Nguyệt Tà Bích Sa Song

Chương 7



Lúc này Ninh Vọng Thư đang trốn ở phía sau miếu thổ địa nhỏ ở góc đường, thấy không có người đuổi theo, liền nhẹ nhàng thở ra. “Thần tiên quỷ ngự” kia mình luyện đã lâu, lại xui xẻo không đủ lực đạo, cũng có không chiêu thức, may mắn dùng để hù người còn được.

Chân bị thương đau nhức, nàng ngồi xuống đất, muốn tìm kim sang dược để thay thuốc, tìm nửa ngày cũng không tìm được dược, lại nhìn thấy biên lai cầm đồ.

“Trời ơi! Hỏng bét!” Nàng đột nhiên nhớ tới hôm nay đã là hai mươi chín, chưởng quầy hiệu cầm đồ nhắc nàng cuối tháng mang tiền tới chuộc nghiên mực, cũng là ngày mai, thế mà quên sạch sẽ.

Nàng tìm tìm ngân lượng trên người, góp hết lại vẫn chưa đủ, trong lòng không khỏi kêu khổ. Nếu không bị thương, còn có thể thừa dịp đêm tối trộm một ít, lấy tường đông đắp tường tây rồi nói sau. Nhưng mà hiện giờ… Nàng nghĩ nghĩ, băng bó tốt miệng vết thương, giấu vết máu, chầm chậm đi về phía Nam Cung thế gia.

Không tìm được kim sang dược, nàng không nghĩ sẽ mạo hiểm làm miệng vết thương bị rách ra, thành thật đến cửa nhờ người thông truyền: mình là người nợ tiền Nam Cung Nhược Hư.

Nàng nghĩ, cho dù hắn không nhớ mình, hẳn cũng sẽ không cự tuyệt một người mang tiền đến đâu.

Gã sai vặt ra mở cửa hồ nghi đánh giá nàng một phen, liền nói nàng chờ ở cửa, rồi đi vào thông báo. Đợi một lúc lâu, cửa lại mở, Ngưu tổng quản nhô đầu ra, lại đánh giá nàng một phen, nhìn đến lúc Ninh Vọng Thư sợ hãi cả người.

Thấy nàng đeo loan đao, quần áo nhiễm bụi, nghĩ là người trong giang hồ, Ngưu tổng quản thật sự không tưởng tượng ra nàng có quan hệ gì với đại thiếu gia. Nghĩ như vậy, hắn vẫn lịch sự hỏi: “Xin hỏi cô nương tìm ai?”

“Nam Cung Nhược Hư.” Bị thái độ của hai người dọa sợ, Ninh Vọng Thư có chút hồ đồ, “Nghe nói hắn là đại ca của Nam Cung Lễ Bình, đúng không? Nơi này là Nam Cung thế gia?”

“Đại thiếu gia biết cô sao?”

“Chắc vậy, ta là đến trả tiền cho hắn.”

“Ngài mượn tiền ngài ấy?”

“Đúng.” Ninh Vọng Thư gật gật đầu.

Ngưu tổng quản nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Cô còn có việc khác sao?”

Nàng nghe mà không hiểu ra sao: “Việc khác? Chắc là không có.”

“Ngoại trừ trả tiền cô còn có việc khác tìm đại thiếu gia sao?”

“… Không.”

Ngưu tổng quản lại nghĩ nghĩ, do dự nói: “Như vậy cô có thể đưa tiền cho lão, lão trả đại thiếu gia hộ cô.”

Ninh Vọng Thư cũng do dự: “Nhưng ta muốn gặp hắn, có thể sao?”

“Cô còn việc khác?”

“Việc này… thật ra ta còn muốn tìm hắn mượn một ít.” Nàng lúng túng nói.

Ngưu tổng quản lại đánh giá nàng, hoài nghi trong mắt không chút che dấu, hai người đối diện thật lâu … Ninh Vọng Thư đã bắt đầu hối hận sao mình lại gõ cửa, trèo tường cho rồi, cho dù miệng vết thương bị nứt cũng không khổ như vậy.

“Hay để ngày khác…” Nàng quyết định trèo tường.

Ngưu tổng quản ngắt lời nàng: “Cô nương vào đi.”

Hắn để Ninh Vọng Thư chờ ở gian ngoài, vội vàng thông báo Nam Cung Nhược Hư. Tuy đại thiếu gia từng phân phó, nhưng hắn vẫn không dám để một người mang đao trong giang hồ tùy tiện gặp đại thiếu gia.

Sau khi Ninh Vọng Thư chán chết uống xong ba chén trà, Ngưu tổng quản mới xuất hiện.

“Mời cô theo lão… Đao của cô, lão có thể bảo quản giúp cô.” Ngữ khí rất lịch sự, nhưng không để người khác từ chối.

Ninh Vọng Thư đưa đao cho hắn, không có nửa phần do dự.

Ngưu tổng quản hơi kinh ngạc nhận lấy, hắn vốn nghĩ ít nhất nàng cũng sẽ cự tuyệt hoặc do dự, cho dù không phải xuất phát từ bản năng, giá trị chuôi đao này cũng ngoài sức tưởng tượng.

Nam Cung Nhược Hư ở Mặc Cách cư khá xa gian ngoài, Ninh Vọng Thư đi phía sau Ngưu tổng quản, rẽ qua rẽ lại bảy tám lần, ước chừng đi khoảng một nén hương, mới tới Trúc viên.

Phía trước, đèn đuốc lay động trên hành lang, một người ngồi đơn độc, thanh sam gầy yếu.

“Đại thiếu gia, vị này chính là Ninh…”

Ngưu tổng quản vừa định bẩm báo, đã thấy Nam Cung Nhược Hư mỉm cười nhìn về phía Ninh Vọng Thư, ánh mắt ôn hòa, hiển nhiên là quen biết.

Ninh Vọng Thư đã cười nói: “Muốn gặp huynh thật là không dễ!”

“Không làm khó cô?” Nam Cung Nhược Hư áy náy cười, thay nàng châm trà. Nghe vậy, chóp mũi Ngưu tổng quản lại bắt đầu đổ mồ hôi, nghe ngữ khí đại thiếu gia, hình như hai người có giao tình khá sâu, nhưng trước giờ đại thiếu gia luôn ở trong nhà, sao lại quen biết người giang hồ?

“Không.” Ninh Vọng Thư cũng ngồi xuống, hé miệng cười nói.

Nam Cung Nhược Hư khoát tay, ra hiệu Ngưu tổng quản có thể lui xuống: “Phân phó phòng bếp làm chút điểm tâm mang tới.”

“Đúng rồi!” Ninh Vọng Thư gọi Ngưu tổng quản lại, ngón tay chỉ vào đao trong tay hắn: “Đao này ma tính chưa tan, ra khỏi vỏ tất sẽ đổ máu, lão nhớ đừng lộn xộn.”

Ngưu tổng quản ngẩn người, còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy sắc mặt Nam Cung Nhược Hư trầm xuống.

“Lão cầm đao của cô ấy?”

“Lão chỉ lo lắng…”

“Hồ nháo, còn không mau trả lại.” Nam Cung Nhược Hư trầm giọng nói.

Ngưu tổng quản cho dù lo lắng, cũng không dám cãi lời, đem đao trả lại Ninh Vọng Thư: “Thất lễ, mong Ninh cô nương thông cảm.”

Ninh Vọng Thư mỉm cười tiếp nhận đao, cũng không khó xử hắn.

Sau khi Ngưu tổng quản không tình nguyện rời đi, Ninh Vọng Thư mới cười nói: “Xem ra huynh đúng là Nam Cung đại thiếu gia, ta chỉ muốn gặp huynh, bọn họ đã khẩn trương như vậy.”

Nam Cung Nhược Hư nói: “May mà ta trước đó phân phó qua, nếu không chỉ sợ bọn họ sẽ chặn cô từ ngoài cửa.”

“Sao biết ta sẽ đến?” Ninh Vọng Thư kỳ quái nói.

“… Ta không biết, ” hắn cúi đầu mân mê tách trà, “Nhưng Lâm thiếu gia đã phái người tới.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.