"Cảm ơn ngài đã đưa ta ra ngoài trước đây." Ta vẫy vẫy đôi tai to với ông ấy.
Ta gặm củ cà rốt có lẽ là cuối cùng trong cuộc đời thỏ, rồi rời khỏi cái sân nhỏ đã sống được mấy chục ngày ngắn ngủi. Hồ Tiên đang đợi ta ở cửa, bên cạnh đi theo một đám tiên thú mặt mày hớn hở.
Mọi người ríu rít, nói về thiên thần xinh đẹp thánh khiết trong truyền thuyết và con dê hung ác khát máu.
Ta cố gắng tỏ ra thoải mái, nghe họ nói về hình phạt tàn khốc dành cho ác ma, im lặng suốt dọc đường.
Sương mù dày đặc trên sườn núi cấm địa đã tan đi, đi hai bước, đã có thể thấy con dê trắng như tuyết đang quỳ trên mặt đất.
"Những con dê núi này bị sao vậy?" Một con nai nhỏ hỏi.
"Các ngươi có biết không? Ở Thiên Quốc, dê là biểu tượng của ác ma," Hồ Tiên thao thao bất tuyệt, "Thiên thần nói, linh hồn có tội mới đi theo ác ma."
Ta bĩu môi, nói như vậy, ta chính là linh hồn có tội đầu tiên ở đây.
Trước cửa cung điện trắng như tuyết của thiên thần chen chúc đầy tiên thú và những tiên nhân tu luyện thành từ tiên thú, hai thiên thần đứng trước cửa, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu họ.
Ngón tay của thiên thần áo trắng lướt qua tai ta, làm lệch chiếc nơ màu hồng. Tim ta đập thình thịch, nếu bọn họ có thể cảm nhận được ma khí trên người dê núi, vậy trên người ta hẳn cũng có.
Ta căng thẳng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của thiên thần áo trắng, hắn mỉm cười nói với ta: "Trên người ngươi thơm quá."
Thiên thần áo vàng kim đưa tay ra sờ sờ đầu ta, "Thật đáng yêu," Khuôn mặt lạnh lùng của hắn không hề có cảm xúc, ấn mạnh vào tai ta, đẩy ta vào cung điện, "Nhưng đừng chắn đường, chú ý tác phong."
Ta ngơ ngác bị đám tiên thú và tiên nhân xung quanh chen lấn xô đẩy vào đại điện sáng đèn, trên người ta... thơm lắm? Trước khi Tiểu Xà rời đi, cũng đã nói câu tương tự.
Ta yên tâm.
Quả nhiên, Tiểu Xà của ta sẽ không để ta bị phát hiện.
Ta cúi đầu, chen sang bên cạnh. Không bao lâu, đã bị lạc mất Hồ Tiên và những người khác. Mảnh vảy rắn trong túi lưới trên n.g.ự.c ta như cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, dẫn đường cho ta về phía đông cung điện.
Đi qua những hành lang trang trí lộng lẫy, ánh sáng dần dần tối đi, xung quanh trở nên vắng lặng. Ta đứng trước một cánh cổng bằng bạc, bên trong có một con dê núi đang quỳ quay lưng về phía cửa, sừng dê bên trái bị khuyết một miếng.
"Này." Ta chui qua khe hở của song sắt vào phòng giam, khẽ chọc vào lưng nó.
Nó đứng dậy, quay đầu lại nhìn ta: "Ngươi còn biết đến đây?"
"Ngươi đều biết rồi sao?" Ta cúi đầu, "Xin lỗi, đã liên lụy đến ngươi."
Con dê núi nói chuyện vẫn âm dương quái khí như vậy: "Ngươi chính là ác ma đúng không? Không ngờ ngươi còn có lương tâm."
"Ta... ta không phải." Ta há miệng, nhưng không biết phải phản bác như thế nào.
"Bây giờ giả vờ thì có ý nghĩa gì nữa, chính ma thuật đau bụng của ngươi hại ta đến nông nỗi này chứ gì?"
"Ừ, coi như... là vậy. Ngươi đừng lo," Ta ngẩng đầu lên, "Trói ngươi chỉ là một cái khóa gỗ, cái cửa này ta cũng có thể mở từ bên ngoài. Ta cắn đứt cái khóa này, cứu ngươi ra ngoài."
"Thôi, ngươi cút đi. Tự trách ta xui xẻo, giẫm lên cà rốt của ngươi, con ác ma này," Nó lạnh lùng quay lưng lại, không nhìn ta, "Mấy tên thiên thần này cũng không phải thứ tốt lành gì, ta sẽ không khai ngươi ra đâu."
"Ngươi, ngươi..." Hốc mắt ta cay xè, muốn nói gì đó, lại không nói nên lời.
"Ta không giống ngươi, ta là tiên thú trên Thiên Đình, bị bọn họ thiêu c.h.ế.t cũng chỉ là vào luân hồi lục đạo, không phải xuống địa ngục Tây Phương. Tu luyện ở đây nhiều năm, ta ngay cả hình người cũng không luyện thành, còn không bằng để bọn họ thiêu, dứt khoát vào luân hồi, kiếp sau làm một con súc sinh bình thường cho rồi."
Ta không để ý đến nó, chạy đến bên cạnh nó liền nằm sấp xuống gặm cái khóa gỗ. Cái khóa đó làm bằng gỗ không cứng, không bao lâu đã bị ta gặm ra một lỗ hổng.
"Đủ rồi! Không phải đã bảo ngươi cút đi sao?" Nó đột nhiên vùng vẫy đá ta một cái thật mạnh, "Ta đã nói ta ghét súc sinh chạm vào ta, nếu không phải ta bị đám Thiên Quốc khốn kiếp kia đánh trọng thương, đã sớm cho ngươi c.h.ế.t không toàn thây rồi!"
Ta bị hành động đột ngột của nó làm cho giật mình, ngẩng đầu lên, thấy trong đôi đồng tử hình vuông của nó vậy mà lại đầy vẻ bi thương.