Trận đấu giữa hai đối thủ cuối cùng quyết định xem ai sẽ là người đứng đầu, tu sĩ phụ trách tình hình trên võ đài nhanh chóng dọn sạch những mảnh vỡ của những con rối thua cuộc.
Mạch Hiếu Tiên của Khôi Lỗi Môn nhìn con rối nhỏ được tạo thành bởi sáu khối cầu bạc thì bĩu môi khinh thường, hoàn toàn không coi con rối của Bạch Dạ là đối thủ của mình. Khi các tu sĩ dọn dẹp xong, hắn nhanh chóng điều khiển con rối hình rắn của mình lâm trận.
Con rắn nhanh chóng phun lửa về phía đối thủ, ngọn lửa đỏ rực dữ dội với sức nóng cực kỳ cao khiến cho những khán giả đang quan sát trận đấu cũng cảm nhận được nhiệt độ của nó.
Con rối nhỏ nhanh chóng lùi lại tránh ngọn lửa đang lao về phía mình.
Mạch Hiếu Tiên cười lạnh, lớn tiếng nói: “Con rối của ngươi chỉ biết trốn thôi sao? Vô dụng thật đấy. Thôi thì cứ ngoan ngoãn để ta phá hỏng nó đi.”
Bạch Dạ ngó lơ lời hắn nói, quyết định tốc chiến tốc thắng. Cậu bắt đầu lẩm bẩm một chuỗi chú ngữ bí ẩn. Tiếp theo, con rối nhỏ bắt đầu thay đổi cơ thể, nó càng ngày càng to lớn hơn, cuối cùng biến thành hình dạng một con diều hâu kiêu ngạo oai nghiêm bay trên không trung, lượn một vòng uyển chuyển xinh đẹp rồi đáp xuống mặt đất.
Mọi người kinh ngạc thốt lên: “Con rối còn có thể biến hình kìa!”
Trần tu sĩ lúc trước chê bai con rối Bạch Dạ tạo ra quá sơ sài, hiện tại nhìn thấy con diều hâu khổng lồ tinh xảo bay trên bầu trời thì sợ đến ngây người, đứng ngơ ngác một hồi lâu không khép được miệng.
Con chim phun ra một cột băng về phía đối thủ. Cái cách đập cánh của nó chẳng khác gì so với một con diều hâu thật sự, lông chim trên người bắn ra khỏi cơ thể lao như những mũi tên về phía con rắn.
Mạch Hiếu Tiên thấy thế thì vội vàng khống chế con rắn phun lửa, nhưng sức nóng của nó không đủ để khiến cột băng tan ra. Nó vội vã hất đuôi rắn về phía đối thủ. Nhưng không ai ngờ rằng cột băng quá cứng cáp, con rắn vừa mới tiếp xúc thôi đã bị đóng băng do hàn khí thâm nhập vào cơ thể. Những chiếc lông chim bắn xuyên qua cơ thể đã đóng băng của con rối, khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh vụn.
Mạch Hiếu Tiên nhìn thấy con rối của mình vỡ tan thành những khối băng nhỏ trên mặt đất, trong đầu hắn trở nên trống rỗng.
Khán giả xem trận đấu rào rào vỗ tay, âm thanh vang dội khắp võ đài. Những người lúc trước chê bai Bạch Dạ đều thấy xấu hổ, không có mặt mũi nhìn ai nên lén lút rời khỏi nơi tỷ thí.
Một người giám sát nói: “Kết quả lần này thật sự khiến người ta phải bất ngờ. Sáu quả cầu nhỏ đó có thể biến hình, thậm chí còn sở hữu những kỹ năng đối kháng thượng thừa. Không biết rằng nó chỉ có thể biến thành hình dạng diều hâu hay còn có những hình dạng khác?”
Tiếp theo, con diều hâu màu bạc bắt đầu rục rịch thay đổi, từ từ biến thành ba chữ “Phái Thiên Âm” lớn trên khán đài.
Mọi người nhìn thấy con rối còn có thể xếp chữ thì cực kỳ kích động, tiếng vỗ tay và những lời tán dương vang dội khắp không gian, thậm chí võ đài tỷ thí trận pháp và bùa chú bên cạnh cũng nghe rõ mồn một.
“Tiếng vỗ tay bên võ đài thi đấu con rối cảnh giới Trúc Cơ nghe vang dội như vậy, chắc hẳn trận đấu vừa mới kết thúc. Không biết ai chiến thắng nhỉ.” Những khán giả ở võ đài bên cạnh cực kỳ tò mò với vị trí đầu bàng của vòng đấu con rối.
“Ngoại trừ Khôi Lỗi Môn thì còn có thể là ai được nữa. Mỗi đợt tỷ thí xảy ra, bọn họ đều giành được vị trí đứng đầu trong tất cả các vòng đấu liên quan đến con rối thuộc đủ mọi cảnh giới. Huống chi lần này nghe nói môn phái đó cử một thiên tài tới tham gia thi đấu, con rối do hắn tạo ra có thể đánh bại một tu sĩ cao hơn hẳn một đại cảnh giới.”
“Đúng là lợi hại thật.”
Sau đó, bọn họ nghe thấy những tiếng hô kích động đến từ võ đài bên cạnh: “Phái Thiên Âm. Phái Thiên Âm……..”
Trong mắt của những khán giả đang xem tỷ thí trận pháp đều hiện lên vẻ nghi hoặc. Chẳng phải người chiến thắng đến từ Khôi Lỗi Môn sao? Tại sao những người bên đó không hô to tên của Khôi Lỗi Môn mà lại hò reo phái Thiên Âm?
Đợi đến khi bọn họ ra ngoài hỏi thăm mới biết được người chiến thắng thuộc phái Thiên Âm.
“Thắng rồi! Thắng rồi!” Đệ tử của phái Thiên hưng phấn chạy vọt vào khách điếm Phúc Vận: “Chưởng môn, chúng ta thắng rồi, chúng ta thắng rồi.”
Di tổ bình tĩnh uống một ngụm trà, sau đó mới cười hỏi: “Có phải quần áo do chúng ta luyện chế ra lại đoạt giải nhất không? Là cảnh giới nào thắng vậy?”
“Không phải.” Đệ tử không thể che giấu được sự phấn khích trong lòng: “Chưởng môn, ngài thử đoán xem.”
“Không phải hả?” Di tổ nghi hoặc: “Chẳng lẽ là thi đấu thuật pháp sao?”
“Cũng không phải.”
Di tổ càng thấy tò mò: “Người đừng có úp úp mở mở nữa, mau nói cho bổn tọa ai chiến thắng ở vòng đấu nào đi.”
“Chưởng môn, ngài nhất định không đoán ra được đâu.” Đệ tử kích động nói: “Vị trí đứng đầu trong cuộc tỷ thí con rối cảnh giới Trúc Cơ bị phái Thiên Âm chúng ta đoạt mất rồi.”
“Con rối á?” Di tổ vẫn nghĩ rằng bản thân đang nghe lầm: “Chúng ta thắng trong cuộc tỷ thí con rối á?”
Trong số các nội dung thi đấu, phái Thiên Âm kém nhất chính là tỷ thí con rối. Nói thẳng ra thì trong môn phái không có ai biết luyện chế con rối, cho dù có thì cũng chỉ biết sơ qua, rảnh rỗi thì lấy ra nghịch chứ không hề để tâm tới. Không ai ngờ rằng môn phái của bà lại có thể đoạt giải nhất.
Đệ tử gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta đoạt giải nhất rồi.”
Di tổ thử hỏi: “Liệu có phải người giám sát ra quyết định sai sót không?”
Đệ tử bật cười không ngớt: “Chắc chắn không thể nào sai sót được. Ngài không biết thì thôi, hiện tại con rối của phái Thiên Âm chúng ta đang nổi danh khắp chốn đấy.”
Di tổ nhớ lại người được chọn để tham gia cuộc tỷ thí, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ta nhớ rõ người tham gia tỷ thí là Bạch Dạ đúng không?”
“Đúng vậy, chính là ngài ấy. Cuối trận đấu, ngài ấy còn điều khiển con rối biến thành ba chữ phái Thiên Âm trên võ đài. Tất cả mọi người đều biết môn phái của chúng ta đứng đầu. Ngài ấy còn để con rối ở lại nơi tỷ thí để chờ xem trăm năm sau có người nào đánh thắng được nó không.” Tuy rằng Bạch Dạ không phải người trong môn phái, thế nhưng cậu đã khiến tất cả các đệ tử Thiên Âm vẻ vang. Nàng ta mừng rỡ cũng là chuyện bình thường.
Di tổ đang nở hoa trong lòng, vừa cười vừa trách yêu: “Nó để con rối ở lại đó, không sợ bị người khác đánh cắp mất sao?”
Đệ tử nói: “Ngài ấy nói rằng ngoại trừ bản thân mình thì không ai có thể điều khiển con rối này cả. Sau đó có một số người chưa từ bỏ ý định, tiến lên trước thử thi triển pháp thuật, đúng là không ai sai khiến được con rối cử động. ”
Di tổ hỏi: “Bạch Dạ đâu rồi? Vẫn đang ở võ đài sao?”
“Không ạ. Ngài ấy còn chưa kịp lĩnh giải thưởng đã đi rồi, người của chúng ta đành phải lên nhận thay.”
Di tổ cười một cách bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này tùy hứng thật, ngươi có biết nó đi đâu không?”
“Không biết.”
“Chắn chắn nó đi xem A Sâm tỷ thí. Thôi thì cứ để nó đi đi.” Di tổ không ngờ rằng ngay sau khi Bạch Dạ rời khỏi võ đài đã bị Phù Vân lão tổ mang về Yêu Vương Cung ở đại lục Nam.
Phù Vân lão tổ quan tâm hỏi một câu: “Hôm nay kết quả tỷ thí thế nào?”
Khi bà vừa mới tới đón Bạch Dạ thì cậu đã rời khỏi võ đài rồi, vậy nên không biết kết quả ra sao.
Bạch Dạ muốn mẹ mình vui vẻ nên vừa cười vừa nói: “Thân là con trai của Phù Vân lão tổ, tất nhiên phải chiến thắng và giành vị trí đứng đầu.”
Phù Vân lão tổ mừng rỡ nói: “Con trai của ta đúng là một thiên tài. Ta cũng muốn thưởng cho con. Con nói đi, bản thân con muốn gì?”
Bạch Dạ nhớ tới con rối cậu vừa mang về: “Bây giờ con chỉ muốn nghỉ ngơi cho đẫy, những chuyện khác để sau rồi nói.”
Phù Vân lão tổ không biết cậu đi một chuyến tới núi Hỗn Thú, bà vẫn nghĩ cậu chuyên tâm luyện chế con rối ở nơi thi đấu: “Được, con mau đi nghỉ đi.”
Bạch Dạ trở lại phòng, sau đó bắt đầu dán những lá bùa cách âm đặc biệt lên tường. Hiện tại cậu có thể nghe được âm thanh bên ngoài nhưng những người ngoài đó sẽ không nghe thấy gì trong phòng. Để chắc ăn hơn, cậu bố trí thêm kết giới rồi mới lấy con rối ra.
Con rối biết mình chạy không thoát, thấp giọng nói: “Trước khi ngươi lấy lại thần thức và pháp lực có thể cho ta gặp thần tử một lần cuối không.”
“Ta với ngươi là một, ta thích hắn cũng có nghĩa ngươi cũng thích hắn.” Con rối tức giận nói: “Chờ đến khi ngươi lấy lại ký ức sẽ biết hắn tốt thế nào.”
Bạch Dạ: “……”
Sau khi cậu lấy lại trí nhớ vụn vặt, liệu có thích Hạ Sâm giống như con rối này không?
Thật ra không cần lấy lại ký ức thì ai cũng nhìn ra Bạch Dạ có cảm tình với Hạ Sâm. Cho dù đối phương lừa cậu hay niềm tin của cậu với hắn còn sót lại chút ít, cậu vẫn bị Hạ Sâm hấp dẫn một cách vô thức. Cậu từng hỏi chính mình rốt cuộc thích hắn ở điểm nào? Thích hắn ở chỗ nhiều tiền, ra tay rộng rãi sao?
Có lẽ thắc mắc này chỉ được trả lời sau khi cậu lấy lại toàn bộ ký ức.
Con rối kêu lên: “Nay, ngươi nói một câu đi chứ.”
“Xin lỗi.” Bạch Dạ lấy lại tinh thần: “Ta không có cách nào đồng ý với yêu cần của ngươi được.”
Nếu như Hạ Sâm ở bên ngoài, cậu sẽ sắp xếp cho con rối gặp mặt hắn. Nhưng hiện tại cậu đang ở đại lục Nam, cần phải có sự đồng ý của mẹ mới có thể trở lại thành Trung Nguyên gặp Hạ Sâm.
Con rối mất mát nói: “Vậy về sau ngươi phải đối xử tốt với thần tử một chút.”
Bạch Dạ: “……”
Con rối thấy cậu không nói lời nào, thúc giục nói: “Cuối cùng ngươi có đồng ý hay không? Nếu như không đồng ý ta sẽ tự hủy thần thức.”
Bạch Dạ trợn mắt: “Ngươi nhiều chuyện thật đấy, còn cái gì thì nói hẳn ra đi.”
“Ngươi còn phải phá vỡ kết giới trên núi Hỗn Thú, trả lại tự do cho những loài thú trên đó. Những món đồ ta trộm được đều để trong nhẫn không gian. Lúc đó ta chỉ muốn thử xem có thể luyện chế ra được pháp khí phá vỡ kết giới không, tiếc rằng thử mãi vẫn không thành công.”
Bạch Dạ vô thức đưa tay lên xoa đầu nó: “Ngươi có thể nói rõ ràng với bọn họ tại sao lại làm thế mà?”
“Những ngày tháng trên đó của bọn họ quá nhàm chán, ta chỉ muốn đùa cho vui thôi. Thực ra ta cũng không chắc chắn rằng có thành công hay không, không nói cho mọi người để tránh bọn họ thất vọng.”
Bạch Dạ: “……”
Nếu Tất Thu nghe được lời con rối nói lúc này, chắc chắn sẽ khóc lóc đến sưng cả mắt, không cho cậu lấy lại pháp lực.
Bạch Dạ gật đầu: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Con rối mấp máy môi. No không biết phải nói cái gì thêm nữa, cuối cùng quyết định cam chịu nhắm mắt lại: “Ngươi bắt đầu đi.”
Bạch Dạ bật cười: “Đừng có bày ra dáng vẻ như sắp chết thế chứ.”
Con rối tức giận nói: “Tình cảnh hiện tại của ta có khác gì sắp chết đâu?”
Bạch Dạ gõ nhẹ một cái lên trán của nó: “Ta đâu có cắn nuốt ký ức của ngươi. Chờ đến khi ngươi trở lại trong cơ thể ta vẫn có thể tiếp tục tồn tại mà.”
Con rối ủ rũ nói: “Không giống nhau. Vậy đâu có giống ta bây giờ.”
Bạch Dạ ít nhiều cũng hiểu được tâm lý của nó. Nếu như ký ức và thần thức của cậu đều bị chuyển đến một cơ thể khác, chắc chắn cậu cũng cho rằng bản thân giống như một cỗ thi thể hoặc bị người khác thay thế. Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu như thần tử thật sự tốt giống như lời ngươi nói, ta nhất định sẽ đối xử tử tế với hắn, thậm chí còn còn đối tốt gấp vài lần thay phần của ngươi. Ta cũng sẽ nghĩ cách để thả tự do cho tất cả các loài thú trên núi. Như thế ngươi đã yên tâm chưa?”
Con rối nhắm mắt lại lần nữa rồi cười nói: “Chết cũng không tiếc.”
Bạch Dạ dở khóc dở cười.
Tiếp theo, Bạch Dạ nhìn thấy thần thức, pháp lực và một phần ký ức cậu lưu lại đây bay ra khỏi người con rối, từ từ bao phủ khắp cơ thể cậu. Con rối cũng trở lại thành một vật vô tri vô giác.
Tiếp theo, cậu cảm nhận rõ ràng tu vi của mình tăng vùn vụt, hơn nữa năm giác quan cũng trở nên nhanh nhạy hơn trước gấp vạn lần. Cậu có thể nghe được những âm thanh ở rất xa, cũng có thể thả thần thức đi thăm dò nơi mình thích, còn có thể ngửi thấy những mùi hương cách đó mấy nghìn dặm.
Bên cạnh sức mạnh tăng vượt trội, còn có một chuỗi dài ký ức chui vào trong đầu cậu, dung hòa với những mảnh ghép xảy ra sau khi cậu xuyên không.
Những ký ức lẫn lộn ào vào đầu khiến Bạch Dạ ngay lập tức cảm thấy đau đầu. Trước mắt chỉ thấy một tấm màn tối đen, cậu ngã xuống nền đất.