Bốn vị trưởng môn đồng thanh. Đồng thời, tám người nam nhân chắp tay giống động tác bái chào của người học võ, đầu cúi ngang tầm tay.
- "Cùng là người cầu đạo, chư vị không cần đa lễ."
Vân Phong Thuấn Trì nhàn nhã buông lời, tuy câu nói mang ý khiêm nhường bình đẳng, nhưng thái độ của ngài không đồng nhất cho lắm. Mà những vị trưởng môn này tư chất khá tốt, lễ nghĩa vẫn đủ đầy. Nam Cung Sử Định đại diện các môn, mở lời:
- "Thượng Tứ Môn biết tiên tôn quý trọng thời gian, không ưng dông dài nên Cung mỗ xin phép vào thẳng vấn đề."
- "Mời chư vị.".
||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
Tiên tôn chấp thuận. Vân Cảnh Ngạn liền giơ tay mời bốn người trưởng môn an tọa, hai người một bên, chia thành tả hữu cân đối. Bốn đại đồ đệ đi theo tất nhiên chỉ được đứng sau mộc đôn.*
*mộc đôn: ghế bằng chất liệu gỗ.
Sau khi bốn vị trưởng môn an tọa, họ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía chính điện. Nam Cung Sử Định lần nữa đại diện tứ môn khai khẩu:
- "Thưa tiên tôn, chuyện này xảy ra khá lâu rồi nhưng gần đây lại tái diễn nên Cung mỗ đại diện các môn phái bị ảnh hưởng xin trưng cầu ý kiến. Đầu năm nay, một đảng phái tu tà đã gây hấn ở Tây Môn Môn Phái, làm loạn hoạt động của Tây sơn. Bên cạnh đó, các tiểu phái như Ngạch Tâm, Thượng Hải, Mộng Liên cũng bị thương nhiều đệ tử. Sẽ không có gì đáng nói sau đó, nhưng mấy ngày trước Thượng Tứ Môn và Đại Tứ Phái lần lượt nhận được các bức thư máu liên tiếp nhau. Nội dung đều là một chữ "chết". Về việc này, không biết tiên tôn phán đoán thế nào?"
Vân Phong Thuấn Trì không nghĩ ngợi lâu, nhàn nhạt nói: "Chỉ là một lá thư thôi, hình như cũng không đe dọa được chư vị."
- "Tiên tôn, người không nghĩ những chuyện này đều từ một tổ chức tà đạo gây ra sao?"
- "Có thể. Nhưng thế thì sao?"
- "Cái này rõ ràng là báo trước cho chúng ta biết rằng họ sẽ tới gây sự mà?"
- "Nam Cung trưởng môn nói sai rồi. Là các vị, không phải "chúng ta". Vân Phong Môn có liên hệ gì với chư vị?"
Mắt thấy Vân Phong Thuấn Trì vô cùng điềm nhiên và lãnh cảm, nội tâm không hề dao động. Bốn vị trưởng môn đã nhìn nhau như cùng một tâm tư. Bắc Đường trưởng môn - Bắc Đường Tu Vĩnh bất bình:
- "Tiên tôn nói vậy quả là lạnh lùng. Vân Phong Môn chẳng phải luôn hướng đến cảnh giới tiên nhân phi phàm, một lòng đạo nghĩa, trừ gian diệt ác, cứu độ chúng sinh sao? Tiên tôn nói xem, bình thường đều là Thượng Tứ Môn chúng ta trấn thủ tứ phương, đảm bảo bình an cho dân lành, cùng sự trợ giúp của Tứ Đại Phái. Nếu bây giờ thủ lĩnh bốn phương tám hướng bị chấn động, ai sẽ lo cho thiên hạ này? Vân Phong Môn có thể bình bình an an một mình gánh vác sao? Tiên tôn không nghĩ tổ chức tà đạo cũng nhắm đến quý Môn à?"
Hai người Uyển - Ngạn đã âm thầm thấy gai mắt. Những vị này đây miệng nói đạo nghĩa, nhưng bụng đầy tư tâm. Cái gì mà thủ lĩnh bốn phương tám hướng? Ai trao cho họ cái quyền này vậy. Vân Phong Môn còn chưa dám tự xưng mình đi đầu thiên hạ tu tiên. Lại nói, thiên hạ phồn vinh này trước đây vốn là do cố Hoàng Đế gây dựng, các người chẳng qua là thừa hưởng mà thôi. Vân Phong Thuấn Trì dĩ nhiên thông suốt, nhưng ngài chỉ nhạt nhòa bình phẩm:
- "Bắc Đường trưởng môn có chút lo xa, một tờ giấy đã khiến ngươi nghĩ đến thảm cảnh tiêu điều như vậy à?"
Vân Phong Thuấn Trì lại tiếp tục: "Vân Phong Môn đúng là một lòng đạo nghĩa, tất sẽ không ngại ra tay hỗ trợ. Nhưng có làm hay không, và làm như thế nào là do bản tôn quyết định. Các vị không cần lo nghĩ cho Vân Phong Môn."
Đến đây, sảnh chính rơi vào khoảng im lặng hồi lâu. Người được gọi là tiên tôn này, tuyệt đối không phải bậc tâm hồn sen tuyết, thanh khiết như tiên, hi sinh vì người khác. Thật là, họ đã quên mất, tiên tôn cũng vẫn là người phàm, chẳng qua cảnh giới đạo pháp đã vượt ngưỡng bình thường mà thôi. Nói vậy, Vân Phong Thuấn Trì hẳn vẫn có đủ thất tình lục dục*, biết đâu ngài còn có tư tâm gì đó của bản thân.
*thất tình lục dục: Trong Phật giáo, "thất tình" là trạng thái tâm lý liên quan đến tình cảm, cảm xúc bao gồm: Hỷ - mừng, nộ - giận, ai - buồn, lạc - vui, ái - thương, ố - ghét, dục - muốn. Còn "lục dục" có thể hiểu nôm na là 6 sự ham muốn, say đắm của con người. Ở đây, tác giả hướng đến định nghĩa theo Khổng giáo, "lục dục" gồm: Danh vị, tài lợi, sắc, tư vị (ích kỷ), hư vọng, tật đố.
- "Nếu tiên tôn đã nói vậy thì Đường mỗ cũng không biết phải nói gì thêm. Nhưng mỗ có nghe qua chuyện gần đây Phong cô nương bị kẻ lạ mặt đánh trọng thương, chẳng hay như vậy cũng không liên quan đến Vân Phong Môn ư?"
Ba người của Vân Phong Môn nhất thời cùng đưa mắt nhìn Bắc Đường trưởng môn. Lời của hắn không khác mấy so với việc chế nhạo tiên môn vô lực phản kháng, không dám truy cứu kẻ gây sự. Ngoài ra, tiện thể mặc định năng lực của đại đệ tử cũng không đáng nhắc tới. Bởi vì, xưa nay việc thắng bại là chuyện thường tình, nhưng đến cả việc bại trong tay ai còn không biết thì thật sự nhục nhã. Vân Phong Thuấn Trì không lấy làm vui vẻ, cũng biểu lộ một chút cảm xúc bài trừ trên khuôn mặt.
- "Ồ, vậy các vị thử nói bản tôn nghe là kẻ nào đã náo loạn bát đại môn phái, đánh vô số đệ tử bị thương xem? Biết đâu bản tôn sẽ suy nghĩ lại về việc làm chủ cho chư vị."
"..."
Không một ai có thể lường đến việc Vân Phong Thuấn Trì tiên nhân thoát tục lại nói ra những lời châm biếm, kiêu ngạo như thế. Sảnh điện thoáng chìm vào yên tĩnh. Nam Cung và Bắc Đường trưởng môn đã im như phỗng, xấu hổ không biết trốn vào đâu. Vốn là muốn mỉa mai, làm khó người ta, ai dè bản thân lại bị "gậy ông đập lưng ông".
Trưởng môn của Tây Môn Môn Phái là Tây Bình Gia Bách thì cười gượng gạo, đứng lên rồi mới nói chuyện.
- "Bình mỗ là trưởng phái Tây Môn, lần này đến là muốn đa tạ ơn tương trợ của Vân Phong Môn ngày trước. Đa tạ Phong cô nương và Vân công tử đã ra tay giúp đỡ hai đồ đệ ngốc của tại hạ, cứu bá tánh Tây Sơn thoát chết trong gang tấc. Bình mỗ tại đây chân thành cảm tạ."
Hai người nhận được lời cảm ơn liền đồng thời cúi đầu một cái. Vân Cảnh Ngạn chắp tay tạ lễ: "Là việc nên làm thôi."
Song, bọn họ không nói gì thêm cả. Thấy vậy, ba vị trưởng môn Nam Cung, Tây Môn, Bắc Đường cùng lúc xin cáo từ và được hai người Uyển - Ngạn tiễn chân. Trong điện, bỗng nhiên chỉ còn tiên tôn và Đông Phương Môn Phái ở đó. Đông Phương Nhĩ Nguyện phe phẩy phiến quạt, cười ôn nhu: