Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 136



Ma Thành là kinh đô của đại lục Tây, là thành trì lớn và kiên cố nhất tại đây. Sòng bạc được mở ở đây xa hoa và có quy mô lớn hơn rất nhiều so với cái ở thành Dược Sơn, khách quan ra ra vào vào cũng đều là người có thân phận.

“Đặt cược nào, đặt cược nào……” Nhà cái hô lớn trên chiếu bạc.

Không khí trong sòng bạc cực kỳ náo nhiệt, giọng nói của con bạc cùng với tiếng đổ xúc xắc quyện vào với nhau ồn ào huyên náo còn hơn cả phiên chợ đông người. Lướt tầm mắt nhìn qua biển người tấp nập lại qua, một dáng hình nổi trội hơn hẳn giữa đám đông. Người này để kiểu tóc ngắn thời thượng, mặc đồ đen từ đầu tới chân, cả người toát ra khí chất phong độ quyến rũ, đặt cược cũng cực kỳ dứt khoát hào phóng, mỗi lần đều tiêu tốn hàng vạn khối linh thạch thượng phẩm, hơn nữa vận may của hắn còn cực kỳ tốt, đặt cửa nào là ăn cửa đấy. Người khác chơi mười ván mới thắng một ván, còn hắn thì đặt mười cửa thắng cả mười.

Nhà cái mở cốc xúc xắc ra: “Năm, năm, sáu. Lớn ——”

“Chúc mừng Bạch gia. Bạch gia, ngài lại thắng rồi.” Những con bạc vây xung quanh thi nhau chúc mừng Bạch Cạnh.

“Không làm sao mà khác được, gần đây vận may của ông đây cực kỳ tốt.” Bạch Cạnh gom số linh thạch vừa thắng lại: “Hôm nay chơi đến đây thôi, ta về đây”

“Tại sao Bạch gia lại đi sớm như vậy?” Con bạc đều không muốn hắn rời đi. Chỉ có đặt cược theo Bạch Cạnh bọn hắn mới có thể kiếm được món hời lớn.

Bạch Cạnh nhìn nhà cái cười nói: “Nếu như ta còn tiếp tục ở đây, chắc chắn ông chủ sẽ đuổi giết tới tận nhà mất.”

Khóe mắt nhà cái giật giật.

Bạch Cạnh xoay người vẫy tay với mọi người rồi rời khỏi sòng bạc. Hắn lười nhác vươn vai, sau đó tùy ý đi về bên phải. Dù sao bây giờ hắn chỉ có một mình, đi đến đâu chả được. Đợi đến khi hắn chán nơi này sẽ đi chỗ khác để chơi.

Lúc này, hắn cảm giác được có người vẫn luôn đi theo sau mình, nhưng hắn thả thần thức quan sát thì lại không nhìn ra đối phương là ai.

Bạch Cạnh hơi nheo mắt, cong môi rẽ vào một ngõ nhỏ, muốn nhìn xem tên lớn mật nào dám theo dõi hắn.

Khi hắn vừa mới bước vào con ngõ, bỗng nhiên một pháp trận siêu cấp xuất hiện cầm chân hắn.

Bạch Cạnh cười lạnh, chuẩn bị phá trận thì có cái gì đó vụt qua đầu, trước mắt hắn trở nên tối sầm. Ai đó chùm bao bố lên người hắn rồi dùng pháp khí trói hắn chặt đến mức không thể nhúc nhích được. Sau đó hắn bị nhấc lên.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Hắn cảm nhận được trình độ của đối phương ở trên cơ mình, hơn nữa còn dùng sức mạnh áp chế không cho hắn lộn xộn. Nếu như người này không có ý định muốn giết hắn ngay tại chỗ, vậy thì hắn cứ để mặc xem đối phương muốn làm gì.

Bạch Cạnh biết rằng thả thần thức ra xem xét cũng chẳng có tác dụng gì. Hắn không giãy giụa nữa, dựa vào cảm giác để đoán hành động của đối phương.

Người này vác hắn lên vai, sau đó nhảy lên nóc nhà, nhẹ nhàng di chuyển qua từng căn, xuyên qua mấy con đường rồi đi vào một căn phòng, đặt Bạch Cạnh xuống mặt đất.

Bạch Cạnh không phát ra tiếng động. Có một người cách bao bố sờ lên vai của hắn rồi cất giọng nói rên rỉ chảy nước. Vấn đề là giọng nói này thuộc về một tên đàn ông: “Hai vị đại gia, trong túi này là ai vậy?”

Tiếp theo, một tên đàn ông khác vuốt đùi của Bạch Cạnh rồi cười lả lơi: “Đùi rắn chắc lắm, chắc chắn là một người đàn ông, hơn nữa tuổi còn rất trẻ. Ha ha, ta thích. Chỉ là không biết người trong đây có tuấn tú bằng hai vị đại gia trước mặt không thôi.”

Lúc này, lại có một tên đàn ông diêm dúa lên tiếng: “Sờ đùi thôi thì biết được cái gì. Muốn sờ thì phải sờ……”

Hắn đưa tay sờ soạng giữa hai chân Bạch Cạnh.

Bạch Cạnh nhanh chóng kẹp hai chân lại, tức giận nói: “Các ngươi là ai?”

“Ối, giọng nói mị hoặc quá. Ta yêu nhất chính là những người có giọng nói thế này.” Tên đàn ông đứng bên ngoài cách một lớp bao hôn lên mặt của Bạch Cạnh: “Đêm nay vị đại gia này có muốn ở cùng một chỗ với ta hưởng đêm xuân không? Nô gia nhất định sẽ khiến ngài vừa lòng. Ha ha, ngài có đồng ý không?”

Bạch Cạnh khó chịu cựa quậy, cả giận nói: “Cút hết đi. Ta ghét nhất là mấy tên ẻo lả.”

“Gia, ngài nói chuyện như vậy khiến nô gia tổn thương quá.” Tên đàn ông đứng bên ngoài sờ nhẹ lên mặt của Bạch Cạnh: “Nếu gia không thích ta, vậy để ta tìm một nam nhân khí thế đến hầu hạ ngài nhé.”

“Gia, có phải ngài thích một nam nhân như ta hầu hạ không?” Một giọng nói thô kệch hỏi Bạch Cạnh. Ngay sau đó, một cánh tay cường tráng ôm chặt lấy hắn, tên nào đó cách lớp bao bố điên cuồng hôn Bạch Cạnh.

Có người phì cười một tiếng.

Bạch Cạnh cả giận nói: “Các ngươi muốn chết.”

Người bên ngoài không có chút biểu hiện nào của việc sợ hãi, thậm chí còn cười vui vẻ hơn.

Lúc này, dây thừng buộc bao được nới lỏng.

Bạch Cạnh nhân cơ hội dùng pháp lực phá vỡ bao, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một chàng trai thanh tú và một tên đàn ông tà mị đang ngồi trên phản cười ngặt nghẽo nhìn hắn. Khuôn mặt đang phẫn nộ đơ ra nhìn hai người bọn họ, hắn sửng sốt thốt lên: “Anh hai? Tiểu Dạ? Tại sao lại là hai người?”

Chẳng trách hắn không chống lại được đối phương, hóa ra người đứng ở đằng sau giật dây là Bạch Giám.

Bạch Cạnh buồn bực nói: “Hai người tính kế kiểu này có thất đức quá không? Hành người ta ra ngô ra khoai thế này mà gọi là anh em của nhau à?”

Bạch Dạ hừ một tiếng: “Chúng ta quen nhau à? Đừng thấy người sang mà bắt quàng làm họ.”

Bạch Cạnh biết mình đuối lý nên vội vã ngồi xuống châm trà cho cậu, vừa cười lấy lòng vừa nói: “Tiểu Dạ, đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn giận à? Nào, uống chén trà này đi. Anh đây nhận lỗi với chú, chuyện trước kia bỏ qua nhé, có được không?”

Bạch Giám đá vào đùi Bạch Cạnh: “Bán đứng anh em trong nhà mà còn không biết xấu hổ nói câu đó à.”

“Anh hai. anh làm như vậy là không đúng rồi.” Bạch Cạnh đặt chén trà xuống bàn, bất bình nói: “Như thế sao gọi là bán đứng được? Làm vậy vì muốn tốt cho Tiểu Dạ thôi, như vậy là đang giúp nó đấy. Chờ đến khi Tiểu Dạ khôi phục ký ức, chắc chắn nó sẽ phải cảm ơn em. Em không có ý định năm lần bảy lượt giấu diếm nó như mọi người.”

Bạch Dạ nghi hoặc: “Giấu diếm cái gì cơ?”

“Không có gì?” Bạch Cạnh và Bạch Giám đồng thanh trả lời.

Bạch Dạ nheo mắt. Hai người này chắc chắn có vấn đề.

Bạch Cạnh hỏi: “Tiểu Dạ, tại sao chú lại tìm được anh hai?”

Bạch Dạ cười lạnh: “Anh đừng có bẻ lái sang chuyện khác.”

“Anh chú làm gì dám bẻ lái đi đâu?” Bạch Cạnh vô tội chỉ vào đám kỹ nam đang đứng bên cạnh: “Anh hỏi chú điều này không phải lắm, chú tới đây tên kia kia có biết không? Nếu như hắn nhìn thấy chú đùa giỡn đàn ông ở nơi này, chú nói xem hắn sẽ nghĩ như thế nào?”

Bạch Dạ: “……”

Bạch Giám nheo đôi mắt gian xảo: “Không ai nói ra thì người ngoài làm sao biết được?”

Bạch Cạnh uống một ngụm trà rồi nói: “Bây giờ em sẽ truyền âm cho Hạ Sâm, nói cho hắn biết Bạch Dạ đang ở chỗ này.”

Bạch Giám không nhịn được phải đá cho hắn một phát nữa: “Rốt cuộc chú mày ở phe nào thế? Hết lần này đến lần khác giúp đỡ người bên ngoài.”

Bạch Cạnh bày ra vẻ mặt tổn thương rồi nói: “Em vẫn thích anh hai ở phàm giới hơn, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, đã thế lại còn chẳng ra tay đánh người ta bao giờ.”

Bạch Giám trừng hắn một cái. Tiếp theo, hắn nghe được có người truyền âm cho mình, sắc mặt hơi chững lại, quay sang nói với Bạch Dạ: “Mẹ chú nói muốn gặp chú.”

Trong mắt Bạch Dạ nhìn rõ sự giật mình.

“Mẹ của Tiểu Dạ á?” Bạch Cạnh cầm lấy một chiếc bánh, hiếu kỳ nói: “Mẫu thân của Hạ Sâm hả?”

“Không phải.” Bạch Giám ném mười khối linh thạch cực phẩm xuống đất rồi ôm eo Bạch Dạ, túm cổ áo Bạch Cạnh rời khỏi Tiểu Quan Lâu đến điện Yêu Vương ở đại lục Tây.

Bạch Cạnh nhìn thấy cung điện hoa lệ, bình tĩnh ăn điểm tâm trong tay rồi hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Tiểu Dạ.” Giọng nói kích động của một người phụ nữ vang lên sau lưng bọn họ.

Bọn họ xoay người lại.

Bạch Cạnh nhìn dung mạo kiều diễm của người phụ nữ trước mặt, huýt sáo một cái: “Uầy, mỹ nữ. Tiểu Dạ, chẳng lẽ chú lén ngoại tình sau lưng Hạ Sâm?”

Bạch Dạ liếc hắn một cái rồi nói với Bạch Giám: “Anh hai, anh có thể đưa anh ba ra ngoài không?”

“Ừ.” Bạch Giám lại xách theo Bạch Cạnh rời đi.

“Tiểu Dạ……” Lão tổ đi đến trước mặt Bạch Dạ, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu: “Con thật sự là Tiểu Dạ của ta sao?”

Mẹ con đã lâu rồi không gặp nhau, nhất thời Bạch Dạ không biết phải nói gì bây giờ, chỉ biết gật đầu trong vô thức.

Lão tổ giơ tay ra muốn ôm cậu vào lòng, nhưng hiện tại con trai còn cao hơn cả mẹ nó rồi, vậy nên bà quyết định kéo tay cậu đi lên bảo tọa.

Bạch Dạ cúi đầu nhìn đôi bàn tay đan vào nhau rồi nghĩ thầm, hóa ra đây là tay của mẹ sao? Ấm áp quá. Hình như bà vẫn bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi ai đó sẽ cướp cậu đi mất, vậy nên từ đầu đến cuối vẫn luôn siết chặt tay cậu.

Lão tổ kéo cậu ngồi xuống cùng mình, vẻ mặt yêu thương nhìn cậu: “Con còn nhớ rõ những chuyện xảy ra khi chúng ta ở bên nhau không?”

Bạch Dạ thành thật trả lời: “Thật ra những thứ còn lưu lại trong ký ức của con không nhiều lắm, chỉ mơ hồ nhớ những lúc mẹ dỗ dành khi con khóc, những lúc mẹ dạy con đọc sách viết chữ, nhớ cả lúc bị người ta bắt lên trời nữa. Sau này hạ phàm điều tra mới biết được tên của mẹ là Phù Vân.”

Đôi mắt của Phù Vân đầy tia máu, vừa nấc vừa nói: “Lúc đó con còn nhỏ quá, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua như vậy, nhớ được bằng đấy chuyện đã là không tồi rồi. Đều tại ta không tốt, ta không chăm sóc con cẩn thận. Nếu như lúc đó tu vi của ta cao hơn, chắc chắn sẽ không để cho tên súc sinh kia mang con đi. Sau này ta sẽ bù đắp cho con.”

Bà càng nói càng khổ sở.

Bạch Dạ nhẹ nhàng vỗ về bà: “Mọi việc đã trôi qua rồi, người đó cũng không còn nữa, chúng ta không cần thiết phải bám níu mãi quá khứ làm gì.”

Phù Vân nắm chặt lấy tay cậu: “Con thật sự cho rằng mọi chuyện đã trôi qua rồi sao?”

Bạch Dạ hơi bất ngờ: “Vâng.”

“Trước ta từng tới thiên đình, tìm được cung điện nơi con ở trước đây, dùng thuật hồi tưởng nhìn lại những tháng ngày trong quá khứ. Ta thấy hết rồi, thấy những người tự cho mình là lương thiện, là chúa cứu thế dùng những thủ đoạn ti tiện nhất để sỉ nhục con.” Phù Vân đau lòng vuốt ve khuôn mặt cậu: “Năm đó hắn đối xử với con như vậy, con không cảm thấy tức giận sao? Không thấy khổ sở sao? Thậm chí con còn không ghi hận hắn?”

“Đã từng như vậy.” Bạch Dạ không phủ nhận: “Sau này người đó đưa con đi chỗ khác, những cảm xúc đó cũng từ từ biến mất.”

Tính cậu từ lúc sinh ra đã phóng khoáng. Sau khi bị vứt tới một nơi xa lạ, cậu liền bỏ hết những việc đau khổ ra sau đầu. Suy cho cùng thì năm đó tuổi còn nhỏ, vẫn còn ham chơi, nhìn thấy thứ gì thú vị là quên hết những chuyện buồn phiền.

Phù Vân muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Bạch Dạ cảm nhận được bà có chuyện gì đó: “Sao vậy ạ?”

Phù Vân do dự nói: “Khi ta chuẩn bị rời khỏii Thái Dương Cung, tàn ảnh của người đó đột nhiên xuất hiện trước mặt ta.”

Bạch Dạ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Phù Vân nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Ta không muốn nhắc đến hắn, chúng ta đừng nói việc này nữa. Về sau chỉ có hai mẹ con chúng ta thôi, ta sẽ chăm sóc con cẩn thận, nhìn con kết hôn rồi sinh con, sau này còn trông cháu nữa chứ. Tiểu Dạ nhà ta xinh đẹp như vậy, chắc chắn đứa trẻ ra đời sẽ cực kỳ diễm lệ.”

Bạch Dạ cười nói: “Người xinh đẹp như vậy, chắc chắn cháu trai cháu gái cũng không kém cạnh.”

Phù Vân bị cậu chọc cười. Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bà thấy vui vẻ như vậy. Ngay sau đó, vẻ mặt bà sững lại: “Tại sao tu vi của con lại thấp như vậy?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.