Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 509: Chỉ Yêu Bản Thân



Vừa mới đó thám tử tư lại gửi tới một tin nhắn, là về chuyện của Thạch Đông Hải, ngoài mặt Thạch Đông Hải này làm ăn phát đạt, trên thực tế đã sớm thâm hụt, sản nghiệp dưới tên ông ta đều không còn gì cả, còn mắc nợ chồng chất, nguyên nhân ly hôn cũng bởi vì kinh tế. Sau khi ly hôn không lâu lại tìm đến mẹ của cô - Giang Linh, đánh chủ ý gì? Trước lúc Trần gia cô phá sản, Thạch Đông Hải này chưa từng lộ mặt qua, nhìn như là tình cảm thâm sâu, nhưng trên thực tế cũng chỉ như vậy, công phu ngoài mặt mà thôi.

Cô có loại dự cảm xấu, không cũng quan tâm đến ăn cơm nữa, mở cửa vội lái xe trở về nhà.

Không ngoài dự đoán, hôm nay Thạch Đông Hải cũng ở đây, Giang Linh từ trước đến này không thích nấu ăn thậm chí sẽ xuống bếp, bây giờ lại tự mình làm một bàn ăn, thấy thế Trần Mộng Dao trợn tròn mắt, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, cô chưa hưởng thụ qua đãi ngộ mẹ ruột nấu ăn như thế này...

Không ngờ cô lại đột nhiên trở về, Giang Linh mang theo chút cần thận từng li từng tí: "Dao Dao, con ăn cơm chưa? Ngồi ăn chúng?" Thạch Đông Hải cũng đứng lên thân thiện bắt chuyện: "Dao Dao cũng đã lớn như vậy rồi sao, chúng ta cũng mấy năm không gặp mặt rồi nhi? Cháu còn nhận ra chú Thạch của cháu nữa không?"

Trần Mộng Dao thản nhiên nói: "Đương nhiên nhận ra, con ăn rồi, sẽ không ăn nữa, con muốn quay về ở vài ngày."

Thạch Đông Hải nhìn Giang Linh một chút, Giang Linh nháy mắt với ông ta: "Được, con ở lại đây đi, nhưng mà... có phải con gây gổ với Thiếu Khanh rồi hay không? Sao đột nhiên muốn quay về?"

Lúc này Trần Mộng Dao đã sắp không áp chế được tức giận trong lòng nữa: "Nơi này là nhà của con, con muốn trở về ở còn phải trải qua ai cho phép sao? Đừng nói là con còn chưa có lập gia đình, coi như là con có gả đi nữa, con cũng có tư cách trở về mỗi ngày, nơi đây mãi mãi cũng là nhà của con, Mẹ, con cảm thấy một mình mẹ ở quá cô đơn lạnh lẽo, trước khi kết hôn, con vẫn nên ở cùng với mẹ đi, đỡ phải ngay cả người nói chuyện cũng không có."

Ngửi ra trong lời nói của cô có mùi thuốc súng, Thạch Đông Hải có chút lúng túng nói: "Hôm nay Dao Dao vất vả lắm mới trở về, mẹ con hai người trò chuyện thật tốt vậy, chủ đi trước." Giang Linh Giang Linh cũng không giữ lại: "Được rồi, em tra anh,

Trần Mộng Dao mặt lạnh đi tới ngồi xuống ghế sofa, thuận tay ném túi xách qua một bên, bình thưởng cô sẽ luyến tiếc ném túi xách quý giá như thế, bây giờ đang tức giận, đứng nói là túi xách, ngay cả Giang Linh cô cũng muốn ném, Tuy lá có đoạn thời gian Giang Linh thành thành thật thật lại, bây giờ lại bắt đầu như con thiêu thân rồi sao? Cô nghi ngờ thông mình của mình hưởng từ mẹ ruột này, chuyện này cô không dám nói cho Kinh Thiếu Khanh biết, Kính gia là gia đình giàu có, không thể để mất mặt vì người này.

Tiễn Thạch Đông Hải đi, Giang Linh quay về khuôn mặt liễn đen lại: "Con có ý gì? Mẹ biết đối với chuyện này con nhin không vừa mắt, nhưng cũng không cần thiết phải bắt bẻ chú Thạch của con như vậy đi? Sau khi con gả ra ngoài mẹ chỉ có một mình rồi, con nhẫn tâm để mẹ cô đơn lẻ loi sao? Mẹ tìm người trải qua nửa đời sau thì có sao? Đây là cuộc sống tự do của mẹ, còn phải xem sắc mặt của con sao?"

Trần Mộng Dao "đùng" đứng lên: "Xin hỏi mẹ hiểu biết bao nhiêu với Thạch Đông Hải?"

Khí thế Giang Linh không giảm: "Ông ấy quen bố con nhiều năm, khi còn bé ông ấy còn ôm con qua nữa, sao mẹ lại không hiểu ông ấy chứ? Mặc dù dáng dấp của ông ấy không dễ nhìn lắm, nhưng người vô cùng tốt, cái này được rồi chứ? Hơn nữa gia cơ không tệ, nửa đời sau mẹ sẽ không cần lo âu, không cần dựa vào con nuôi."

Vừa nghe đến Giang Linh Giang Linh biện hộ vì Thạch Đông Hải, Trần Mộng Dao liền giận không chỗ phát tiết: "Đúng, là ông ta quen biết nhiều năm với bố, nhưng giao tình cũng có qua lại như vậy? Dáng dấp ông ta có chút xấu, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng còn cũng không phải là hiệp hội chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Tuỳ việc mà xét, xin hỏi thời điểm nhà chúng ta phá sản cần trợ giúp nhất ông ta ở đâu? Ông ta có lộ mặt qua? Lúc này mới đến tìm mẹ, có phải là thật trùng hợp hay không? Ông ta tốt? Mẹ biết cái rắm gì? Ông ta ly hôn còn chưa đến nửa năm, chuyện này mẹ biết hay không? Vì sao ly hôn mẹ biết không? Ông ta đều không giấu giếm nói cho mẹ biết hết sao?"

"Còn chưa kết hôn với mẹ mà đã ở lại đây, còn ngủ lại, đây vốn không thích hợp? Mẹ muốn kiếm màu xuân thứ hai con không có ý kiến, nhưng làm phiền mẹ cố suy nghĩ một chút, con không thích người đàn ông này, con không đồng ý. Con trở về không phải gây gổ với mẹ, cũng không có thời gian gây gổ, nếu như mẹ thật sự muốn ở cùng ông ta, thì đem nhà cửa cho con, nhà của ông ta đi. Tới lúc đó mẹ xem một chút ông ta có nhà cho mẹ ở hay không, bì người ta bán còn giúp người ta tính tiền. "Mặt Giang Linh tức đến đỏ lên: "Trước đây chuyện nhà của chúng ta tìm ông ấy cũng vô dụng thôi, đây là ông ấy không giúp sao? Là không giúp được. Chuyện ly dị của ông ấy mẹ biết, tình cảm bất hoà không thể ly hôn sao? Ý của con là ông ẩy có ý đồ muốn nhà với tiền của mẹ sao? Mẹ cho con biết, ông ấy không cần, trước đây ông ấy không bằng nhà chúng ta, còn bây giờ người ta làm ăn phát đạt. Con cũng đã đính hôn với Kính Thiếu Khanh rồi, con còn thiếu ngôi nhà này sao? Đúng, đù sao đây cũng là đồ của Trần gia, là nên cho con, mẹ không cần được chưa? Lúc trước con còn nói chuyện của mẹ con không quản, sao hôm nay lại lật lọng? Cái này không tới phiên con quản."

Trần Mộng Dao lấy tin nhắn trò chuyện cùng thám tử tư ra đưa đến trước mặt Giang Linh: "Chính mẹ xem, con tìm người điều tra ông ta, bây giờ mẹ còn thấy ông ta chỉ đơn thuần muốn sống qua ngày với mẹ sao? Mẹ biết ông ta mắc nợ rất nhiều không?"

Giang Linh nhìn chằm chằm tin nhắn bên trong điện thoại của cô, run sợ một chút, sau đó đột nhiên lấy điện thoại của cô ném xuống đất: "Con đừng nghĩ con cùng một chỗ với Kinh Thiếu Khanh thì ghê gớm lắm, có vài đồng tiền thì không coi ai ra gì rồi? Còn tìm thám tử điều tra chuyện của mẹ. Con thà rằng tin tưởng người ngoài cũng không tin mẹ phải không? Đầu năm nay việc buôn bán có mắc nợ không phải rất bình thường sao? Mẹ chỉ có một căn nhà như vậy, ông ấy có thể gạt được cái gì?

Con đừng nên quá đáng."

Nhìn điện thoại bị ném vỡ năm vỡ bảy trên mặt đất, Trần Mộng Dao Trần Mộng Dao giận quả hoá cười: "Ha ha... Giang Linh, con thật hy vọng chết chính là mẹ, mà không phải là bố, nếu như bố còn sống, thì sẽ không có nhiều chuyện ghê tởm vậy tìm đến con. Mẹ nghĩ là con muốn quản sao, nhưng bởi vì mẹ là mẹ con, đừng chờ đến cuối cùng bị lừa còn hai bàn tay trắng, lại làm bộ đáng thường tới tìm con, con không chịu nổi mất mặt như vậy. Tuổi mẹ cũng không còn nhỏ, đối với chuyện bị lừa như thế này sẽ chỉ làm cho người khác cười đến rung răng."

Vành mắt Giang Linh đỏ lên tát một cái lên mặt cô: "Đáng tiếc, người chết chính là bố con, không phải mẹ. Mặc kệ như thế nào, cũng sẽ không làm con mất mặt, mẹ không có đứa con gái như con, cút ra ngoài."

Trần Mộng Dao gần như là căn chặt răng, nhìn thức ăn trên bàn, cô chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc. Đột nhiên cô cảm thấy từ trước tới giờ Giang Linh chưa từng yêu bố cô, cũng chưa từng yêu cô qua, cuối cùng, chỉ có yêu bản thân mình, nửa đời trước bố Cô dưỡng Giang Linh tới mức thành phu nhân áo đến thì đưa tay ra cơm đến thì há miệng, đến lúc chết cũng chưa từng ăn một bữa cơm người phụ nữ này nấu, đứa con gái là cô cũng chưa từng hưởng thụ qua... Cuối cùng, cô đóng sập của, quay lại xe, nhưng không biết nên đi nơi nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.