Lúc này, Yêu Vương đi ra hỏi Phù Vân: “Lão tổ, chúng ta có thể xuất phát chưa?”
Phù Vân gật đầu: “Bây giờ chúng ta sẽ xuất phát.”
Bạch Dạ tò mò: “Mẹ, hai người muốn đi đâu?”
Phù Vân trả lời: “Ta định nhân lúc trời tối đến địa bàn của đám người tu chân ở đại lục Đông mượn vận sinh con, hút hết vận may con cái của bọn chúng tới đại lục Nam, giúp Yêu tộc khôi phục lại sự phồn thịnh của ngày xưa.”
“……” Bạch Dạ nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng ngăn cản: “Mẹ, người cho con thời gian ba ngày, nếu như con không nghĩ ra biện pháp giúp đỡ Yêu tộc thì đến lúc đó mượn vận cũng không muộn.”
Phù Vân nhướng mày: “Con có biện pháp sao?”
“Tạm thời vẫn chưa có.” Bạch Dạ lắc đầu: “Vậy nên con mới cần ba ngày để có thời gian suy nghĩ cẩn thận, nếu nghĩ ra được thì tốt, còn nếu không được thì mọi người cứ tiếp tục việc đang làm. Suy cho cùng thì trộm vận may sinh con của người khác cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.”
Phù Vân và Yêu Vương quay sang nhìn nhau: “Vậy thì chờ thêm ba ngày nữa đi.”
Yêu Vương tất nhiên không dám có ý kiến gì, cho dù có cũng chẳng dám nói ra.
Bạch Dạ trở lại phòng, nhìn thấy một bóng đen bay ra khỏi túi gió nhanh như chớp: “Bạch Dạ, ta nghĩ kỹ rồi, ta đồng ý hợp sức với ngươi cùng nhau giúp Yêu tộc khôi phục lại việc sinh con đẻ cái.”
Cậu thấy đó là búp bê tặng con thì vô thức nhướng mày: “Mày thật sự nghĩ kỹ chưa? Mày có đổi ý nhất thời không đấy?”
“Nghĩ kỹ rồi.” Búp bê tặng con bay đến trước mặt Bạch Dạ: “Có điều ta có một yêu cầu, chính là không được gửi vận khí của ta vào trong những lá bùa như trước kia nữa. Ta muốn Yêu tộc xây miếu Tống Tử nương nương, mỗi ngày bọn họ đều phải đến đó tế bái, giúp cho chủ nhân của ta được nhiều người tín ngưỡng hơn. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Bạch Dạ cũng không muốn chuẩn bị nhiều bùa chú, rất phiền phức: “Tao cảm thấy cũng tạm ổn. Có điều khiến Yêu tộc xây thần miếu, tế bái thần linh thật sự không phải là chuyện dễ dàng.”
Búp bê tặng con giận dỗi: “Vậy thì đừng có nghĩ đến chuyện sinh con đẻ cái.”
“Tao sẽ cố hết sức để thuyết phục mẹ.”
Sáng sớm hôm sau, Bạch Dạ tới tẩm cung của Phù Vân lão tổ g: “Mẹ, con đã nghĩ ra cách rồi.”
“Nhanh như vậy đã nghĩ ra rồi sao?” Phù Vân đang chải tóc vội vã đứng dậy kéo Bạch Dạ ngồi xuống rồi hỏi: “Thế con nghĩ ra cách gì?”
Bạch Dạ nói ra điều cậu đã thống nhất với con búp bê tối hôm qua: “Cách của con chính là xây miếu Tống Tử nương nương trong thành.”
Phù Vân lão tổ sửng sốt.
Những nô bộc trong tẩm cung cứng đờ người, vừa khiếp sợ vừa buồn cười nhìn về phía Bạch Dạ.
Phù Vân lão tổ đứng phắt lên, hạ giọng nói: “Chúng ta là Yêu tộc, sao có thể xây miếu thần trên địa bàn của mình được. Tiểu Dạ, con đừng nghĩ đến việc này nữa, về sau cũng đừng nhắc lại. Mà cho dù miếu thần được xây trong thành cũng sẽ chẳng có ai đến đó cúng bái đâu.”
Bạch Dạ cũng đã đoán trước được bà sẽ có phản ứng như vậy: “Nếu như mọi người không làm theo lời con thì việc cướp vận may sẽ thất bại, Yêu tộc không bao giờ sản sinh ra thế hệ sau được nữa. Vậy người có xây không?”
Phù Vân lão tổ khẳng định: “Không xây.”
“Vậy được rồi.” Bạch Dạ đứng lên.
Phù Vân cảm thấy câu nói vừa rồi của mình hơi nặng nề nên vội vàng giữ chặt tay cậu lại: “Tiểu Dạ, con cũng biết rằng ta hận thấu xương đám thần tiên trên kia. Chính bọn chúng đã khiến hai mẹ con chúng ta phải chia lìa nhau, cũng chính những tên cao cao tại thượng đó đã phong ấn ta dưới nền đất mấy vạn năm. Làm sao ta có thể xây thần miếu, sai bảo người trong Yêu tộc tế bái đám thần tiên được.”
“Mẹ, con biết rồi.” Bạch Dạ hiểu được tâm lý của mẹ mình: “Tiếc rằng đây là cách duy nhất con nghĩ ra để giúp Yêu tộc.”
Phù Vân biết cậu nói vậy cũng là vì Yêu tộc, bà mỉm cười hiền dịu: “Đừng lo lắng quá nhiều về vấn đề này nữa, ta và Yêu Vương sẽ lo liệu mọi chuyện.”
“Vâng.”
Phù Vân quyết định tiến hành kế hoạch theo dự định ban đầu. Màn đêm buông xuống, Yêu Vương mang theo thuộc hạ lén chuồn vào đại lục Đông, sắp xếp người thiết lập trận pháp ở bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, sau đó khởi động chúng để hấp thụ vận may sinh con ở đây.
Phù Vân nhìn trận pháp bắt đầu lay chuyển, khóe miệng từ từ nhếch lên: “Chỉ qua đêm nay nữa thôi, Yêu tộc chúng ta sẽ sinh ra gấp mười lần số tiểu yêu bình thường, lấy lại sự hưng thịnh đã từng có.”
Yêu Vương cứ nghĩ đến việc Yêu tộc phục hưng trong tay nàng ta là lại không giấu được nụ cười: “Lão tổ, chúng ta trở về chờ tin tức thôi.”
“Được.”
Đến khi bọn họ trở lại trong cung điện thì trời đã sáng. Dù thức cả một đêm nhưng lúc này mọi người đều thấy hưng phấn, không một ai buồn ngủ cả.
Tối hôm qua Bạch Dạ ngủ cực kỳ ngon. Cảm giác được mặt trời đã mọc, cậu vươn vai ngáp một cái rồi đi ra khỏi phòng, sau đó nghe thấy có người cười cợt: “Mấy người không biết vị tiểu thiếu gia trong phòng ngây thơ thế nào đâu, chẳng hiểu nghĩ gì mà lại bảo lão tổ xây miếu thần trong thành của chúng ta, lại còn yêu cầu người trong Yêu tộc đến đó cúng bái nữa chứ. Các ngươi nói xem có buồn cười không?”
“Chúng ta là yêu, làm sao có thể cúng bái thần tiên được. Có phải đầu óc của tiểu thiếu gia có vấn đề nên mới nghĩ ra chủ ý đó không?”
“Nếu như lão tổ làm theo lời của thiếu gia, chắc chắn thanh danh của ngài sẽ bị hủy hoại hết. Ngươi nói thử xem, lão tổ là một đại yêu lợi hại như vậy, tại sao lại sinh ra một người con đầu óc đơn giản thế chứ.”
“Ta nghe nói rằng từ nhỏ tiểu thiếu gia đã bị phụ thân bắt lên trời, không được ở cùng với lão tổ, vậy nên ngài ấy không có cơ hội dạy cho thiếu gia những chuyện trong Yêu tộc.”
“Phụ thân của tiểu thiếu gia là ai?”
“Không biết, ta đoán là người tu chân.”
Bạch Dạ giả vờ như không nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, tình cờ bước ngang qua.
Đám nô bộc nhìn thấy Bạch Dạ thì mặt biến sắc, vội vã hành lễ với cậu.
Bạch Dạ tới đại điện tìm Phù Vân lão tổ: “Mẹ, chào buổi sáng. Yêu Vương đại nhân, chào buổi sáng.”
Yêu Vương gật đầu. Thật ra lúc ban đầu ấn tượng của nàng ta với Bạch Dạ khá tốt, nhưng sau khi nghe thấy cậu đề cập việc xây miếu thần với lão tổ, ấn tượng lập tức tụt xuống con số âm.
Bạch Dạ nhìn thấy đại điện trống rỗng thì hỏi: “Mọi người đang chuẩn bị mở họp sao? Con đến đây có quấy rầy không? Hay là giờ con rời đi nhé?”
Phù Vân lão tổ kéo cậu ngồi xuống: “Chúng ta đang đợi tin tức tốt.”
Bạch Dạ tò mò: “Tin tức tốt gì”
Yêu Vương nói: “Tối qua chúng ta đã thiết lập trận pháp rồi. Nếu như không có gì bất ngờ, hôm nay sẽ thấy hiệu quả.”
“Ồ.” Bạch Dạ cảm thấy thái độ của mình hơi lạnh nhạt nên nói thêm: “Vậy thì con phải chúc mừng Yêu Vương đại nhân rồi. Về sau Yêu tộc nhất định sẽ trở nên phồn thịnh dưới sự dẫn dắt của ngài.”
Yêu Vương cười nói: “Xin nhận lời chúc may mắn của thiếu gia.”
Nhưng ba người chờ mãi trong đại điện cả một buổi sáng vẫn không thấy ai đến bẩm báo cả.
Yêu Vương và Phù Vân lão tổ đều nhíu mày mất kiên nhẫn.
Yêu Vương nói với thủ hạ của mình: “Tinh Doanh, ngươi đi xem xem tại sao đến giờ này vẫn chưa có tin tức gì truyền tới điện Yêu Vương. Kiểm tra xem có phải những hộ vệ phụ trách tìm hiểu tin tức xảy ra việc ngoài ý muốn không ”
“Vâng.” Tinh Doanh rời khỏi điện Yêu Vương.
Khoảng hai nén hương sau, thủ hạ đó quay về, phía sau là khoảng mười mấy tên hộ vệ phụ trách tìm hiểu tin tức.
Yêu Vương vội vàng hỏi: “Tình hình thế nào rồi? Số tiểu yêu ra đời có nhiều hơn so với trước không?”
Mấy tên hộ vệ quay sang nhìn nhau, sắc mặt ai cũng cực kỳ khó coi. Bọn hắn không biết phải mở miệng với Yêu Vương như thế nào.
Đám hộ vệ sợ đến rụt cả vai, một tên lớn mật trong số đó lên tiếng: “Khởi bẩm Yêu Vương. Chúng thần…chúng thần đến những thành khác để hỏi thăm tin tức nhưng đợi hơn nửa ngày không thấy ai báo tin sinh đẻ cả, kiểm tra cũng không thấy tiểu yêu nào được ra đời. Chúng thần đi tới từng nhà một để hỏi nhưng không thu được tin tức tốt nào, thậm chí còn có một vài trường hợp thai nhi chết trong bụng mẹ.”
Phù Vân lão tổ và Yêu Vương ngẩn người ra.
“Đợi cả nửa ngày nhưng không có một tiểu yêu nào ra đời ư?” Yêu Vương hỏi những hộ vệ khác: “Các ngươi thì sao?”
Bọn họ trả lời ấp a ấp ủng: “Bọn… bọn chúng thần cũng như vậy.”
“Sao có thể thế được!!?” Yêu Vương khó tin nhìn bọn hắn: “Dù trước kia tỷ lệ sinh đẻ không cao nhưng nửa ngày cũng có ít nhất vạn tiểu yêu được ra đời, tại sao bây giờ không có một ai hết. Huống chi chúng ta còn ……”
Nàng ta nhanh chóng nhìn về phía Phù Vân lão tổ: “Lão tổ, trận pháp không có vấn đề gì chứ?”
Phù Vân lão tổ khẳng định: “Chắc chắn không có vấn đề gì. Mà cho dù có xảy ra sự cố đi chăng nữa cũng chỉ không hút được vận may thôi chứ không ảnh hưởng đến việc sinh nở của Yêu tộc.”
Yêu Vương ngẫm lại cũng thấyđúng: “Vậy thì tại sao trong vòng nửa ngày trời không có một tiểu yêu nào được sinh ra?”
Phù Vân lão tổ than nhẹ một tiếng: “Có phải trận pháp mới khởi động nên vẫn chưa ổn định không?”
“Cũng có thể là khả năng này”
Phù Vân lão tổ đứng dậy: “Để ta đi xem trận pháp có xảy ra vấn đề hay không.”
“Được.”
Phù Vân lão tổ có thể dịch chuyển tức thời nên tốc độ đi lại cực kỳ nhanh, không đến mười lăm phút đã trở lại rồi.
Yêu Vương gấp gáp hỏi: “Lão tổ, trận pháp có xảy ra vấn đề gì không?”
Phù Vân nhíu mày: “Ta đã kiểm tra cẩn thận rồi, không có vấn đề gì hết. Chúng ta chờ thêm một thời gian xem sao, biết đâu lại có thay đổi tích cực.”
Yêu Vương thở dài: “Cũng mong là như thế.”
Mọi người đợi thêm ba ngày nữa. Trong vòng ba ngày này, không có thêm tiểu yêu nào ra đời, thậm chí còn xảy ra hàng loạt trường hợp thai chết lưu trong bụng mẹ. Đến lúc này, bọn họ rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Phù Vân cho rằng trận pháp xảy ra vấn đề nên phản tác dụng, vội vã chạy đến đó huỷ sạch toàn bộ những gì đã sắp xếp, nhưng mọi việc không có gì thay đổi hết.
Thấy sắp đến thời điểm qua năm mới rồi mà còn gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, mọi người đều ủ rũ, không cách nào vui vẻ lên được.
Nô bộc Tri Ngọc hầu hạ bên cạnh Phù Vân lão tổ cẩn thận mở miệng nói: “Lão tổ, Yêu Vương. Có câu này không biết nên nói ra hay không.”
Yêu Vương hỏi: “Nói cái gì?”
Tri Ngọc nhìn Phù Vân lão tổ, nhỏ giọng trả lời: “Tiểu nhân nhớ rõ mấy ngày trước tiểu thiếu gia có đến đây nói với lão tổ rằng đã tìm ra biện pháp để giúp thay đổi tình hình sinh đẻ, nhưng sau đó đã bị lão tổ từ chối. Lúc ấy tiểu thiếu gia có hỏi một câu, nếu như không làm theo lời ngài ấy thì việc cướp vận may sẽ thất bại, Yêu tộc không bao giờ sản sinh ra thế hệ sau được nữa. Ngài ấy còn nói nếu xảy ra trường hợp đó, lão tổ có xây miếu thần không không?”
Yêu Vương ngẩn người ra.
Phù Vân lão tổ nhớ lại chuyện đã xảy ra, đúng là Bạch Dạ có nói như vậy thật. Sắc mặt của bà bỗng chốc trở nên u ám: “Ý của ngươi là Yêu tộc lâm vào cảnh khốn cùng là con ta tạo ra?”
Yêu Vương: “……”
Nếu Bạch Dạ thật sự có năng lực làm ảnh hưởng tới thế hệ sau của Yêu tộc thì đúng là đáng sợ.
Gặp phải kiểu người thế này, một là tiêu diệt tận gốc, hai là nhờ vả để được giúp đỡ.
Bạch Dạ có Phù Vân lão tổ và Ma Vương che chở, chắc chắn không thể động đến được, vậy nên chỉ có thể lựa chọn cách sau.
Phịch một tiếng, Tri Ngọc cuống quít quỳ xuống sàn: “Tiểu nhân tuyệt đối không ý này. Ý của tiểu nhân là có khi tiểu thiếu gia biết được một số ẩn tình bên trong, chúng ta có thể tìm ngài ấy đến đây hỏi một chút, biết đâu lại giải quyết được vấn đề.”
Phù Vân lão tổ nheo mắt: “Được, ngươi đi gọi Tiểu Dạ tới đây. Ta sẽ cho mọi người một câu trả lời rõ ràng.”
“Vâng.” Tri Ngọc nhanh chóng lui ra ngoài, vội vã gọi Bạch Dạ tới đại điện.