Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 502: Em Cũng Chưa Thử Nhìn Thấu Anh



Trần Mộng Dao khoái trá cười nắc nẻ: “Ha ha… Cậu bây giờ không có tự do cá nhân sao? Cậu có hàng trong bụng, cậu nói được là được, cho dù cậu có đánh chết Mục Đình Sâm, anh ta cũng không dám động vào một ngón tay của cậu. Cậu hiên ngang lên chứ, lúc này mà không hiên ngang đi, còn đợi lúc nào nữa?

Địa vị cao nhất của đời người phụ nữ là khi mang thai, tận dụng đi chứ. Sanh đứa trẻ rồi không còn áp dụng được đâu. Nếu cậu có thể ra ngoài, mình gọi An Nhã, tối nay cùng đi ăn lẩu. Tụi mình ăn nước lèo cay, cậu ăn nước lèo thanh, nghe nói ăn nóng quá bà bầu dễ bị nóng.”

Nghe đến lẩu, Ôn Ngôn vô thức nuốt nước bọt, mùa đông hạnh phúc nhất chính là được cùng bạn bè nhúng lẩu, đúng không? Cô rất muốn đi, cô hoàn toàn không chịu nổi sự dụ dỗ: “Được rồi, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.”

Cúp điện thoại, cô nhìn về hướng phòng tắm, thầm nghĩ lát nữa sẽ nói với Mục Đình Sâm rằng gần đây cô ăn không ngon, không dễ gì mới thèm ăn lẩu, không  ăn thì chết mắt…

Khi Mục Đình Sâm tắm xong lau tóc bước ra, anh đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Đối diện với ánh mắt đầy khao khát của Ôn Ngôn, trong lòng anh hơi hồi hộp một chút: “Sao… sao vậy?”

“Buổi ti, tôi muốn đi ăn lầu với Dao Dao và Tiểu Nhã.

Tôi muốn ăn món này bây giờ.” Khi Ôn Ngôn nói, hoàn toàn không kiềm chế được vô thức nuốt nước miếng.

Mục Đình Sâm thấy cô hiếm khi thèm ăn, anh vừa lo vừa buồn cười: “Không phải… bà bầu ăn được món đó không? Anh tra trên mạng một lát, nếu có thể ăn, anh cho người mang đồ tới, dù sao ăn ở đâu mà không giống nhau.”

Cô cau mày: “Không khí ăn ở nhà không giống, không có mùi vị! Tôi hiếm khi muốn thoải mái một lần, anh không thể không phát biểu ý kiến sao?”

Quả thật, từ khi biết mình có thai, cô luôn cẩn thận hơn cả anh, lần đầu tiên cô nói muốn đi ăn lẩu, anh thật sự không nỡ từ chối: “Được rồi, theo ý em, nhưng  anh vẫn phải kiểm tra trước đã, ăn được rồi tính. Anh đưa em đi.”

Sau đó, anh thực sự lấy điện thoại ra tra cứu.

Ôn Ngôn chú ý tới biểu hiện của anh thay đổi, thấy anh cau mày càng lúc càng sâu, cô cảm thấy không ổn: “Sao vậy? Tôi thật sự không ăn được? Nước lầu thanh cũng không được ăn sao? Không thể nào chứ?”

Mục Đình Sâm đưa điện thoại cho cô xem: “Em tự xem đi, nói là không đề nghị ăn…”

Cô giật điện thoại di động của anh, đọc xong tức giận nói: “Người ta nói sợ nguyên liệu không chín, ăn vào sẽ bị bệnh đường ruột, nhiễm ký sinh trùng gì đó. Cái này gọi là không ăn được? Tôi không thể đợi nó chín rồi ăn sao? Trước đây sao tôi không nhìn ra anh chuẩn man như vậy chứ?”

Mục Đình Sâm buồn bực nói: “Trước đây em cũng chưa thử nhìn thấu anh…”

Ôn Ngôn nhất thời không nói nên lời, sao cô lại cảm  thấy lúc anh nói câu này có chút ủy khuất kỳ lạ? Đó là vì cô chưa từng thử thấu hiểu anh sao? Là cô không dám đó, chỉ thói quen sinh hoạt của anh cũng là kinh nghiệm mười mấy năm sống chung với anh tổng kết lại, cô không biết trái tim của người có vẻ ngoài bao bọc bởi vẻ lạnh như băng của anh như thế nào, cũng giống như người khác không biết mặt quỷ quyệt giấu sau nụ cười như thiên sứ của anh vậy. Hết lần này tới lần khác cô “có diễm phúc” được chung sống với anh như ma quỷ bao nhiêu năm qua.

Kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận đương nhiên là Mục Đình Sâm đã thỏa hiệp, đồng ý cho cô đi ăn lẩu, nhưng anh muốn đi cùng. Lẫu không thuộc phạm trù yêu thích của anh, đơn thuần chỉ để đi cùng cô.

Vì bên cạnh có thêm một “vệ sĩ”, Ôn Ngôn không mấy hứng thú, luôn cảm thấy không tự do. Khi đến nhà hàng lẩu đã hẹn, nhìn thấy Trần Mộng Dao cũng có biểu hiện giống mình, trong lòng cô đột nhiên sáng tỏ thông suốt, Trần Mộng Dao cũng không tự do nổi giống cô, Kính Thiếu Khanh cũng đi theo tới. Bên phía An Nhã, Lâm Táp cũng tới góp vui. Đoán chừng là dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, nên đi theo tới,  cộng lại đủ người.

Từ khi xuống xe, tay của Mục Đình Sâm không hề rời khỏi eo Ôn Ngôn, thiếu điều năm chặt cô trong lòng bàn tay, hết lần này đến lần khác nhắc nhở: “Cần thận, sàn nhà trơn.”

Ôn Ngôn bị anh sắp xếp rõ ràng, dần dần cũng cảm thấy bản thân thật sự yếu đuối, yếu ớt đến mức cần sự “che chở” cẩn thận của anh, ngay cả khi cô ngồi xuống cũng chậm rì rì, Trần Mộng Dao ngây người một hồi: “Đến mức độ vậy không? Trong bụng hẳn là có một cục vàng hả?”

Ôn Ngôn sực tỉnh lại, đẩy tay Mục Đình Sâm ra, còn nhẹ nhàng trừng mắt nhìn anh: “Hôm nay thật là đông vui. Cũng may là đã ra ngoài. Đã lâu không được thoải mái như vậy.”

Trần Mộng Dao cố ý cầm đũa gõ vào đĩa trước mặt, con mắt lanh lợi nhìn chằm chằm vào An Nhã và Lâm Táp: “Chúng tôi đều là thành đôi hết rồi. Thật tiếc, có hai kẻ độc thân, góp thành một đôi thì tốt biết bao.”

Lâm Táp đã quen với trò đùa, không đáp lại, An Nhã xấu hỗ cười: “Mộng Dao, cô đừng đùa nữa…”

Trần Mộng Dao không thể để cái miệng rảnh rỗi: “Chỉ bằng hai người góp thành một đôi là được rồi?”

Lâm Táp liếc cô một cái: “Cô nói góp là góp được chắc? Chuyện này không phải là xem hợp nhau hay không sao? Bót lấy chúng tôi ra đùa đi. “Thông gia của cô không phải là tới rồi sao? Có thể ăn cay? Nếu không thì ăn nước lẫu thanh với tôi và Ôn Ngôn đi.”

Trần Mộng Dao lập tức nghiền răng: “Thì ra chuyện tôi “lại” không dính bầu với mấy người ở đây không phải là bí mật sao? Được rồi, anh cứ giễu cọt tôi đi, da mặt tôi dày, không sợ. Đừng nói là “thông gia”, cho dù tôi có nằm một chỗ không thể cử động, tôi cũng phải bắt Kính Thiếu Khanh nhúng đồ ăn cay cho tôi.”

Mặc dù Kính Thiếu Khanh không lên tiếng, nhưng ánh mắt của anh tràn đầy ý cười, mang theo sự cưng chiều. Anh hiểu Trần Mộng Dao, những chuyện khác anh đều có thể làm làm chủ cho cô, duy chỉ có chuyện  ăn uống là không được. Chỉ cần cô muốn ăn, cô nhất định sẽ nghĩ cách để ăn bằng được, anh không thể thuyết phục, chẳng qua chỉ là cô không quản được cái miệng của mình, khi bị giày vò thì khóc hu hu, anh dỗ thôi.

Khi nước lẫu sôi dần, mọi người đều động đũa. Mục Đình Sâm đích thân nhúng nguyên liệu cho Ôn Ngôn, chỉ cần cô nhìn nhiều một chút, anh sẽ giúp cô nhúng chín dưới đáy nồi lầu nước lẩu thanh, sau đó bỏ vào bát cô.

Nhìn thấy đồ ăn trong bát ngày càng nhiều, Ôn Ngôn kịp thời kêu lên một tiếng: “Anh tự ăn đi, đừng lo cho tôi, đủ rồi, khá nhiều rồi…” Kỳ thực cô muốn ăn đồ cay.

Trước đây không phải cô rất thích ăn chua cay, riêng hôm nay cô cảm thấy nhạt miệng, nhìn Trần Mộng Dao vui vẻ ăn đồ cay, cô cũng muốn ăn…

Mục Đình Sâm chú ý tới ánh mắt cô liên tục nhìn về phía nồi lẫu cay, do dự một chút, liền giúp cô nhúng hai miếng thịt bò vào nồi lẫu cay: “Ít ăn cay chút.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.