“Nghe âm thanh có thể đoán được là nữ, hơn nữa oán khí cực kỳ nặng, pháp lực cũng cao ngất trời.
Nếu như thứ này thoát khỏi phong ấn, chắc chắn sẽ khiến sinh linh lầm than.” Hạ Sâm nhớ lại những hình vẽ trên phong ấn: “Hình như tôi còn nhìn thấy trên phòng Ấn Độ có hoa văn……”
Hắn nhìn Bạch Dạ rồi tiếp tục nói: “Gà vàng. Có lẽ là Thái Dương Tinh Quân đã phong ấn yêu tổ này, hiện tại ngài ấy không hiện thế nên phong ấn mới bị lung lay sắp vỡ.”
Bạch Dạ nghe xong không có gì phản ứng. Còn Bạch Liệt thì hừ lạnh một tiếng: “Thái Dương Tinh Quân cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.”
Hạ Sâm sầm mặt xuống: “Thái Dương Tinh Quân là thần cổ, loại người như ngươi mà có thể sỉ nhục ngài ấy.”
“Sự hỗn loạn hắn gây ra năm đó mà cũng được người đời ca tụng sao, đừng có nói như thể hắn vĩ đại lắm.”
Hạ Sâm còn muốn nói tốt cho Thái Dương Tinh Quân, nhưng nghĩ đến việc Bạch Dạ vẫn còn ở đây nên đành nhịn xuống.
“Ầm ầm ——” Mặt đất lại rung động dữ dội.
Bỗng nhiên, trong không trung truyền tới một giọng nói: “Yêu tổ của đại lục Nam sắp phá vỡ phong ấn, mọi người chuẩn bị sẵn sàng.”
Chưởng quầy và tiểu nhị của khách điếm vội vàng nói: “Những khách hàng không phải người tu chân hoặc có tu vi thấp xin hãy đi theo ta, ta sẽ đưa mọi người đến tầng hầm để trú nạn.”
Trong khách điếm có mấy tu sĩ kỳ Luyện Khí, ban đầu tới đây là vì muốn nhân cơ hội kiếm hời từ đàn thú dữ. Nhưng hiện tại yêu tổ chuẩn bị phá vỡ phong ấn chui ra ngoài, tất nhiên tính mạng vẫn quan trọng hơn. Họ vội vàng đi theo chưởng quầy trốn xuống dưới tầng hầm.
Bạch Dạ hỏi lại hắn: “Anh không cảm thấy rằng em ở bên cạnh mọi người sẽ an toàn hơn sao?”
Bạch Liệt nhìn về hướng Hạ Sâm đang đứng, cười lạnh nói: “Anh chỉ sợ rằng ban đêm nhìn không rõ nên sẽ bất cẩn làm người bên phía mình bị thương thôi.”
Bạch Dạ: “……”
Hạ Sâm lãnh đạm thanh nói: “Có bản lĩnh khiến người ta bị thương rồi hẵng nói.”
Lúc này, Thành Trấn và Thành Trì chạy lại khách điếm: “Bạch Dạ, mọi người có muốn trở về Thành gia cùng bọn mình không, nơi đó tương đối an toàn.”
Bạch Dạ nói ra suy nghĩ của mình: “Lão tổ của yêu tu bị phong ấn nhiều năm như vậy, chắc chắn cơ thể sẽ cực kỳ yếu ớt. Cho dù phá vỡ được phong ấn chui ra ngoài nhưng cũng chưa chắc có đủ sức để đại khai sát giới. Mọi người không cần quá lo lắng đâu.”
Hạ Sâm cũng đồng ý với Bạch Dạ: “Để có thể phá vỡ được phong ấn cần tiêu tốn cực kỳ nhiều pháp lực. Sau khi chui ra ngoài có khi tu vi chỉ ngang với một tu sĩ Đại Thừa. Chỉ cần tập trung các tu sĩ Đại Thừa trông trận là không cần phải sợ hãi nữa.”
Thành Trấn và Thành Trì quay sang nhìn nhau, quyết định không khuyên nhủ bọn họ nữa.
Tối ngày hôm đó, những trận động đất không ngừng xảy ra, tiếng gầm gừ vang lên không dứt, thẳng cho đến khi mặt trời ló dạng ở phía Đông thì cơn chấn động mới dừng lại.
Khi mọi người cho rằng chuyện đã kết thúc thì đột nhiên mặt đất lại rung lắc dữ dội. Lúc này đây, cơn chấn động khủng khiếp hơn rất nhiều so với những gì xảy ra trong đêm, từ phía rừng rậm Lưỡng Bộ vang vọng tiếng gầm gào khiến người ta phải khiếp sợ.
Tiếng gào thét phẫn nộ của một nữ nhân lấn át hết âm thanh phát ra từ những lời yêu thú. Âm thanh phát ra từ đại lục Nam xa xôi truyền tới tận đây.
Giọng nói của một ai đó lại vang lên: “Lão tổ của yêu tu đã phá vỡ phong ấn, bọn thú dữ sắp tấn công, mọi người đến cửa thành chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.”
Ánh mắt Bạch Dạ khẽ nhúc nhích.
Thành Trấn nói: “Bạch Dạ, mình và anh trai phải tới cửa thành để canh gác.”
“Được.” Bạch Dạ chờ bọn họ rời đi mới nói với Hạ Sâm: “Chúng ta cũng đi xem đi.”
Hạ Sâm không có ý kiến gì, ôm eo cậu nhanh chóng rời đi.
Bạch Liệt nhìn về phía Công Cửu ăn uống không ngừng cả một đêm, suy đi tính lại thì vẫn thấy ở lại đây an toàn hơn. Nếu để cho lão tổ của bọn yêu quái phát hiện ra bản thể thật sự của hắn thì kết cục chỉ có vào nồi hầm mà thôi.
Hạ Sâm mang theo Bạch Dạ đến lầu gác bên trên cổng thành, sau đó thả thần thức ra để thăm dò tình hình ở đại lục Nam. Hắn nhìn thấy hàng hàng lũ lũ yêu quái quỳ lạy một nữ tử áo đỏ.
Nữ tử đó đưa lưng về phía Hạ Sâm. Cả cơ thể bà ta được bao bọc bởi hơi thở màu đen uốn lượn giống như ngọn lửa. Đám yêu quái xung quanh cực kỳ khiếp sợ, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.
Đột nhiên, nữ tử áo đỏ cảm giác được có người đang nhìn lén ả, ả quay phắt người lại.
Hạ Sâm nhìn thấy khuôn mặt của đối phương thì ngẩn cả người. Nhân lúc người đó chưa kịp tấn công mình, hắn vội vã thu hồi lại thần thức rồi lẩm bẩm nói: “Hóa ra là bà ta ư!”
Bạch Dạ nghe thấy vậy liền hỏi: “Anh nói đến ai cơ?”
Hạ Sâm cũng không biết rằng có nên lừa cậu hay không. Hiện tại quan hệ của bọn họ vẫn chưa hoà hoãn trở lại, hắn còn chưa được đối phương tha thứ cho. Nếu như còn tiếp tục lừa dối nữa, chờ đến khi Bạch Dạ biết được chân tướng, chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn.
Hắn nhíu mày. Tại sao bản thân càng ngày càng để ý đến suy nghĩ của Bạch Dạ vậy
Hạ Sâm đang muốn mở miệng ra nói chuyện thì nghe thấy tiếng chim chói tai vang vọng từ xa. Có người kêu lên: “Là Hao Minh Điểu. Những tu sĩ có tu vi thấp chú ý. Tuy rằng cấp bậc của chúng không cao nhưng có thể tạo ra âm thanh cực kỳ chói tai phá hỏng màng nhĩ của mọi người, từ đó khiến cho bất cứ ai nghe thấy âm thanh đó đau đầu như muốn nứt toác ra.”
Hạ Sâm dùng kết giới phòng ngự bao bọc quanh Bạch Dạ để chắc ăn đám Hao Minh Điểu không làm cậu bị thương.
Những tu sĩ có tu vi thấp khóa thính lực của bản thân lại để tránh bị ảnh hưởng, không để cho bất cứ âm thanh nào lọt vào trong tai. Có điều là trận động đất càng ngày càng trở nên dữ dội.
Bạch Dạ nhìn đám động vật đang ập đến như một cơn đại hồng thủy, chỉ nhìn thoáng qua đã ước chừng được số lượng trên cả vạn con. Nhìn xa mà đã thế này, không biết lại gần thì quy mô còn khủng khiếp cỡ nào nữa.
“Mở kết giới.” Người của hai gia tộc họ Thành và họ Tiêu hợp lực để mở kết giới bao bọc lấy thành Tố Môn. Những cột sáng bắt đầu mọc lên từ mặt đất, đan vào với nhau tạo thành một nửa hình cầu bảo vệ cả thành.
Người đứng đầu hô một tiếng: “Giết ——”
Những người tu chân ngự kiếm lao ra khỏi kết giới, lấy pháp khí ra để giao tranh dữ dội với bọn yêu thú.
Hạ Sâm hỏi Bạch Dạ: “Cậu có muốn xuống dưới đó để tích lũy thêm kinh nghiệm thực chiến không?”
“Tôi không có pháp khí để đánh lại bọn yêu thú đó.” Bạch Dạ hỏi lại hắn: “Hay ý của anh là muốn tôi dùng thần khí như pháp khí ra chiến trường để tăng thêm kinh nghiệm đối kháng?”
Nếu như cậu sử dụng thần khí, có khi chỉ cần một chiêu là đã giết được cả vạn con yêu thú cấp thấp, thêm một vài chiêu nữa là diệt được thiên quân vạn mã của đối thủ. Nhưng mà nếu như vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa, sao có thể coi là thực chiến được?
Hạ Sâm nhướng mày: “Cậu không luyện chế pháp khí cho mình à?”
Bạch Dạ nở nụ cười với hắn nhưng giọng nói lại lạnh tanh: “Anh cảm thấy những pháp khí tôi luyện chế ra có thể sử dụng được không?”
Vấn đề là trước khi khôi phục lại ký ước thì cậu không biết một thứ gì hết, cũng chưa từng nghiêm túc luyện chế đao, chưa từng học các kỹ năng sử dụng pháp thuật. Nếu như bây giờ cậu xuống dưới kia để đánh nhau với bọn yêu thú, có khi chưa chắc đã giành được thế thượng phong?
Hạ Sâm nhớ lại thanh kiếm uốn lượn mà Bạch Dạ luyện chế cho mình, buồn cười nói: “Cậu cũng nhận thức được rằng pháp khí do mình làm ra chỉ có thể coi là tác phẩm nghệ thuật chứ không sử dụng được à.”
Bạch Dạ nhìn hắn đầy khinh thường.
Hạ Sâm lấy ra một thanh kiếm đưa cho cậu: “Đây là thanh kiến tôi dùng khi còn ở kỳ Trúc Cơ. Cậu dùng thử xem.”
Bạch Dạ cầm lấy thanh kiếm, phát hiện ra nó rất vừa tay nên lập tức bỏ luôn vào trong túi gió.
Hạ Sâm nghi hoặc: “Cậu có pháp khí rồi mà vẫn không xuống dưới đó thử xem à?”
Bạch Dạ vô tội nhìn hắn: “Có pháp khí nhưng làm gì biết cách sử dụng, làm sao mà đánh nhau được? Cứ để tôi ở đây quan sát kỹ là được.”
“Cậu lấy thanh kiếm đó ra đi, tôi dạy cậu.” Hạ Sâm mang theo cậu bay ra ngoài kết giới i.
Bạch Dạ hơi do dự. Về sau chắc chắn sẽ còn gặp phải nhiều nguy hiểm, cậu không thể lúc nào cũng giả vờ như không biết gì được, suy cho cùng thì đó không phải là cách để đối phó với kẻ thù. Cậu suy nghĩ một lúc rồi vẫn lấy ra thanh kiếm Hạ Sâm đưa cho.
Sau khi Hạ Sâm tiếp đất, hắn nắm lấy hai tay Bạch Dạ từ phía sau: “Cậu nhìn cẩn thận rồi nhớ kỹ vào. Chiếu thứ nhất, phong tâm kiếm.”
Hắn nắm lấy bàn tay đang cầm kiếm của Bạch Dạ, quơ một đường trên mặt đất, hất hết bụi bẩn bùn đất vào mắt của đám yêu thú, nhân cơ hội đối phương đang mịt mù, nhanh chóng bay lên không trung vẽ mấy chục đường kiếm, mỗi nhát kiếm đều loé lên dư ảnh màu vàng, tạo nên một hoa văn kỳ quái. Sau đó hắn xoay người, dùng mũi kiếm lướt qua phần lưng của đám yêu thú. Khi chân của bọn họ chạm đất, bọn yêu thú bắt đầu cảm giác được trái tim của mình căng nứt khó chịu, giống như sắp nổ tung vậy. Ngay sau đó những tiếng nổ lớn vang lên, cơ thể chúng tan tành thành nhiều mảnh, biến thành xác chết bầy nhầy nằm trên nền đất.
Trong mắt Bạch Dạ hiện lên vẻ kinh ngạc. Cậu kinh ngạc không phải là vì đám yêu thú mất mạng nhanh như vậy, mà là Hạ Sâm đang sử dụng chiêu thức do cậu nghĩ ra. Nhưng tại sao hắn lại quen thuộc với chiêu thức của cậu như vậy?
Chẳng lẽ trước kia cậu thường xuyên nghịch kiếm trước mặt Hạ Sâm sao? Nhưng tại sao cậu lại không có chút ấn tượng nào với việc này thế.
Hạ Sâm hỏi cậu: “Nhớ kỹ chưa?”
“Anh……” Bạch Dạ muốn hỏi hắn thắc mắc trong đầu cậu bây giờ nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Chiêu thức vừa rồi của anh tôi thấy rất quen thuộc.”
“Đây là chiêu thức trước kia cậu thường dùng.” Hạ Sâm nghĩ đến những việc trong quá khứ, khóe miệng bất giác nhếch lên: “Trước kia cậu thường xuyên nghịch kiếm trước mặt tôi. Tôi thường cảm thấy chiêu thức của cậu quá khoa trương, mục đích là vì muốn thu hút cái nhìn của mọi người nên bày ra dáng vẻ khoe mẽ màu mè. Ở trong mắt tôi, tôi thấy chẳng thực tế chút nào. Sau này thử rồi mới biết chiêu thức xinh đẹp đó cần dùng rất nhiều sức lực, vừa rồi vẽ mấy chục đường kiếm trên không trung, nhìn thì có vẻ không cần thiết, nhưng trên thực tế cậu vừa đối phó với kẻ địch, vừa dùng kiếm để vẽ bùa chú, bùa được vẽ xong cũng là lúc phát huy hết tác dụng, khiến cho kẻ địch bất ngờ, khó lòng phòng bị.”
Bạch Dạ: “……”
Lúc này, một người tu chân bên cạnh tức giận nói: “Hai vị huynh đệ, hiện tại thành Tố Môn đang gặp nguy nan. Hai người có thể chuyên tâm đối phó với đám thú dữ không? Chờ đến khi đợt tấn công kết thúc thì về nhà tình chàng ý thiếp cũng không muộn mà.”
Bạch Dạ, Hạ Sâm: “……”
“Đạo hữu nói rất có lý.” Hạ Sâm vừa cười vừa đẩy Bạch Dạ về hướng yêu thú: “Mau thử chiêu thức tôi vừa dạy cậu đi, có khi còn tìm lại được ký ức trước kia ấy chứ.”
Bạch Dạ nhanh chóng nhấc kiếm lên, chuẩn bị xông lên xé xác lũ yêu thú. Ngay sau đó, cậu cảm giác thấy một nguồn năng lượng khổng lồ đang lao về phía mình, vậy nên chạy trốn ngược lại theo bản năng.
Rầm——
Nguồn năng lượng đó lao xuống mặt đất khiến lũ thú dữ xung quanh nổ tung.
Bạch Dạ nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bầu trời là một con chim khổng lồ, trên đỉnh đầu của nó có một người nào đó. Nhìn kĩ mới thấy người đó mặc quần áo màu xanh lục, mái tóc dài bay phất phơ trong gió, khuôn mặt ma mị đáng sợ đang cười khanh khách nhìn Bạch Dạ.
Cậu nheo mắt nhìn, phát hiện ra người đó chính là anh hai Bạch Giám.
“Anh hai.” Bạch Dạ ngẩn ra, nhanh chóng ngự kiếm bay lên đó.
Ai ngờ rằng anh hai của cậu lại cưỡi con thú xoay người rời đi luôn.
“Bạch Dạ, chờ tôi.” Hạ Sâm muốn đuổi theo cậu, nhưng đột nhiên một đám yêu thú có tu vi cao xuất hiện cản đường đi của hắn. Mặt hắn đen sì, giơ một ngón tay chỉ lên trời, trên đầu ngón tay phát ra những tia lửa điện. Giây tiếp theo, vô số cột sét giáng xuống từ trên trời, đánh thẳng vào lũ yêu thú.
Trên trăm con thú ngã xuống đất trong nháy mắt, không cách nào vực dậy nổi.
Hạ Sâm nhanh chóng đuổi theo Bạch Dạ, nhưng không thấy bóng dáng cậu đâu nữa. Dù hắn có dùng thần thức cũng không tra ra được vị trí cậu đang ở. Cũng may Bạch Giám là anh hai của Bạch Dạ, chắc chắn hắn sẽ không làm tổn thương đến cậu, nếu không sẽ rất phiền toái.
Hắn suy nghĩ rồi quyết định xoay người trở về tìm Bạch Liệt, kể hết những chuyện vừa xảy ra cho hắn.
Sau khi Bạch Liệt nghe xong, câu đầu tiên hắn nói chính là: “Tiêu rồi.”
Hạ Sâm nhíu mày: “Chẳng lẽ Bạch Giám sẽ làm tổn thương Bạch Dạ?”
“Chắc là không đâu. Ta chỉ lo lắng Bạch Dạ chưa khôi phục lại ký ức nên không biết cách trị Bạch Giám mà thôi.”