Ta nhét thêm mảnh vảy rắn vào túi lưới trước ngực, lại lục lọi trong đống cỏ hồi lâu, cẩn thận xác nhận Tiểu Xà không để lại thứ gì khác. Xoay người chạy về phía Thanh Mang Thượng Thần.
Còn hang của ta, không cần phải quay lại nữa. Tiểu Xà không để lại chút dấu vết nào ở hang của ta, quay lại một lần, lại khiến ta đau lòng thêm một lần mà thôi.
Thanh Mang Thượng Thần xách tai ta ném ta vào sọt tre đựng hạt giống của ông , địu ta về nhà suốt dọc đường. Trên đường đi, ta moi được không ít hạt cỏ tươi từ khe hở của mấy thanh tre, ăn đến đầy miệng nước xanh.
Trốn trong sọt tre, ta lại nhìn thấy hai thiên thần đó một lần nữa. Họ lướt qua chúng ta, coi như không thấy Thanh Mang Thượng Thần. Ta không dám nhìn thiên thần mặc trường bào màu vàng kim, lại nhìn thấy khuôn mặt của thiên thần mặc áo trắng.
Đó là một khuôn mặt thật sự xinh đẹp, thần thái hắn ôn hòa thân thiện như nữ nhân, mái tóc vàng xoăn nhẹ bồng bềnh kết hợp làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ tươi hé mở, mang theo nụ cười dịu dàng đa tình, đẹp nhất là đôi mắt xanh thẳm của hắn, long lanh đa tình, như thể tràn đầy yêu thương với tất cả mọi thứ trước mắt.
Ta co rúm trong góc sọt tre, tim đập thình thịch.
Trong lòng ta dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng không phải là sự si mê ngưỡng mộ, mà là một loại căng thẳng không nói rõ được. Ta vội vàng dời mắt đi, cảm giác đó nhanh chóng biến mất.
Nhà của Thanh Mang Thượng Thần là một căn nhà lớn rất đẹp, xung quanh mọc đầy những cây cỏ rất cao lớn. Trong nhà ông ấy toàn là những củ cải tinh và cỏ tiên thơm trông rất mọng nước, ta vừa bước vào cửa, đã có vài củ cải trông vừa ngọt vừa giòn tiến lại chào hỏi ta. Ta vừa mở miệng, nước mắt xúc động đã tuôn ra từ khóe miệng.
Dù ta coi như là một con thỏ hiểu chuyện, nhưng súc sinh mãi mãi là súc sinh. Ta lo lắng mình sẽ gây ra lỗi lầm lớn, Thanh Mang Thượng Thần đại khái cũng nghĩ như ta, đặt ta vào hốc cây trong sân, cách xa đám hoa cỏ thành tinh của ông ấy.
Trong sân chất đầy cà rốt chuẩn bị cho ta, trong hốc cây lót cỏ khô, chui qua hàng rào, trên lớp đất mềm mại xung quanh sân mọc đầy cỏ rậm rạp, rất thích hợp để ta tạo mấy viên phân thỏ.
Thanh Mang Thượng Thần không tính là hiếu khách, ném ta ở sân rồi vào nhà loay hoay với đám hoa cỏ. Nghĩ đến ông ấy cũng không có hứng thú gì với động vật, thu nhận ta chẳng qua chỉ vì không nỡ để ta bị ném cho hai tên đại thiên thần kỳ quặc kia.
Ta sống trong hốc cây vài ngày, cảm thấy hơi buồn chán. Ta không muốn vào nhà làm phiền Thanh Mang Thượng Thần, bụi cỏ xung quanh đều bị ta khám phá hết, ta muốn nói chuyện với tiên thảo như trước đây, nhưng nói một hồi, nhìn những chiếc lá xanh mướt ngốc nghếch của chúng, rõ ràng giống hệt như trước đây, nhưng bây giờ ta lại thấy không còn chút hứng thú nào.
Thỉnh thoảng ta đi xa hơn một chút, gần đó có một sườn núi rất cao, trên đó có một tảng đá khổng lồ, đứng trên tảng đá, có thể nhìn thấy sườn núi ta từng sống phía xa kia.
Rõ ràng mới chỉ vài ngày, ở đó đã dựng lên một tòa tháp cao màu trắng như tuyết, cây cối xanh tươi xung quanh đã biến mất, trên mặt đất trải đầy những phiến đá giống như băng. Có một lần, ta thấy hai thiên thần đó quỳ trên phiến đá cầu nguyện, họ vẫn dang rộng đôi cánh khổng lồ, một người mặc trường bào màu vàng kim, một người mặc trường bào màu trắng. Có vài con dê núi nằm bên cạnh, trông ngốc nghếch, không biết trong đó có con hay giẫm lên cà rốt của ta không.
Ta không quên được thiên thần mặc trường bào màu vàng kim đó, đôi môi trắng bệch yếu ớt như vậy cũng có thể cầu nguyện sao? Còn đôi mắt xanh thẳm đa tình của thiên thần mặc áo trắng, cũng có thể có tín ngưỡng sao?