Sáng sớm, ánh bình minh vừa rạng, Yên Nhiên Tuyết đã thức dậy và chuẩn bị thật kỹ. Cả đêm qua, nàng không sao ngủ được vì lo lắng cho thanh kiếm đang được phục chế và cho việc luyện tập ngự kiếm. Vốn dĩ, thời gian đã không còn nhiều, nhưng hôm nay, rốt cuộc cũng đến ngày hẹn với ông thợ rèn.
Nàng vội vã mặc bộ đồ của đệ tử ngoại môn, buộc lại mái tóc dài gọn gàng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Lúc ra khỏi khuôn viên tông môn, nàng không thể không cảm thấy một chút hào hứng lẫn hồi hộp.
Trên đường đi, nàng tình cờ gặp Lâm Nguyệt Chi, đang đứng giữa một khoảng không rộng, vung kiếm luyện tập.
Mỗi nhát kiếm của nàng như chém qua không khí, để lại những vệt sáng lóe lên dưới ánh mặt trời. Thanh kiếm trong tay Lâm Nguyệt Chi mảnh mai, sắc bén, ánh thép lấp lánh như một dải ánh sáng, đẹp đến mức không thể rời mắt.
Yên Nhiên Tuyết đứng một chút từ xa, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng ấy. Nàng không khỏi nghĩ đến thanh kiếm mình đã nhặt dưới sông, đang được phục chế. Dù không biết khi nào sẽ hoàn thành, nhưng nàng không thể không tò mò, không biết thanh kiếm ấy sau khi gia cố lại sẽ có diện mạo như thế nào. Liệu nó có trở nên rực rỡ như thanh kiếm của Nguyệt Chi tỷ không? Hay sẽ mang theo một vẻ cổ kính, mờ nhạt, nhưng lại đầy sức mạnh? Nàng tưởng tượng ra đủ thứ, không thể chờ đợi được nữa.
Lâm Nguyệt Chi cũng để ý đến Yên Nhiên Tuyết đứng nhìn mình, nở một nụ cười nhẹ nhàng, gật đầu chào. "Sư muội, sao vậy? Đang nghĩ gì thế?" Lâm Nguyệt Chi hỏi, dừng động tác luyện kiếm, ánh mắt ấm áp như thường lệ.
Yên Nhiên Tuyết không giấu nổi sự tò mò, đáp lại với một nụ cười khẽ: "Ta chỉ nghĩ đến thanh kiếm của mình thôi,
hôm nay sẽ nhận lại nó sau khi được gia cố lại. Không biết nó sẽ trông thế nào, có thể đẹp như kiếm của tỷ không?"
Lâm Nguyệt Chi cũng nhìn nàng một lát, ánh mắt dịu dàng. "Người có thể mang thanh kiếm ấy vào tay, dù nó có cũ kỹ thế nào, đều sẽ có một sức mạnh tiềm ẩn trong đó. Ta tin thanh kiếm của muội sẽ không làm muội thất vọng đâu."
Yên Nhiên Tuyết gật đầu, cảm thấy sự an ủi từ lời nói của Lâm Nguyệt Chi, dù lòng nàng vẫn còn có chút không yên. Sau khi hai người trao đối vài câu, Yên Nhiên Tuyết vội vã tiếp tục bước đi, hướng đến Thiên Huyền Binh Khí Các, tâm trạng vừa hồi hộp lại đầy mong chờ.
Khi nàng đến nơi, ông thợ rèn đã đứng đợi sẵn. Thanh kiếm, dù chưa hoàn toàn sáng bóng như kiếm của Lâm Nguyệt Chi, nhưng cũng đã được gia cố và phục chế lại. Yên Nhiên Tuyết bước đến, mắt sáng lên khi nhìn thấy thanh kiếm đặt trên bàn, không giống như ban đầu với vết gỉ sét phủ kín, mà bây giờ nó đã trở nên mượt mà hơn, lưỡi kiếm sắc bén, dù không quá lung linh nhưng toát lên vẻ cứng cáp, vững vàng.
"Làm xong rồi sao?" Yên Nhiên Tuyết hỏi, đôi tay có chút run rẩy, không thể giấu nổi sự háo hức.
Ông thợ rèn gật đầu, vẻ mặt hài lòng. "Đúng vậy, thanh kiếm này đã được gia cố lại. Dù không thể hoàn hảo như lúc ban đầu, nhưng cũng đã có thể sử dụng tốt. Giờ thì nó rất mạnh mẽ và sẽ hỗ trợ cho con trong quá trình luyện ngự kiếm."
Yên Nhiên Tuyết cẩn thận cầm lấy thanh kiếm, cảm nhận được sức nặng của nó trong tay. Dù không hoàn mỹ như kiếm của Lâm Nguyệt Chi, nhưng nó vẫn mang trong mình sự bền bỉ và tiềm năng vô hạn, nàng khẽ mỉm cười.
Nguyệt Tâm Kiếm là một thanh kiếm mang trong mình vẻ đẹp vừa cổ kính, vừa huyền bí, như có một câu chuyện dài đăng sau nó. Thanh kiếm này có lưỡi dài, thắng và sắc bén, nhưng không phải là loại thép sáng bóng hay lấp lánh mà những kiếm sĩ thường dùng. Lưỡi kiếm của nó mang màu bạc xám nhạt, ẩn hiện vết vân như những đám mây qua màn đêm, khiến người nhìn có cảm giác nó chứa đựng một thứ gì đó huyền bí, khó mà giải thích.
Cả thanh kiếm, từ chuôi cho đến lưỡi, đều được chạm khắc tinh xảo, nhưng không quá phô trương. Chỗ chuôi kiếm là nơi đặc biệt thu hút sự chú ý. Chuôi kiếm được làm từ một loại gỗ quý hiếm, màu nâu đậm, có vân gỗ xoáy như vòng xoáy của nước, tạo cảm giác như cầm vào, thanh kiếm sẽ đưa người sử dụng vào một thế giới khác. Bề mặt chuôi được bao phủ một lớp kim loại mỏng, giống như ánh sáng mờ ảo của mặt trăng, nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng bạc nhè nhẹ, khiến thanh kiếm giống như mặt trăng sáng lấp lánh, phản chiếu những tình cảm và ý chí kiên cường.
Điểm đặc biệt nhất chính là trên thân kiếm, dọc theo lưỡi, khắc một loạt các ký tự cổ xưa mà chỉ những ai có kiến thức về tu tiên mới có thể nhận diện. Những ký tự này, dù mờ dần theo thời gian và chịu ảnh hưởng của sự oxi hóa, nhưng vẫn không mất đi ý nghĩa sâu sắc của chúng. Một số người đồn rằng những chữ viết đó có thể giúp tăng cường khả năng của người sử dụng kiếm, thậm chí là kết nối với một sức mạnh vô hình nào đó, giống như ý chí của mặt trăng.
Sau khi được phục chế, tuy không thể đạt đến vẻ hoàn hảo như mới, nhưng thanh kiếm vẫn giữ được sự tinh tế và kiên cường, với một linh hồn riêng biệt trong đó. Nó có thể không thu hút ngay ánh mắt của người khác, nhưng với một người tinh tế, họ sẽ cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong mỗi đường nét của thanh kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén, không cần phải quá rực rỡ nhưng đủ mạnh để chém qua mọi vật cản.
Ông nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, dừng lại ở những ký tự cổ xưa trên lưỡi kiếm rồi giải thích cho Yên Nhiên Tuyết:
"Những ký tự này không phải là những chữ đơn giản, mà là những ký tự huyền bí được sử dụng trong một loại thuật cổ xưa, là phần tinh hoa của các kiếm sư đại năng thời xưa. Khi tôi nhận thanh kiếm này, tôi đã phải tốn rất nhiều linh lực để có thể nhìn thấy rõ ràng chúng. Những ký tự này đã mờ đi rất nhiều theo năm tháng, có thể do thanh kiếm bị chìm dưới nước trong một thời gian dài, nhưng tôi đã dùng linh lực để chạm đến cốt lõi của chúng, phục chế lại gần như nguyên vẹn."
Ông thở dài một hơi, ánh mắt ông như trở nên xa xăm, có chút tiếc nuối. "Những ký tự này có vẻ như là một phần của một nguyên lý kiếm thuật rất đặc biệt. Truyền thuyết kể rằng chúng có khả năng gia tăng sức mạnh cho người sử dụng. Chúng ta không thể chắc chắn 100%, nhưng tôi tin rằng, với một người tu tiên có linh lực mạnh mẽ, thanh kiếm này sẽ phát huy tối đa khả năng của nó."
Ông thợ rèn nhìn vào mắt Yên Nhiên Tuyết, giọng nói lại trở nên cứng rắn hơn: "Con phải nhớ, thanh kiếm này không phải là vật chỉ để dùng vào những trận đấu bình thường. Nó đòi hỏi một người có thể cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong đó, và nếu cô muốn thanh kiếm này phát huy sức mạnh lớn nhất, cô phải thật sự tinh thông kiếm thuật và có đủ linh lực để điều khiển nó."
Nói xong, ông nhìn thanh kiếm một lần nữa, đôi mắt lấp lánh, như thể một phần linh hồn của ông đã gắn bó với thanh kiếm này. "Những ký tự này không chỉ đơn giản là trang trí. Chúng có thể giúp cô kết nối với năng lượng cổ xưa mà thanh kiếm chứa đựng. Cứ thử cảm nhận đi, thử dùng nó khi luyện tập, chắc chắn cô sẽ cảm nhận được sự khác biệt."
Yên Nhiên Tuyết cầm lấy thanh kiếm, mắt nàng sáng lên khi nghe ông thợ rèn nói vậy. Cảm giác của thanh kiếm trong tay thật khác biệt, không chỉ là một vật dụng để chiến đấu, mà như có một linh hồn riêng, khiến nàng cảm nhận được sự kiên cường, mạnh mẽ tiềm ẩn trong từng đường nét của nó.
Yên Nhiên Tuyết nhẹ nhàng đọc tên thanh kiếm, "Nguyệt Tâm Kiếm"
", cái tên như thế chứa đựng một ý nghĩa sâu
sắc nào đó, khiến nàng bất giác trầm tư.
Ông thợ rèn đứng bên cạnh, thấy nàng nhìn chăm chú vào tên thanh kiếm, liền giải thích với một nụ cười nhẹ:
"Nguyệt Tâm Kiếm, chính là cái tên mà các kiếm sư thời xưa đã đặt cho những thanh kiếm đặc biệt như thế này.
'Nguyệt' là ánh trăng, tượng trưng cho sự thanh thoát, dịu dàng nhưng cũng không thiếu sự sắc bén và bí ẩn. Ánh trăng thường chỉ xuất hiện vào ban đêm, khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng, nhưng chính nó lại có thể chiếu sáng trong bóng tối, soi rọi những điều sâu thẳm trong thế gian."
Ông nhún vai, tiếp tục: "'Còn 'Tâm' là trái tim, là bản chất, là nguồn cội. Nó biểu thị cho những gì thâm sâu, tinh túy, không dễ dàng khám phá được. 'Tâm' của thanh kiếm chính là linh hồn và sức mạnh của nó, là thứ mà chỉ những người thật sự tinh thông kiếm thuật mới có thể cảm nhận được."
Ông dừng lại một chút, ánh mắt trở nên nghiêm túc. "Khi kết hợp lại, 'Nguyệt Tâm Kiếm' có nghĩa là một thanh kiếm không chỉ có vẻ ngoài sắc bén, mà còn chứa đựng sự tinh túy, bí ẩn, một nguồn sức mạnh được giấu kín trong lòng nó, giống như ánh trăng trong đêm tối. Người sử dụng thanh kiếm này, nếu có thể kết nối với 'tâm' của nó, sẽ có được sức mạnh mạnh mẽ và khả năng chiến đấu vô cùng đáng sợ."
Yên Nhiên Tuyết nghe xong, cảm thấy như có một làn sóng năng lượng mới chảy qua cơ thể, không chỉ bởi sức mạnh của thanh kiếm mà còn vì cái tên, cái ý nghĩa sâu xa mà nó mang lại. "Nguyệt Tâm Kiếm", đúng là một cái tên không thể tầm thường, và nàng cảm thấy mình đã sẵn sàng đón nhận thử thách để làm chủ thanh kiếm này.
Hệ thống không thể kiềm chế được sự tò mò, mặc dù nó vẫn giữ thái độ không mấy quan tâm. Nó lướt qua thanh kiếm một lần nữa, thầm nghĩ trong đầu: "Dù sao đi nữa, thanh kiếm này vẫn chỉ là một thanh kiếm, nó có gì đặc biệt đâu, mấy người này làm như tìm ra bảo vật vậy."
Tiếng suy nghĩ của hệ thống vang lên trong đầu Yên Nhiên Tuyết, khiến nàng không khỏi nhíu mày, liếc nhìn một cái rồi thản nhiên đáp lại: "Có gì đâu, đừng có nói mấy chuyện này nữa. Cứ cho là nó đặc biệt đi, được không?"
Hệ thống bên cạnh tỏ ra không mấy thỏa mãn, vẫn lầm bầm: "Thật là làm quá lên, chỉ là thanh kiếm thôi mà, chẳng có gì đáng phải tốn công tán thưởng như vậy."
Nhưng Yên Nhiên Tuyết lại cảm thấy trái ngược, lòng nàng dâng lên cảm giác kỳ diệu, đối với nàng nó vẫn có một ý nghĩa đặc biệt. Nàng đã đi qua bao nhiêu khó khăn để có thể sở hữu nó, và giờ thì nó chính là công cụ giúp nàng rèn luyện, vượt qua thử thách sắp tới.