Kha Nguyệt đứng hình mất mấy giây liền mạnh mẽ đẩy Dương Trình ra khỏi người mình. Hai tay còn không quên ghì chặt chiếc khăn tắm trong tay. Mùi rượu phảng phất trong không khí, xông thẳng vào mũi khiến cô bất giác nhíu chặt lông mày.
"Anh uống rượu?"
Dương Trình nhìn thấy bản thân bị cô đẩy ra xa, trong lòng anh nổi lên một chút mất mát không nói thành lời. Nhưng tất cả lại nhanh chóng trở thành cơn tức giận, ánh mắt của anh nhìn vào thân hình 'trần như nhộng' của Kha Nguyệt đầy sự chế giễu.
"Muốn câu dẫn tôi? Kha Nguyệt, cô không có tí quyến rũ nào cả, cô không biết à?"
“Anh đừng nghĩ bản thân là người tình trong mộng của phụ nữ, ai nhìn cũng thèm, ai nhìn cũng muốn trèo lên giường của anh!”
Dương Trình thấy mình bị cô chế giễu thì máu nóng lập tức dồn lên não, vừa bóp thật chặt tay cô vừa gằn giọng: “Kha Nguyệt, cô quên mất bản thân cô ký vào bản hợp đồng này vì điều gì rồi à?”
Kha Nguyệt nghe anh nhắc đến bản hợp đồng liền nâng khóe môi, trào phúng lại: “Vì gì? Anh cũng nên nhớ trong đó cũng ghi rõ… không được có tiếp xúc thân mật trừ những trường hợp bất đắc dĩ. Hiện tại có chỗ nào thích hợp, anh trả lời đi? Anh muốn vi phạm hợp đồng đúng không?”
“Kha Nguyệt, cô đừng dùng những logic không cần thiết với tôi. Cô nên nhớ một điều, là bản thân cô không tuân thủ trước. Là do bản thân cô ra ngoài có quan hệ bất chính với người khác, bây giờ cô còn dám nhắc đến hợp đồng với tôi.”
Quan hệ bất chính…?
Kha Nguyệt nghe anh nói xong liền tức giận đến ngực cũng phập phồng, một tay bấu vào ga giường, một tay nắm lấy cổ áo anh, vừa kéo mạnh xuống vừa hướng vào mặt anh hét lớn: “Đồ con rùa chết tiệt nhà anh, anh nói ai có quan hệ bất chính? Anh nói ai vậy hả?”
“Tôi nói cô, chứ không lẽ tôi nói chính mình!”
Kha Nguyệt vừa định mắng anh một trận thì két một tiếng, cửa phòng mở ra, dì Từ vừa bước vào lớn giọng nói vọng vào bên trong: “Thiếu phu nhân, dì mang canh hạt sen lên cho con đây.”
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bà đứng hình ngay tức khắc. Chỉ thấy Kha Nguyệt chỉ quấn một chiếc khăn tắm, còn Dương Trình lại nằm đè lên người cô…
“Hai đứa…”
Nghe giọng điệu đầy ám muội của dì Từ, Dương Trình vội vàng đứng phắt dậy. Anh lập tức kéo mạnh chiếc chăn đắp lên người Kha Nguyệt, ánh mắt sắc lẹm nhìn bà, khàn khàn lên tiếng.
"Dì để trên bàn rồi ra ngoài đi."
"Được, được. Hai đứa cứ tự nhiên."
Từ Hinh khi đi ra ngoài còn không quên ngoái đầu lại nhìn hai người một lần, miệng cũng cười tủm tỉm đầy vui vẻ. Cứ như vậy thì Dương gia lại sắp có thành viên mới rồi cũng nên.
Kha Nguyệt khịt mũi một tiếng, vừa khó chịu vừa cố gắng ngồi dậy đi đến phòng thay đồ, mặc kệ cái chân của mình đang nhói lên vì đau.
Dương Trình cũng mặc kệ cô muốn làm gì thì làm, anh cũng chẳng muốn quản nữa.
Kha Nguyệt vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì tiếng chuông báo có cuộc gọi đến vang lên. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, mọi tức giận của cô tựa như muốn vơi đi một phần.
"Hi Hi, là anh đấy à? Em cũng định gọi cho anh đây.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc với Kha Nguyệt: “Cậu, cái đồ chết tiệt này. Sao anh gọi mà em cứ không bắt máy vậy hả?”
“Nào có. Ngày mai em còn nhờ anh một chuyện. Được không?”
“Được. Nghe theo em cả.”
Dương Trình ở bên ngoài nghe được cuộc đối thoại của hai người liền tức giận đến mức không nói nên lời. Anh không ngờ đã giận nhau lâu như vậy nhưng cô vẫn không nhận ra lỗi sai của mình, bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau.
Nhìn thấy Kha Nguyệt vừa bước ra khỏi phòng, Dương Trình liền không ngại mà lớn trầm giọng châm biếm cô: “Kha Nguyệt, cô không biết tiết chế nỗi niềm của bản thân à?”
Kha Nguyệt cũng chẳng thèm đoái hoài đến mấy cái suy nghĩ vô nghĩa của anh. Cô cứ vậy mà xì một tiếng, mặc kệ anh rồi nhanh chóng đi ngủ. Cô chẳng rảnh đến mức phải để tâm đến cảm xúc của anh.
Hai người cứ như vậy lại bắt đầu một bộ phim ‘chiến tranh của các vì sao’, ăn cơm cũng không ăn cùng nhau, đi làm cũng sẽ không đi cùng nhau. Bọn họ giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp nhau vậy.
Sáng sớm hôm sau, Dương trình vừa đến công ty đã bị Liêu Mân chặn lại ở cửa phòng làm việc. Nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải của cô ta, anh cũng đoán chắc tám chín phần là có chuyện xảy ra.
Phòng họp nội bộ.
Dương Trình nhìn bản hợp đồng trong tay, ánh mắt lạnh lùng không có một tia cảm xúc nào nhìn tất cả mọi người một lượt. Cuối cùng, ‘rầm’ một tiếng, tập tài liệu bị anh đập mạnh xuống bàn, kèm theo là giọng nói khàn đặc đầy tức giận vang lên.
“Bị công ty khác đấu giá? Các người đã đảm bảo với tôi rằng dự án này sẽ thành công. Thành công của mấy người là tin này? Một dự án chúng ta đã nắm chắc trong tay, vậy mà lại bị công ty khác giành mất.”
Liêu Mân không nghĩ đến Dương Trình sẽ tức giận như vậy, nên khi nghe giọng điệu như muốn phun lửa của anh thì lập tức cả người rút lại, sợ hãi không dám lên tiếng. Nhưng trách nhiệm của cô thì tất nhiên không thể tránh khỏi, dù có muốn tránh cũng tránh không được.
Dương Trình liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả một lượt, thấy bọn họ ai ai cũng cúi gầm mặt liền hừ một tiếng, giọng nói vang lên không ít sự châm chọc: “Các người nói với tôi dự án này chắc chắn thành công, cuối cùng thì như thế nào? Dự án này là một tỷ, một tỷ với các người là một con số nhỏ, không đáng nhắc tới đúng không?”
Phó phòng Thiết kế - Diêu Lam nhìn thấy không ai dám lên tiếng liền nhỏ giọng phân trần thay cho mọi người: “Sếp, công ty đó thật sự rất thần bí. Bọn họ không những đấu giá thành công mà còn đem một bản thiết kế giống chúng ta y như đúc!”
“Y như đúc?” - Dương Trình không dám tin hỏi lại một lần nữa.
“Vâng, y đúc.” - Người nhân viên kia gật đầu một cách chắc nịch.
Không khí ngột ngạt của phòng họp bị tiếng nói của Kha Nguyệt đánh tan, lời nói của cô khiến tất cả mọi người bất ngờ, kể cả Dương Trình cũng không ngoại lệ.
“Ưu Đàm Thiên Sứ?”
Kha Nguyệt như chết trân nhìn vào thiết kế trên màn hình, một cặp nhẫn đôi được lấy cảm hứng từ loài hoa ưu đàm.
Ưu Đàm Thiên Sứ lấy bông hoa màu trắng nhỏ nhắn ở giữa làm chủ đạo và đính thêm hai mươi bảy hạt kim cương nhỏ. Bên ngoài, cánh hoa dùng mười ba hạt bao bọc lại, bên trong được đính bằng mười bốn hạt tạo nên nhụy hoa, ngụ ý ‘một đời một kiếp - không bao giờ chia ly’.
Đây chẳng phải là thiết kế của cô lúc còn ở Đức sao, hơn nữa cô đã tặng nó cho Kanc làm quà rồi. Vì sao lúc này lại xuất hiện ở đây?
Dương Trình nhìn ánh mắt bất ngờ của Kha Nguyệt khi nhìn thấy tác phẩm thiết kế của bọn họ trên màn hình liền không thể tin mà hỏi lại cô: “Cô biết Ưu Đàm Thiên Sứ? Cô biết ở đâu?”
Kha Nguyệt nói xong mới biết bản thân mình thất thố, cô không thể để cho người khác biết cô là người thiết kế ra nó nên vội vàng giải thích: “Tôi biết qua một người bạn thôi, thật không ngờ lại nhìn thấy nó ở đây.”
Dương Trình tất nhiên sẽ không tin, đây là thiết kế của Sella, cô ấy chỉ đưa cho một mình anh, cô ta làm sao có thể biết được. Không lẽ cô là…
Không thể nào…
Ánh mắt của Dương Trình đục lại, từng bước từng bước tiến lại gần Kha Nguyệt, dần dần ép sát đến khi cô đụng phải chiếc bàn họp sau lưng. Đến lúc cô bất ngờ a một tiếng vì đau anh mới ngừng lại bước chân mình, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói trầm lại đầy nguy hiểm.
“Làm sao cô biết Ưu Đàm Thiên Sứ? Trả lời tôi!”
Kha Nguyệt né tránh ánh mắt của anh, hít một hơi thật sâu để cố gắng trả lời một cách trấn tỉnh nhất có thể: “Tôi… tôi đã nói là tôi biết qua một người bạn. Anh có cần phản ứng mạnh như vậy không? Thiết kế này quan trọng với anh như vậy à?”
Dương Trình thu lại ánh mắt, nhìn một vòng trong phòng, thấy tất cả mọi người đều xầm xì bàn tán liền chậm chạp lui về phía sau. Bàn tay để bên hông siết chặt lại kìm nén cơn phẫn nộ của anh hiện tại.
Cô… cô ta làm sao biết được thiết kế này… tại sao?
Dương Trình không ngờ mỗi khi nhớ đến người kia, cảm xúc trong lòng anh lại không thể kìm chế được. Cô ấy giống như một nỗi sợ… nói đúng hơn là một nỗi ám ảnh lớn trong cuộc đời của anh.
Liêu Mân nhìn sếp tức giận như vậy cũng không dám nói gì nhiều, chỉ ấp a ấp úng mấy chữ nhắc nhở: “Sếp, vậy hạng mục này… chúng ta bỏ thật sao?”
Dương Trình còn chưa kịp trả lời thì 'két' một tiếng, cửa phòng họp bị mở ra. Chỉ thấy phía sau nó xuất hiện một người phụ nữ trẻ tuổi, giọng nói ngọt ngào vang lên cũng có thể nhận ra đây là một tiểu mỹ nhân.
"Anh Dương Trình, hạng mục này em sẽ chịu trách nhiệm. Giao cho em đi.”