Phù Vân lão tổ thấy Hạ Sâm không đi, cả giận nói: “Tại sao ngươi còn không đi? Muốn bổn tọa đánh ngươi ra ngoài thì mới hài lòng sao?”
Hạ Sâm hiểu được lửa giận của bà từ đâu mà tới, cũng biết lý do tại sao bà lại chán ghét thần tiên. Hắn hạ giọng nói: “Phù Vân lão tổ, mỗi con người đều có cuộc đời riêng, ngài không thể vơ đũa cả nắm được. Ngài đừng cho rằng những việc xảy ra với mình chắc chắn sẽ phát sinh trên người A Dạ.”
Phù Vân lão tổ hừ lạnh: “Nếu như là những chủng tộc khác, chắc chắn ta sẽ không vơ đũa cả nắm. Nhưng đám thần tiên giống ngươi suốt ngày tự coi mình là chúa cứu thế đem lại mọi sự tốt đẹp cho cuộc sống của con người. Nhưng trên thực tế, các người vô tình vô nghĩa, hoàn toàn không hiểu thế nào là nhân tình thế thái. Vả lại đám người trên đó cực kỳ coi trọng huyết mạch, thể nào cũng coi thường huyết thống bất chính của Tiểu Dạ. Ta không biết và cũng không quan tâm ngươi tiếp cận nó với mục đích gì, nhưng mọi thứ nên dừng lại ở đây.”
Bà kéo tay Bạch Dạ đi vào trong cung điện.
Hạ Sâm nhanh chóng giữ chặt tay còn lại của cậu: “Phù Vân lão tổ, không thể phủ nhận rằng trước kia ta là con người như thế, nhưng hiện tại với ta, huyết mạch không phải là thứ quan trọng nữa. Cái nhìn của ta đã thay đổi rồi.”
Phù Vân lão tổ xoay người cười lạnh: “Thần tiên các người thích nhất là nói những lời đường mật dỗ dành người khác, chờ tới khi đạt được mục đích hoặc chơi đùa chán với tình cảm của đối phương thì xoay người rời đi không chút do dự.”
Hạ Sâm: “……”
Thành kiến của bà đối với thần tiên quả lớn, cho dù hắn nói gì cũng đều không đúng. Nhưng nghĩ lại thì đúng là lúc đầu hắn đã tiếp cận Bạch Dạ có mục đích, hắn tự biết mình đuối lý.
Phù Vân lão tổ thấy hắn không lên tiếng, đáy mắt hiện lên nét châm chọc: “Bị ta nói trúng rồi, đúng không?”
Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Ở trong mắt của ngài, thần tiên là thứ không ra gì, ta có nói thêm cũng vô dụng, chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh thôi.”
Phù Vân lão tổ gạt bàn tay đang nắm lấy tay con trai bà ra, kéo Bạch Dạ trở lại đại điện, tận tình khuyên bảo mấy câu: “Tiểu Dạ. Con biết ta là người từng trải, đã từng hy sinh hết những thứ tốt đẹp nhất cho người kia, nhưng cuối cùng lại là người tổn thương sâu sắc nhất. Khi rời đi, hắn đã nói với ta rằng hắn ở bên ta chỉ vì muốn quan sát xem một đứa trẻ mang huyết tộc lẫn lộn của tất cà các loài sẽ có hình dạng như thế nào. Con nói đi, những lời đó có sát muối vào lòng con người ta không?”
Bạch Dạ vỗ về tay bà: “Mẹ yên tâm, con biết thế nào là đúng sai.”
Hạ Sâm là người tốt hay người xấu, cậu có thể phân biệt được
Phù Vân lão tổ nhìn thấy con trai mình quả thật bình tĩnh hơn rất nhiều so với bản thân năm đó, không hề gây náo loạn, cũng không hề trở mặt với bà. Bà vẫn còn nhớ khi cha mẹ dùng hết những lời chân thành để khuyên bảo, bản thân bà còn đứng ra nói tốt cho tên đàn ông đó: “Nếu như con hiểu rõ thì tốt, đừng đắm chìm mãi trong hố sâu này, sau này đừng gặp mặt tên đó nữa.”
“Dạ.” Bạch Dạ không phản bác lại lời của bà. Suy cho cùng thì cậu không gặp hắn không có nghĩa là hắn không tới gặp cậu.
Hạ Sâm là thần tiên, hắn muốn đến thăm cậu cũng không phải không có cách.
Có điều suy nghĩ của Bạch Dạ quá ngây thơ rồi, cậu nghĩ tới điều đó thì tất nhiên Phù Vân lão tổ cũng đoán ra được. Trước đại hội tỷ thí hai ngày, bà luôn luôn canh giữ ngoài phòng cậu, nếu không thì cũng thiết lập kết giới trong phòng ngủ, không cho một con muỗi lọt vào trong.
Cuối cùng cũng tới ngày đại hội diễn ra, Phù Vân lão tổ đành phải để cho Bạch Dạ trở lại thành Trung Nguyên. Để tránh con trai mình gặp mặt Hạ Sâm, bà đích thân đưa Bạch Dạ đến đấu trường.
Bạch Dạ được phân nhiệm vụ thi đấu luyện chế con rối kỳ Trúc Cơ, bởi vì phái Thiên Âm không có ai thành thục việc này nên cậu xung phong lựa chọn.
Quy tắc thi đấu rất đơn giản, đầu tiên là chọn nguyên liệu trên võ đài, sau đó bắt đầu quá trình luyện chế, thời gian kéo dài năm ngày. Còn về việc có thể tạo ra con rối như thế nào cần phải xem bản lĩnh của các đối thủ. Điều quan trọng là cố gắng lên vũ đài sớm nhất có thể.
Bạch Dạ đã hứa với Bạch Liệt cùng nhau đến núi Hỗn Thú, tất nhiên không thể trì hoãn quá nhiều thời gian cho quá trình luyện chế được.
Cậu nhanh chóng chọn lựa nguyên liệu rồi lập tức bắt tay vào làm việc, chờ đến khi người khác chọn xong nguyên liệu thì cậu đã hoàn tất. Dưới con mắt kinh ngạc của người xem, cậu giao con rối vừa tạo thành cho người giám sát trận đấu xem xét.
Người giám sát khó tin nhìn Bạch Dạ: “Mới có nửa canh giờ trôi qua thôi, ngươi đã luyện chế xong rồi sao?”
Bạch Dạ đặt con rối lên trên bàn: “Luyện chế xong rồi.”
Cậu luyện chế con rối từ sáu quả cầu lớn nhỏ, tổng thể chỉ lớn bằng bàn tay. Người giám sát nhìn thấy thế thì vừa khiếp sợ vừa tức giận: “Đây là con rối ngươi luyện chế ư? Đây mà là con rối à?”
Ông ta đã từng thấy rất nhiều người tạo ra những con rối có hình thù tinh xảo giống con người hoặc dũng mãnh như thú dữ trong rừng sâu, thậm chí còn có những tu sĩ chế tạo ra bộ giáp giống như trong phim viễn tưởng của con người ở phàm giới, thế nhưng ông chưa từng gặp qua trường hợp nào qua loa cho xong như tên nhóc trước mặt.
Bạch Dạ nói: “Đúng vậy.”
Người giám sát cũng là một chuyên gia chế tạo rối. Khi thấy thí sinh thi đấu có thái độ không nghiêm túc như vậy, ông cảm thấy cực kỳ tức giận: “Nếu như ngươi không có ý định tham gia tỷ thí thì đừng tới, tới rồi thì phải nghiêm túc, dốc hết sức mình thi đấu. Ngươi nhìn xem sáu quả cầu bé tí này là sao? Ngươi đang làm đồ chơi cho bọn nhóc con nghịch ngợm hả? Quá đáng quá thể. Sớm biết có loại thí sinh như ngươi tham dự cuộc thi, chắc chắn việc trước tiên ta làm sẽ là hủy tư cách của ngươi.”
Bạch Dạ: “……”
Cậu gặp phải người giám sát nghiêm túc quá rồi.
Một người giám sát khác vội vàng khuyên bảo người đàn ông đang tức giận: “Trần đạo hữu, quy tắc của trận đấu không quy định ngoại hình của con rối, hắn luyện chế xong cũng coi như hoàn thành một phần của cuộc thi rồi. Cuối cùng chúng ta vẫn phải đợi xem kết quả thi đấu chính thức giữa những con rối được tạo thành vào năm ngày sau, đến lúc đó mới biết ai là kẻ chiến thắng cuối cùng. Chúng ta đâu có trao giải luôn cho tên tu sĩ này, ông không cần phải tức giận với hắn ta làm gì cho mệt người.”
“Cái ta tức giận chính là thái độ qua loa lấy lệ của hắn.”
Bạch Dạ bỏ lại con rối ở đó rồi nói: “Năm ngày sau, ta sẽ trở về tham gia phần còn lại của cuộc thi.”
Trần tu sĩ hừ một tiếng: “Chắc chắn ngươi sẽ chẳng thắng được ai.”
Bạch Dạ cũng không để tâm lời ông ta nói, dù gì thì cậu cũng chẳng muốn thắng. Cậu ngự kiếm rời khỏi vũ đài, trở về khách điếm tìm Bạch Liệt.
Trước tiên, Bạch Liệt gọi Bạch Cạnh trở về chăm sóc Công Cửu và mấy đứa trẻ, sau đó thần không biết quỷ không hay mang theo Bạch Dạ rời khỏi khách điếm. Sau khi bọn họ rời khỏi thành Trung Nguyên, hắn nhanh chóng trở về hình dạng gốc rồi cõng Bạch Dạ bay lên mũi Hỗn Thú.
Bạch Dạ ngồi trên đầu rồng, vừa ôm sừng vừa nói: “Anh cả, đã lâu lắm rồi em không ngồi trên người anh.”
Bạch Liệt cười nhẹ: “Mới vài thập niên trôi qua thôi mà, đối với chúng ta mà nói chỉ như cái búng tay chớp mắt.”
Bạch Dạ nghĩ đến những tháng ngày trước kia, đôi môi bất giác nhếch lên: “Hiện tại anh vẫn mắc chứng mù đường đúng không, có thể tìm thấy núi Hỗn Thú không đấy?”
“Anh chú ở trên ngọn núi đó nhiều năm như vậy, không thể nào lạc đường được. Bây giờ là ban ngày, cho dù tìm không thấy cũng có thể dùng thần thức để định vị vị trí của nó.” Bạch Liệt tăng tốc: “Giờ chúng ta đã đi vào vùng đất của Thiên giới rồi, thời gian sẽ chênh lệch rất nhiều so với giới Tu chân. Phải đẩy nhanh tốc độ lên.”
Bạch Dạ vội vàng ôm chặt lấy sừng rồng, bên tai toàn là tiếng gió cuồn cuộn, mắt cũng không mở ra được.
Tốc độ quá nhanh, phong cảnh xung quanh lướt qua như một cơn gió.
Bạch Dạ cũng không có tâm trạng muốn xem phong cảnh xung quanh. Bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ làm cách nào để bay đến núi Hỗn Thú một cách nhanh nhất.
“Tới rồi sao?”
“Sắp rồi.” Bạch Liệt dịch chuyển tức thời mấy lần, cuối cùng cũng tới bên ngoài núi “Hỗn Thú. Sau đó hắn biến đổi lại hình dạng con người, Bạch Dạ thuần thục đáp xuống mặt đất.
Bạch Dạ nhìn về phía rừng rậm cây cối um tùm trước mắt, cảnh vật quen thuộc khiến cậu cười không ngậm được mồm: “Ta trở về rồi.”
Bạch Liệt đứng bên cạnh cậu: “Chỉ có nơi này mới khiến con người ta cảm thấy thoải mái nhất.”
“Linh khí trên núi nồng hơn bất kỳ chỗ nào khác trên đời này, chắc chắn anh phải thoải mái khi ở đây rồi.” Bạch Dạ không kìm nén được sự kích động trong lòng, hét to một câu với rừng rậm trước mặt: “Ta đã trở về rồi đây.”
Đột nhiên, một tiếng động lớn rung trời lở đất vang lên, Bạch Dạ mất một lúc mới đứng vững được.
Bạch Liệt nói giỡn: “Nghe thấy chú trở về mà hưng phấn như vậy, lại còn bắn pháo chào mừng nữa chứ.”
Bạch Dạ nhìn cột khói đen bốc lên từ trong núi: “Anh thử dùng thần thức xem chuyện gì đã xảy ra đi.”
“Ừ.” Bạch Liệt vừa muốn thả thần thức ra thì đột nhiên một bóng đen nhanh hơn tia chớp lướt qua, đuôi của nó đập vào mặt hắn.
Lập tức, Bạch Liệt bị đánh bay ra xa mấy chục mét.
Bạch Dạ vội vàng chạy tới nâng hắn dậy: “Anh cả, anh không sao chứ?”
Bạch Liệt giơ tay lau vết máu trên khóe miệng, cực kỳ hung dữ thốt lên: “Mẹ nó, lại là hắn. Hắn lại tát anh chú một cái đau điếng.”
Bạch Dạ hỏi: “Ai cơ?”
“Không biết. Hai ngày trước thần hồn cũng bị bóng đen này đánh bật trở về.” Bạch Liệt đứng lên vung vẩy tay chân, vặn khớp tay rồi nói: “Ông đây muốn xem xem tên nào to gan dám tát ông tận hai cái.”
Bạch Dạ: “……”
“Bạch Dạ ——” Vô số tiếng gầm giận dữ truyền đến từ phía xa: “Tên khốn nạn thối tha, ông đây phải giết chết ngươi.”
“Bạch Dạ, để mạng lại.”
“Bạch Dạ, ông đây thề rằng sẽ không tha cho ngươi.”
“……” Bạch Dạ và Bạch Liệt quay sang nhìn nhau. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ vừa mới trở về đây, sao lại đắc tội với người nào rồi?
Tiếp theo, một đám yêu thú hùng hổ chạy qua trước mặt bọn họ: “Bạch Dạ, ngươi đừng chạy.”
Bạch Dạ vẫn đứng yên tại chỗ ban đầu: “……”
Bạch Liệt ù ù cạc cạc quay sang nhìn cậu: “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Bạch Dạ lắc đầu.
“Trước tiên cứ mặc kệ những chuyện này đã, chúng ta hỏi xem Tất Thu có cầm con rối không rồi tính sau.” Bạch Liệt kéo cổ tay cậu. Giây tiếp theo, hai người đã tới trung tâm núi Hỗn Thú. Người đầu tiên bọn họ nhìn thấy là một cô nương mỹ lệ tóc đỏ rực, người đầy vết thương đang dựa vào cây đại thụ. Bọn họ còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói phẫn nộ đùng đùng của đối phương: “Các ngươi bắt được tên khốn Bạch Dạ chưa?”
Nàng ta quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch Dạ, lửa giận bốc lên phừng phừng. Nàng ta nhảy phắt dậy, vừa xắn tay áo vừa tức giận đi về phía Bạch Dạm: “Cái tên khốn nạn này, còn dám quay lại đây à. Hôm nay bà đây phải giết chết ngươi.”
“Tất Thu.” Bạch Dạ kêu một tiếng.
“Có gọi tên ta cũng không có tác dụng.” Tất Thu tiến lên trước một bước. Tiếp theo, một bóng người đứng chắn trước mặt Bạch Dạ.
Nàng ta ngẩn người, khi nhìn thấy rõ đối phương là ai thì mở to hai mắt, khó tin thốt lên: “Ngao Liệt?”
Bạch Liệt e hèm: “Ngươi muốn làm gì Tiểu Dạ?”
Tất Thu ngẩn ra: “Cái tên phía sau là Dạ Dạ sao?”
“Đúng vậy.”
“Tổ tông ——” Tất Thu tỏ vẻ ấm ức, con mắt đỏ hoe nói: “Cuối cùng ngươi cũng trở về rồi. Chúng ta đợi ngươi khổ ơi là khổ. Chẳng phải ngươi nói sẽ nhanh trở về sao, vậy mà chúng ta đã đợi hơn hai nghìn năm rồi. Ngươi để chúng ta đợi lâu quá. Nếu như ngươi còn không về, chúng ta sẽ sụp đổ mất.”
Bạch Dạ ngó đầu ra từ sau lưng Bạch Liệt, nhìn thấy vẻ mặt thê thảm của người trước mặt thì dở khóc dở cười: “Nếu đã nhớ nhung như vậy, tại sao ta vừa mới về đây đã bị mắng mỏ rồi.”
“Chúng ta mắng ngươi khi nào?” Tất Thu vừa nghe đã hiểu nguyên nhân tại sao cậu lại nói vậy. Nàng ta kêu oan: “Chúng ta không mắng ngươi mà là con rối ngươi để lại. Ngươi còn nhớ rõ con rối đó không?”
“Tất nhiên là nhớ rồi.” Lần này Bạch Dạ trở về đây cũng vì nó mà: “Nó sao vậy?”
“Khi ngươi mới để lại nó cho chúng ta thì khá yên bình, ta không cho nó cử động, nó cũng bất động không ý kiến gì. Sau đó chúng ta đặt nó trong căn phòng lúc trước ngươi từng ở, cứ cách một thời gian lại đi thăm nó một lần. Thẳng cho đến một trăm năm trước, đột nhiên nó có thể tự cử động, còn biến thành bộ dạng của ngươi đi gây rối khắp nơi. Tính ra thì gây rối cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, sau này nó còn bắt đầu ăn cắp đồ đạc, đánh người, làm những chuyện tệ hại. Chuyện xấu nào cũng có dấu răng của nó. Ngươi nhìn thương tích trên người ta mà xem, chính là kiệt tác của nó đấy. Quá đáng giận. Nếu như nó không phải là con rối của ngươi, chúng ta sớm đã hủy nó rồi.”
Bạch Liệt sờ sờ mặt của mình: “Chẳng lẽ bóng đen vừa rồi đánh ta chính là nó à.”
Nếu như thật sự là nó, hắn cũng muốn đập vỡ con rối này
Bạch Dạ: “……”
“Dạ Dạ, ngươi mau đem nó đi đi, chúng ta thật sự không chịu nổi nữa rồi.” Tất Thu nói, sau đó trừng lớn mắt, kích động chỉ về phía sau bọn họ: “Mau xem kìa, nó ở sau hai người đấy.”
Bạch Dạ và Bạch Liệt nhanh chóng xoay người lại, chỉ thấy một người đàn ông giống y đúc với Bạch Dạ đang nở nụ cười xấu xa nhìn bọn họ.
Bạch Dạ hơi chau mày.
Bạch Liệt vừa nhìn Bạch Dạ, vừa quay sang quan sát con rối: “Đúng là giống nhau y đúc thật, chẳng trách mọi người coi nó thành chú.”
Tất Thu giải thích: “Chúng ta không nhận nhầm. Bởi vì lười đặt tên cho nó, cũng không thể ngày nào cũng gọi con rối là nó hoặc con này con kia được, vậy nên mới dùng tên của Dạ Dạ. Dù gì thì Dạ Dạ cũng không ở đây, không ai nhầm lẫn hai người cả.”
Bạch Dạ sờ cằm: “Anh cả, anh bắt nó lại đây đi.”
Bạch Liệt nhanh chóng dịch chuyển tức thời tới trước mặt nó.
Con rối lập tức nhảy ra xa, tránh khỏi sự truy bắt của Bạch Liệt. Nó nói chuyện bằng giọng giống y hệt Bạch Dạ: “Ta sẽ không trở lại cơ thể của ngươi.”
Bạch Dạ: “……”
Tất Thu nôn nóng nói: “Tiêu rồi, nó đã tự hình thành ý thức, muốn bắt được rất khó.”
Bạch Liệt không tin lời nàng ta, lại dịch chuyển tức thời tới bên cạnh nó.
Con rối có được một phần thần lực của Bạch Dạ, tất nhiên nó cũng biết dịch chuyển tức thời. Khi Bạch Liệt sắp chạm vào nó, nó lại nhanh chóng di chuyển vị trí, không để cho hắn bắt được.
Tất Thu nói: “Vô dụng thôi. Tốc độ di chuyển của nó nhanh hơn rất nhiều so với chúng ta, nhiều quái thú như vậy mà con không bắt được một con rối như nó, một mình ngươi làm sao mà làm được.”
Bạch Dạ nghi hoặc: “Tại sao tốc độ di chuyển của nó lại nhanh như vậy.”
Tất Thu tự trách: “Đều tại chúng ta không kịp thời ngăn cản lại khi nó biến thành người đi quấy rối khắp nơi. Nó nhân cơ hội nhặt nhạnh ít tài liệu luyện chế thần khí tăng tốc, vậy nên tốc độ mới nhanh hơn tia chớp thế này.”
“Chậc.” Bạch Liệt vừa buồn cười vừa bất lực: “Nó là con rối lợi hại nhất mà ta từng thấy, lại còn biết tự mình luyện chế thần khí nữa chứ. Đúng là ngầu thật.”
Khóe mắt Bạch Dạ giật giật: “Đừng nói bóng nói gió nữa, mong nghĩ xem làm thế nào để bắt nó đi.”
Tất Thu xấu hổ: “Pháp khí do ngươi luyện chế ra, ngươi không biết làm thế nào để khống chế nó sao?”
Bạch Dạ bất đắc dĩ nói: “Ký ức của ta không đầy đủ, rất nhiều chuyện không nghĩ ra.”
Giờ phút này Tất Thu chỉ muốn bóp chết Bạch Dạ: “Vậy tại sao lúc đầu lại gửi một phần ký ức vào trong người nó? Nếu như lúc đó không làm như vậy, bây giờ đã chẳng có chuyện gì rồi.”
“Ta cũng không nhớ rõ tại sao lúc đó lại làm như vậy.”
Con rối đứng trên cây, nhìn xuống bọn họ với ánh mắt như đang quan sát ba cái đầu heo: “Ba tên ngốc.”
Tất Thu, Bạch Liệt: “……”
Bạch Dạ bắt đầu cảm thấy tức giận: “Em cũng muốn đập cho nó một trận.”
“Ngươi đánh không lại ta.” Con rối dịch chuyển tức thời đi chỗ khác.
Tiếp theo, mấy người bọn họ nghe thấy ai đó lớn tiếng kêu lên: “Bạch Dạ ở kia.”
Bạch Dạ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vô số yêu thú đang xông về phía cậu: “……”
Bạch Liệt và Tất Thu nhanh chóng biến trở lại hình dạng khổng lồ che trước mặt Bạch Dạ. Hai người gầm to một tiếng, dùng uy lực ép bọn thú lùi ra sau.
Tất Thu nhanh chóng giải thích: “Đây là Bạch Dạ thật, không phải con rối kia.”
Đám yêu thú sửng sốt: “Bạch Dạ? Bạch Dạ trở lại rồi sao?”
Tất Thu khẳng định: “Đúng vậy, Bạch Dạ trở lại rồi. Mọi người nhìn xem, Dạ Dạ trở về cùng với Ngao Liệt, không phải Bạch Dạ thật thì còn có thể là ai?”
Đám đông bắt đầu trở nên kích động.
“Đã hai nghìn năm trôi qua rồi, tiểu tử thối. Cuối cùng ngươi cũng biết trở về thăm chúng ta. Chúng ta còn tưởng rằng ngươi quên mất những người ở đây rồi chứ.”
“Dạ Dạ, tại sao bây giờ ngươi mới trở về. Chúng ta chờ ngươi vất vả quá!”
“Dạ Dạ, ngươi còn rời đi nữa không?”
“Dạ Dạ, ngươi có thể giải trừ phong ấn trên núi Hỗn Thú cho chúng ta rời khỏi nơi này không?” Chính vì lý do đó mà bọn họ vẫn luôn bị nhốt ở đây, không thể rời đi được.
“Dạ Dạ. Nếu như ngươi đã trở lại rồi thì mau đem con rối kia đi đi, chúng ta sắp không chịu nổi nữa rồi. Ngươi nhìn xem, vết thương trên người chúng ta đều là tác phẩm của thứ khốn nạn đó. Nó thích nhất là nhổ lông người khác, rút móng tay, móng chân và răng nanh của bọn thú, thậm chí nổi hứng lên là nhổ cả sừng để làm nguyên liệu luyện chế. Ngươi nói xem có quá đáng hay không?”
Bọn họ hỏi quá nhiều câu, Bạch Dạ nhanh chóng lên tiếng ngắt lời: “Lần này trở lại đây là vì muốn mang con rối đi hồi phục lại tu vi. Còn về vấn đề hóa giải kết giới thì mọi người cần phải đợi thêm một thời gian nữa. Có điều mong cả nhà yên tâm, ta sẽ không để cho mọi người phải đợi quá lâu đâu.”
Mọi người đều tin tưởng lời cậu nói, vậy nên không hề tỏ vẻ thất vọng.
Bạch Dạ lại nói: “Nhưng hiện tại con rối kia không muốn đi theo ta. Với thể trạng hiện tại, ta không thể nào bắt được nó. Mọi người nói xem phải làm sao bây giờ?”
Những yêu thú nghe thấy vậy thì mới để ý tu vi của Bạch Dạ trở nên cực kỳ thấp, thậm chí chỉ tương đương với bọn họ.
“Tại sao tu vi của ngươi lại trở nên thế này? Trong lúc ngươi rời đi đã xảy ra chuyện gì đúng không? ”
“Có phải vì tu vi thấp quá nên ngươi mới kéo dài thời gian quay trở lại đây, đúng không?”
Bạch Dạ vội vàng lên tiếng chấm dứt sự ồn ào: “Giờ ta đang có chuyện gấp, những việc khác để sau này có thời gian rồi từ từ giải thích. Hiện tại có cách nào để bắt được con rối không.”
Một con rắn nói: “Theo như ta thấy thì nó có chấp niệm cực kỳ mạnh với vật mình thích, thậm chí tình nguyện mạo hiểm cả tính mạng để đoạt được món đồ đó. Đã từng có một lần ta dùng cách này để bẫy nó, lúc ấy suýt chút nữa đã thành công.”
Bạch Dạ vội vàng hỏi: “Nó thích cái gì?”
Con rắn trợn mắt: “Ngươi còn không biết con rối của mình thích cái gì, làm sao mà ta biết được.”
“Chẳng phải ngươi nói suýt chút nữa bắt được nó sao?”
“Khi đó nó muốn trộm vảy của ta nên mới bẫy được, nhưng giờ nó không thích nữa rồi.”
Bạch Dạ: “……”
Tất Thu sốt ruột nói: “Ngươi thật sự không nghĩ ra nó thích thứ gì sao? Vậy còn ngươi? Ngươi thích cái gì? Những thứ ngươi thích chắc chắn nó cũng sẽ có hứng thú?”
“Sẽ như vậy sao?” Bạch Dạ cẩn thận suy nghĩ: “Nhưng mà ta chẳng thích thứ gì quá cả. À không, tiền có tính không? Nhưng mà thứ này chưa chắc đã khiến nó mắc mưu.”
Đám yêu thú: “……”
Bạch Liệt đột nhiên nói: “Hạ Sâm.”
Bạch Dạ bất lực: “Đang yên đang lành anh nhắc tới tên đó làm gì?”
“Nó thích Hạ Sâm.”
Bạch Dạ: “……”
Tất Thu tò mò: “Hạ Sâm là thứ gì?”
Bạch Dạ xấu hổ: “Anh cả, anh nói giỡn sao?”
“Có nói giỡn hay không, chờ đến khi thử qua rồi sẽ biết.” Bạch Liệt thương lượng với những con yêu thú khác để tìm ra cách bắt được con rối, sau đó hắn xoay người rời đi, còn đám yêu thú phụ trách mai phục.
Bạch Dạ tu vi thấp nên không tham dự vào việc này, chỉ có thể dùng Huyền Quang Kính của Tất Thu quan sát xem tình hình tiến triển như thế nào.
Huyền Quang Kính giống như một camera quan sát từ xa có thể theo dõi được tất cả động tĩnh xảy ra.
Hiện tại, Bạch Dạ nhìn thấy Bạch Liệt biến thành bộ dạng giống Hạ Sâm, mặc quần áo cung đình màu trắng, trên đầu đội phát quan màu vàng, dáng người cao sang thoát tục khiến người khác không thể rời tầm mất khỏi.
Lúc này, Bạch Liệt đang đứng ở chỗ dễ thấy nhất trên núi Hỗn Thú, trên người tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, khiến cho khuôn mặt thanh tú càng thêm chói mắt.
Bạch Dạ không dám khẳng định: “Liệu có được không đấy?”
Trước kia, Bạch Liệt từng nhắc đến chuyện cậu thích Hạ Sâm, cậu không tin. Sau đó cả hai cũng không nhắc lại việc này nữa. Hiện tại cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Hạ Sâm. Đây cũng chính là lý do tại sao cậu không nói cho hắn về việc này mà lại bảo Bạch Liệt dẫn cậu tới núi Hỗn Thú.
“Cứ để thử xem đã, nếu không được thì đổi cách khác.” Tất Thu đổi sang quan sát vị trí của con rối.
Đột nhiên một bóng đen vụt qua trước mắt, Tất Thu kích động nói: “Là con rối, nó đang lao về phía Ngao Liệt.”
Huyền Quang Kính di chuyển theo bóng dáng của nó.
Bạch Dạ có thể thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt con rối: “Quan sát gần như vậy, liệu nó có phát hiện ra không?”
“Tu vi của nó không cao bằng ta nên không phát hiện ra được.” Tất Thu đảm bảo với cậu.
Bạch Dạ tiếp tục quan sát.
Tất Thu lại nói: “Ngao Liệt nói Hạ Sâm vốn là thần tử, ta còn tưởng rằng là vật gì cơ. Nhưng tại sao con rối lại thích thần tử?”
Bạch Dạ: “……”
Cậu cũng muốn biết tại sao lắm.
Tất Thu ngẫm nghĩ: “Đúng rồi. Trước kia thẩn tử thường xuyên tới núi Hỗn Thú để tìm ngươi, quan hệ giữa hai người lúc đó thoạt nhìn khá tốt. Có điều đám yêu thú trên núi không thích hắn, mỗi lần hắn tới đây đều bị chúng châm chọc mỉa mai. Cũng may mà tên đó không thèm để ý, thậm chí còn ngó lơ sự tồn tại của chúng ta. Hắn chỉ để lộ nét mặt vui vẻ khi nói chuyện với ngươi thôi.”
Nàng ta sờ cằm, lẩm bà lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ khi đó ngươi đã thích hắn rồi sao? Ta cảm thấy rất có khả năng này, bởi vì lúc đó ngươi cực kỳ thích đùa giỡn hắn. Hầy, tại sao lúc đó ta lại ngu ngốc không phát hiện ra điều này chứ? Chẳng trách khi chúng ta nói xấu hắn với ngươi, ngươi cứ bênh hắn đủ điều.”
Bạch Dạ không hề có chút ấn tượng nào về việc này.
Lúc này, con rối đã tới chỗ Bạch Liệt, nhìn thấy hắn trong bộ dạng của Hạ Sâm.
Tự dưng nó ngẩn cả người, sau đó nó bị Bạch Liệt hấp dẫn, ánh mắt mãi không dứt ra được.
Tất Thu tặc lưỡi nói: “Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn bộ dáng hiện tại của mình kìa.”
Bạch Dạ tức giận nói: “Nó không phải ta.”
“Nó có thần thức, trí nhớ và pháp lực của ngươi, tại sao lại không phải là ngươi? Thậm chí có thể nói nó chính là một nửa còn lại của ngươi đấy.”
Bạch Dạ mặc kệ nàng ta.
Tất Thu tiếp tục nói: “Biểu cảm lúc này của ngươi chẳng khác gì một kẻ si tình cả.”
Bạch Dạ tức giận đá nàng ta một cái.
Tất Thu cười cười tránh sang một bên.
Bạch Dạ nhìn về phía con rối, không cần nói ra cũng thấy nó giống một kẻ si tình. Khi nhìn về phía Bạch Liệt trong bộ dạng của Hạ Sâm, nó còn suýt nữa chảy nước miếng.
Cậu đỡ trán ngán ngẩm, sau này không còn mặt mũi mà nhìn ai nữa rồi.
Con rối vô thức đi về phía Bạch Liệt.
“Thần tử……” Miệng nó lẩm bẩm cái tên đó, giống như nó đã phải chờ đợi mòn mỏi bấy lâu nay để đợi được thần tử của nó trở về.
Bạch Liệt yên lặng xoay người lại, hờ hững nhìn nó.
Tất Thu lại bắt đầu ríu rít không ngừng: “Bạch Dạ, thần tử đối xử lạnh lùng với ngươi như thế, tại sao ngươi lại thích hắn?”
Bạch Dạ trợn trắng: “Hiện tại ta không có ký ức của quá khứ, ngươi có hỏi nữa hỏi mãi ta cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào?”
Tất Thu gật đầu: “Chờ ngươi hồi phục ký ức rồi ta hỏi lại cũng được.”