Nguyệt Thần Chi Lệ

Chương 1: Thỏ Không Côt Tiên



Thỏ được nuôi để ăn thịt trên Thiên Đình được ăn tiên thảo từ nhỏ, trên lưng mọc một khúc tiên cốt trắng muốt. Ăn thịt thỏ có tiên cốt gọi là "thần tiên tương thực", không may mắn. Vì vậy, trước khi ăn, phải tước bỏ tiên cốt, thay bằng một khúc gỗ, rồi mới /g.i_ế.t/.

 

Ung Hoa Thượng Thần, chuyên gia mổ thỏ của Thiên Đình, chưa bao giờ thất bại khi thực hiện thao tác này. Vì vậy, việc tiên cốt của ta không được rút sạch sẽ chắc chắn là lỗi của ta, thần tiên sẽ không ăn thỏ có vấn đề.

 

Được thần tiên ăn thịt là vinh hạnh của loài thỏ, nhưng nếu chỉ g.i.ế.c mà không ăn thì gọi là sát sinh bừa bãi. Thần tiên không muốn ăn ta, dĩ nhiên cũng không thể g.i.ế.c ta, đành phải vứt ta lên núi, còn buộc một dải lụa đỏ vào tai ta để phân biệt ta với những con thỏ có thể ăn được.

 

Chuyện truyền ra, mất tiên cốt, ta cũng mất đi cả thiên địch. Không chỉ thần tiên không ăn ta, mà các loài động vật trên núi cũng tránh ta như tránh tà – đều là tiên thú, không ăn thịt cũng không c.h.ế.t đói, chẳng con nào lại vì miếng ăn mà ăn một con thỏ có vấn đề.

 

Dĩ nhiên, chúng cũng chẳng thèm để ý đến ta. Vậy nên thú vui duy nhất mỗi ngày của ta là chọn một cây tiên thảo xinh đẹp, nói chuyện với nó cả buổi sáng, rồi nhổ lên ăn.

 

Cho đến một ngày, ta nhặt được một con rắn nhỏ màu hồng phấn.

 

Khi ta nhặt được nó, nó nằm im thin thít trong đám cỏ. Ta liếc mắt một cái liền nhận ra nó cũng không có tiên cốt – nói chính xác hơn, trên người nó không có chút linh khí của tiên thú.

 

Là một con thỏ, coi một con rắn là đồng loại có lẽ hơi nguy hiểm, nhưng ta biết, nó không phải là một con rắn bình thường.

 

Nó là một con rắn màu hồng!

 

Ta tha con rắn nhỏ đó về hang, cuộn nó lại thành hình cục phân trên đống cỏ khô.

 

"Chào ngươi," Ta ngồi ngay ngắn trước mặt nó: "Tiểu Xà."



 

Con rắn nhỏ vẫn bất động.

 

Ta sờ sờ hai cái bướu nhỏ trên đầu nó: "Tiểu Long?"

 

Nó vẫn bất động.

 

"Muội muội mấy tuổi rồi? Đã biết đọc sách chưa?" Lần đầu tiên ta gặp một sinh vật không có tiên cốt, lòng trắc ẩn nổi lên, "Biết nói chuyện không?"

 

Con Tiểu Xà vẫy vẫy đuôi, ngẩng đầu nhe hai chiếc răng nanh về phía ta: "Biết."

 

Giọng nó trầm khàn, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài mềm mại đáng yêu. Ta cảm thấy vừa rồi chỉ dựa vào màu sắc mà gọi nó là muội muội có chút không ổn, lại không biết cách phân biệt giới tính của loài bò sát, bèn đổi giọng hỏi: "Tiểu đồng chí, ngươi từ đâu đến vậy?"

 

"Tây Phương." Tiểu Xà lại lên tiếng, lần này ta xác định, nó là rắn đực.

 

"Ngươi không phải thần tiên trên Thiên Đình à?"

 

"Không phải," Nó lộ ra vẻ kiêu ngạo, "Ta không phải thần tiên ở đâu cả."

 

"Ta cũng không phải," Ta duỗi móng thỏ ra, sờ sờ cái đuôi màu hồng phấn trơn bóng của nó với vẻ ghen tị, "Vảy của ngươi thật đẹp."

 



"Rắn là loài tham lam," Nó lạnh lùng hất đuôi, "Ta ghét nhất bộ vảy này."

 

Đôi đồng tử màu vàng kim sâu thẳm dường như có thể xuyên thấu tâm hồn, tự dưng ta thấy rét run mà không rõ nguyên do: "Ngươi không phải rắn sao?"

 

"Ác ma," Nó nói, "Nếu ngươi nhất định bắt ta đưa ra một định nghĩa."

 

Đột nhiên ta cảm giác như có một cục bông khô xốp nhét đầy cổ họng, ta nhìn nó, cố gắng che giấu giọng nói run run: "Ác ma..."

 

Đôi đồng tử vàng kim của nó bỗng lạnh đi, mang theo một tia cười nhạo.

 

"Xin lỗi," Thấy nó không nói gì, ta cúi đầu, dời mắt đi, "Ta không sợ ngươi."

 

Nó vẫn không trả lời, lười biếng nằm lại trên đống cỏ khô. Không vạch trần ta, cũng không thèm nhìn ta thêm một cái.

 

Ta đã từng nghe truyền thuyết về thiên thần và ác ma ở Tây Phương. Ác ma mặt xanh nanh vàng, tướng mạo xấu xí, người nào chọc giận ác ma sẽ bị nó cướp đi tất cả. Những miêu tả này sao có thể dùng để hình dung một con rắn nhỏ màu hồng phấn chứ.

 

Ta tìm cỏ và tiên quả cho nó, nó không ăn một miếng nào, trông cũng không muốn nói chuyện. Ta cũng lười tìm đề tài, ngồi xổm bên cạnh gặm cà rốt.

 

Cà rốt là một trong số ít loại thức ăn ta có thể đào một đống rồi tích trữ trong nhà. Hầu hết tiên thú trên Thiên Đình đều không thích ăn cà rốt. Nghe nói ăn nhiều thứ này không tốt cho việc tu luyện, khó hóa thành hình người được. Nhưng ta vốn được nuôi để ăn thịt, nên trước đây không cần tu luyện, giờ bị tước tiên cốt thành thỏ thường, càng có thể yên tâm gặm cà rốt.

 

Cà rốt vừa ngọt vừa giòn, là món ngon hiếm có trên Thiên giới. Ta nghĩ, dù không bị tước tiên cốt, ta cũng không muốn từ bỏ cà rốt vì tu luyện.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.