Nguyệt Thần Chi Lệ

Chương 11: Hôm Nay Là Nguyệt Thực



Ta cúi đầu, nước mắt rơi lã chã xuống đất, biến mất trong tấm thảm lông trắng như tuyết. Nếu cho ta một lựa chọn, để ta thay Tiểu Xà đứng trên tế đàn xử tử, hoặc để ta thay nó chạy trốn mãi mãi, ta nhất định sẽ không do dự. Nhưng, hiện thực mãi mãi không có lựa chọn dễ dàng như vậy – hay nói cách khác, không có lựa chọn nào cho phép ta thỏa mãn cảm xúc của mình.

 

"Ngươi suy nghĩ xong chưa?" Giọng nói của thiên thần lạnh đi, "Bạn của ngươi là ác ma, ngươi sẽ không quên chứ? Ngươi không có quyền đứng ở vị trí của nó mà nhân từ, nói đến ác ma, chẳng lẽ ngươi dám nói, nó để lại ma khí trên người con dê, nhất định là vô tình sao? Biết đâu..."

 

"Ngươi không cần nói như vậy!" Ta ngẩng phắt đầu lên, lần đầu tiên cắt ngang lời thiên thần, lần đầu tiên không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt màu xám vô cảm của hắn, "Dù nó thật sự làm như vậy, đối với ta cũng không phải điều quan trọng."

 

Thiên thần dường như hơi sững người, sau đó xòe tay, nói: "Vậy, quyết định của ngươi là gì?"

 

"Ta không phải là một con thỏ tốt, có lẽ ta cũng là ác ma. Thôi, ta đi đây, ngươi cứ coi như hôm nay ta chưa từng đến, muốn làm gì thì làm đi." Ta lau khô nước mắt trên má, "Đợi đêm nay xử tử con dê núi xong, ta sẽ đến Luân Hồi Đài đuổi theo hồn phách của nó, nói cho nó biết sự thật. Dù sao ta cũng có lỗi với nó, dứt khoát cùng nó rơi vào luân hồi, nợ nó, ta sẽ trả dần từng kiếp từng kiếp một."

 

Vẻ mặt lạnh lùng của thiên thần đột nhiên xuất hiện một tia rạn nứt, đôi môi trắng bệch của hắn khẽ run lên vài cái, vừa định nói gì đó, một giọng nói đột nhiên cắt ngang.

 

"Con dê núi thật đáng thương," Giọng nói quen thuộc gần như ngay lập tức khiến nước mắt ta tuôn rơi, ta quay đầu lại, thấy một bóng đen cao lớn xa lạ lặng lẽ đứng ở đó, hắn mỉm cười đi tới, "Tiểu Thố Tử, sao ngươi còn xấu xa hơn cả ác ma chúng ta vậy?"



...

 

"Sao bây giờ ngươi lại đến?" Ta nước mắt lưng tròng, thật sự không biết nên nói gì: "Ngươi mau đi đi!"

 

"Ta sẽ không đi," Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, đi ra từ bóng tối. Trên mặt hắn che một tấm khăn đen, nhưng ta chắc chắn đó chính là Tiểu Xà. Hắn nói, "Ta đến đã được một lúc rồi, ta đoán ngươi sẽ chọn thả con dê núi đi, nên trốn trong phòng giam đợi ngươi. Ai ngờ ngươi luôn tàn nhẫn với nó như vậy."

 

Thiên thần trường bào vàng kim mặt mày lạnh lùng, dường như không hề bất ngờ. Hắn lạnh lùng cắt ngang lời Tiểu Xà: "Ngươi đã đến, thì không thể đi được nữa."

 

"Chưa chắc," Tiểu Xà đi tới, xách tai ta lên ôm vào lòng, "Còn nữa, truyền thuyết sai rồi, ta có tên."

 

"Ai thèm quan tâm tên của ngươi?" Giọng nói lạnh lùng của thiên thần tự dưng lại có vẻ hơi tức giận: "Ngươi tưởng rằng trên đời chỉ có mình ngươi thông minh sao? Ngươi có biết đêm nay là ngày gì không?"

 



Tiểu Xà im lặng một chút, rồi lại mỉm cười xách tai ta, kéo ra khỏi khuỷu tay hắn: "Xin lỗi, quên mất rồi. Vậy ngươi có cách nào giúp ta xóa ký ức của con thỏ nhỏ này rồi ném nó ra ngoài không?"

 

Thiên thần nói: "Có."

 

Ta vùng vẫy trong tay hắn, ra sức từ chối: "Các ngươi đang nói gì vậy? Đừng thảo luận cách xử lý ta trước mặt ta như vậy!"

 

"Đây không gọi là thảo luận," Tiểu Xà hất tay, ném ta vào lòng thiên thần áo vàng kim, "Đây hẳn nên gọi là di chúc của ta."

 

"Cút đi, ta không muốn!" Ta tức giận đến mức nói năng bậy bạ: "Ta đâu phải di sản của ngươi, di chúc của ngươi viết thế nào liên quan gì đến ta!"

 

"Ngươi xem, nó không muốn." Thiên thần ném ta trở lại tay Tiểu Xà, nói: "Ba vạn năm trước, Nguyệt Thần Tây Phương sa ngã thành ác ma, ánh trăng rực rỡ, ban đêm sáng như ban ngày.

 

"Sau khi Nguyệt Thần bị giết, ánh trăng phân tán, phần lớn bay lên Thiên Quốc hóa thành thiên thần, những kẻ không chịu khuất phục thì hóa thành ác ma. Hằng năm vào ngày Nguyệt Thần bị xử tử đều có nguyệt thực," Hắn ngẩng đầu, nhìn Tiểu Xà, "... Vào ngày này, ác ma sẽ mất pháp lực. Ngươi luôn cẩn thận, sao lại quên hôm nay là ngày nguyệt thực?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.