửng sốt, nhìn thấy là Mục Đình Sâm, mặt cô đỏ bừng như tôm chín: “Anh làm gì đấy…2 Anh ở đây em không quen…” Cơ thể nổi đầy bọt sữa tắm nên cô không thể dùng khăn tắm để che thân được, chỉ có thể dùng cánh tay che những bộ phận quan trọng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.