Hạ Quân ngắt điện thoại, trở lại đại sảnh nói với mấy người ông nội Hạ: “Bạch Dạ nói bây giờ cậu ta trở về.”
Cửu trưởng lão cười lạnh: “Cậu ta cũng coi như là có dũng khí đấy, còn dám trở về cơ à.”
Hạ Quân nhíu mày, tuy rằng hắn không thích Bạch Dạ, nhưng khi nhìn thấy thái độ của Cửu trưởng lão trái ngược hoàn toàn với vẻ khúm núm khi xin lỗi Bạch Dạ ở Linh Trấn, hắn vẫn không nhịn được mà nói thay cho cậu: “Bạch Dạ cũng chẳng làm sai việc gì, vì sao lại không dám trở về.”
Cửu trưởng lão sầm mặt xuống: “Tại sao cậu ta lại không làm sai điều gì? Cậu ta kết hôn với A Sâm thì đã trở thành người của Hạ gia rồi, là người trong nhà mà thấy trưởng lão Hạ gia chết nhưng không cứu, lại còn bắt trưởng lão ăn nói khép nép xin cậu ta đan dược, như vậy có sai không?”
Việc chịu sỉ nhục ở Linh Trấn, cả đời này ông sẽ không quên. Ông chắc chắn sẽ khiến Bạch Dạ phải trả giá gấp mười lần.
“Chẳng phải mấy người không thừa nhận cậu ta là người của Hạ gia sao? Tại sao mới xảy ra chuyện một cái là cậu ta lại trở thành người của Hạ gia rồi? Còn nữa, cậu ta không hề bảo ngài khép nép cầu xin mình, là mấy người A Lợi vu oan cho cậu ta lấy trộm đồ nhưng không xin lỗi, vậy nên cậu ta mới bảo bọn họ xin lỗi. Có sai thì cũng là mấy người A Lợi, hỏi người ta đưa thuốc cho nhưng không có thành ý, nếu đổi lại là ngài, chắc hẳn ngài cũng chẳng rộng lượng như vậy đâu?”
Cửu trưởng lão thấy Hạ Quân phản bác lại ông, sắc mặt không ổn cho lắm, ông lạnh lùng nói: “Cậu ta chỉ là một phạm nhân mà thôi, lấy đâu ra linh quả và đan dược? Huống chi còn là đan dược tiên phẩm nữa. Mọi người đều biết đan dược tiên phẩm cực kỳ hiếm có, Hạ gia chúng ta ở phàm giới chẳng qua cũng chỉ có trăm viên, hiện đang đặt ở trung tâm nhà kho để bảo quản. Nếu không phải việc vạn bất đắc dĩ thì không thể lấy ra sử dụng được. Nhưng Bạch Dạ thì sao, trên người tùy ý mang theo đan dược tiên phẩm, nói ăn là ăn luôn, hỏi cậu ta có nó từ đâu, cậu ta cũng chẳng nói được, mấy người A Lợi nghi ngờ cậu ta ăn trộm là sai à? Cho dù mấy người A Lợi có sai thì cũng không nên cố ý kéo dài thời gian khi ta cần thuốc để cứu mạng chứ, sau khi trở về còn mách lẻo với A Sâm, khiến A Sâm giáng chức của ta, đúng là quá đáng”
Hạ Quân còn muốn cãi lại thay cho Bạch Dạ nhưng ông nội đã quát hắn ngừng lại: “Đủ rồi, việc này đúng thật là Bạch Dạ làm không đúng.”
Hạ Quân: “……” Anh cả hắn đang bế quan, hiện tại toàn bộ Hạ gia cũng chỉ có hắn nói thay cho Bạch Dạ, nhưng lời nói của hắn chẳng có chút sức nặng nào, đúng là khiến người ta bực bội.
Đại sảnh trở nên yên tĩnh hơn.
Đại trưởng lão than nhẹ một tiếng: “Thực ra ta vẫn luôn không đồng ý cho A Sâm kết hôn với Bạch Dạ.”
Ông nội Hạ tức giận nói: “Không đồng ý thì sao? Ông có thể ép A Sâm kết hôn với Bạch Dạ không? Tính tình của A Sâm thế nào ông lại không biết à, chuyện mà nó đã quyết thì không ai có thể thay đổi cả.”
Bà nội Hạ thở dài: “Chúng ta từng khuyên vài lần rồi, lần nào A Sâm cũng nói sẽ không ly hôn.”
Đại trưởng lão híp mắt: “A Sâm không ly hôn, chúng ta ép Bạch Dạ ly hôn với A Sâm.”
“Ông đừng nhắc đến Bạch Dạ nữa.” Ông nội Hạ cứ nhắc tới Bạch Dạ là tim lại đau thắt: “Lần đầu tiên chúng ta lén nói chuyện với nó, nó giống như một con thỏ nhỏ bị kinh sợ vậy, ngối đối diện với chúng ta mà cả người run rẩy, đến việc nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, còn cực kỳ thích khóc nữa.”
Bà nội Hạ hưởng ứng: “Đúng vậy, nó vừa thấy chúng ta liền khóc lóc không ngừng như kiểu hai người bọn ta ngược đãi nó vậy, chúng ta cũng không đành lòng nói mấy lời nhẫn tâm, nhưng hiện tại… Haiz……”
Ông nội Hạ nói đến đây liền tức giận: “Có khả năng nó cho rằng chúng ta không làm gì được nó nên mới to gan hơn, hiện tại còn dám gọi thẳng tên của chúng ta nữa.”
Đại trưởng lão sửng sốt: “Còn có việc này ư?”
“Tôi lừa ông làm gì?”
Cửu trưởng lão cười lạnh: “Nó đang lừa gạt sự cảm thương của mọi người, khiến không ai mở miệng ra ép nó ly hôn được.”
Đại trưởng lão ngẫm nghĩ nói: “Ta có một kế để buộc cậu ta ly hôn.”
Ông nội Hạ vội vàng nói: “Đại trưởng lão, ông có cách nào thế?”
“Nếu cậu ta kết hôn cùng A Sâm, vậy có nghĩa là cậu ta trở thành người của Hạ gia rồi, về lý thì nên hoàn thành trách nhiệm của người trong tộc.”
Cửu trưởng lão hiểu ý, ánh mắt sáng ngời lên: “Đại trưởng lão, ý của ông là chúng ta dẫn nó đi làm nhiệm vụ, sau đó để cho những yêu ma quỷ quái hù dọa nó, hoặc là làm nó bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, chờ nó biết sợ sẽ ly hôn với A Sâm?”
Đại trưởng lão cười gật gật đầu: “Đúng vậy, ý của tôi đúng là như vậy, sai Bạch Dạ đi làm nhiệm vụ, A Sâm cũng không có lý do gì để phản đối cả.”
Hạ Quân: “……” Xong rồi, Bạch Dạ nhát gan như vậy, chắc chắn sẽ bị dọa đến mức mắc bệnh thần kinh mất.
Ông nội Hạ không có ý kiến gì: “Ý kiến này không tồi.”
Bà nội Hạ có chút nghi ngờ: “Như vậy không tốt cho lắm?”
Đại trưởng lão hỏi: “Tại sao lại không tốt?”
“Chẳng phải giới tu chân quy định trong mọi trường hợp không được để phàm nhân biết người tu chân và ma quỷ tồn tại sao? Vậy làm sao có thể để Bạch Dạ biết chúng ta là người tu chân được? Còn nữa, Bạch Dạ chỉ là một người bình thường, nếu dọa cậu ta sợ hãi quá mức thì phải làm sao?”
Cửu trưởng lão nói: “Bạch Dạ là người của Hạ gia rồi, không được tính là phàm nhân bình thường nữa. Vả lại nó đã kết hôn cùng A Sâm, chuyện của Hạ gia chúng ta cũng không thể giấu nó mãi được, có muốn giấu cũng không giấu được. Những chuyện khác không nói, chỉ riêng việc chúng ta không già đi sớm muộn gì cũng khiến nó cảm thấy kỳ lạ mà hỏi A Sâm chuyện của Hạ gia, từ đó biết được tình hình trong gia tộc. Vậy thì biết sớm hay biết muộn có gì khác nhau đâu? Chờ sau này Bạch Dạ ly hôn với A Sâm, chúng ta sẽ xóa đi ký ức của nó, khiến nó trở lại làm người bình thường là được.”
Bà nội Hạ vẫn cảm thấy không tốt lắm: “Dù sao chúng ta cũng là người tu chân, hù dọa một phàm nhân như vậy sẽ bị trời phạt đấy.”
Đại trưởng lão lãnh đạm nói: “Thiên Đạo biến mất rồi, lấy đâu ra trời phạt?”
Bà nội Hạ không nói lên lời, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng phải có lời đồn thần tiên sẽ quay trở lại một lần nữa sao?”
“Đó chỉ là lời đồn thổi thôi, không thể tin tưởng được, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhưng không hề thấy thần tiên xuất hiện.” Cửu trưởng lão hơi vênh mặt lên, ngạo mạn nói: “Hiện tại phàm giới do chúng ta quyết định, chúng ta chính là thần ở đây.”
“……” Bà nội Hạ và Hạ Quân đều cảm thấy Cửu trưởng lão quá tự cao tự đại. Có điều ở phàm giới này, những người biết được sự tồn tại đặc biệt của Hạ gia đều coi họ như thần thánh.
Ông nội Hạ mặt trầm xuống: “Cửu trưởng lão, có một số thứ không thể nói bậy được. Mặc dù hiện tại chúng ta đang thực hiện chức trách của thần linh, nhưng suy cho cùng thì chúng ta cũng chỉ là người tu chân bình thường thôi, làm sao có thể so sánh với thần được.”
Cửu trưởng lão: “……”
Hạ Quân nhanh chóng đổi đề tài: “Chúng ta vẫn nên nói chuyện của Bạch Dạ thì hơn.”
Ông nội Hạ than nhẹ một tiếng: “Nếu đã để Bạch Dạ thực hiện trách nhiệm của người trong Hạ gia, sai nó đi làm nhiệm vụ với chúng ta, như vậy cũng coi là một hình phạt nghiêm khắc với nó rồi, vậy thì chuyện ở Linh Trấn coi như bỏ qua. Cửu trưởng lão, ông nói xem có ổn không?”
Cửu trưởng lão sảng khoái gật đầu, chỉ cần Bạch Dạ đi làm nhiệm vụ, ông sẽ có biện pháp khiến nó phải hứng chịu đau khổ.
Ông nội Hạ nói với Hạ Quân: “Bây giờ cháu gọi điện cho Bạch Dạ nói rằng không cần trở về nữa, chờ nó tan học về nhà sẽ nói chuyện kĩ càng sau. Cháu cũng mau đi học đi.”