Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 109



Trong phòng, Bạch Dạ kể lại hết những chuyện đã xảy ra gần đây cho anh mình biết, không dám giấu giếm nửa điều. Bởi vì anh cả của cậu không thích bị người khác lừa gạt, một khi phát hiện ra có người lừa mình, chắc chắn anh cả sẽ cảm thấy căm giận ngút trời, muốn dập lửa giận cũng khó mà làm được.

“Mang thai?” Bạch Liệt nghe thấy Bạch Dạ nhắc đến việc mang thai, đáy mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, nhanh chóng cầm lấy cổ tay Bạch Dạ xem xét trong người. Khi hắn nhìn thấy sáu đứa trẻ trong bụng, lập tức chết lặng tại chỗ.

Bạch Dạ thấy Bạch Liệt không lên tiếng, nghi hoặc nói: “Anh, làm sao vậy?”

Bạch Liệt cười lạnh: “Đột nhiên được làm bác nên tâm trạng khó tránh khỏi hơi kích động. Chú có thể mang thai cũng tốt, chờ sau khi đứa trẻ ra đời, anh sẽ dạy dỗ chúng nó cẩn thận.”

Bạch Dạ: “……”

Cậu nhìn thế nào cũng không thấy Bạch Liệt giống như đang vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy anh cậu đang thỏa mãn khi người khác gặp họa,.

Bạch Liệt buông cổ tay cậu ra, xoa xoa tóc mái của Bạch Dạ: “Đừng tin tưởng lời Hạ Sâm nói quá.”

Bạch Dạ gật đầu không chút nghĩ ngợi: “Em cũng cảm thấy hắn nói dối hết lần này đến lần khác.”

Cậu ngáp một cái: “Anh, em thấy mệt rồi, muốn đi ngủ. Những chuyện khác ngày mai nói tiếp nhé.”

“Ừ.” Bạch Liệt dò dẫm trong bóng tối, kéo chăn đắp lên người Bạch Dạ.

Bạch Dạ nhìn anh cả mình không khác gì một người mù, đau lòng nói: “Anh, để ngày mai em thử xem có thể dùng thần khí để chữa mắt cho anh hay không.”

“Được.” Bạch Liệt chờ Bạch Dạ rơi vào giấc ngủ rồi truyền âm cho Hạ Sâm đang đứng bên ngoài: “Tiểu Dạ kể hết mọi chuyện giữa hai người cho ta rồi. Ta nói cho ngươi biết, ta không tin tưởng một người kiêu ngạo, cao cao tại thượng như ngươi sẽ lên giường với người mà mình vẫn luôn khinh thường. Ngươi chỉ có thể lừa được Tiểu Dạ chứ không lừa được ta đâu. Về sau mong ngươi cách xa nó một chút, bằng không đừng trách ta không khách khí.”

Khi còn ở phàm giới, bởi vì Bạch Dạ không nhớ rõ những việc trước kia, hơn nữa nó còn coi Hạ Sâm trở thành đối thủ một mất một còn, vậy nên hắn mới không ngăn cản hai người qua lại. Nhưng hiện tại không giống như vậy nữa, có hắn ở đây, Hạ Sâm đừng nghĩ đến việc tiếp cận Bạch Dạ nửa bước chân.

Hạ Sâm vừa mới trèo lên nóc nhà muốn nhìn lén xem trong phòng xảy ra việc gì thì nghe thấy giọng nói của Bạch Liệt. Cánh tay đang gỡ ngói nhà của hắn dừng lại, hắn cười lạnh một tiếng: “Bạch Liệt, ngươi không cho ta và cậu ấy ở bên nhau là bởi vì ngươi có ý đồ riêng.”

Bạch Liệt đứng lên: “Ta có thể có ý đồ riêng gì?”

Hạ Sâm nhảy xuống, trở lại mặt đất: “Từ trước kia ngươi đã thích cậu ấy rồi, ánh mắt của ngươi khi nhìn cậu ấy không giống với khi nhìn những người khác.”

Bạch Liệt: “……”

“Ngươi nói xem, nếu như cậu ấy biết được ngươi thích mình sẽ có phản ứng gì?”

Bạch Liệt lãnh đạm nói: “Với trí thông minh của cậu ấy, ngươi thật sự cho rằng A Dạ không biết ta có tình cảm với cậu ấy sao?”

Mặt Hạ Sâm sầm xuống: “Ít ra hiện tại cậu ấy không biết.”

“Vậy ngươi cứ nói hết ra đi, vừa hay có thể giúp ta phá bỏ bức màn ngăn cản giữa hai người. Dù sao ta với cậu ấy sắm vai anh em chỉ để che giấu thân phận mà thôi, ta có quyền theo đuổi cậu ấy. Về sau ta có thể quang minh chính đại ôm cậu ấy ngủ rồi.” Bạch Liệt ngồi xuống thành giường, nhẹ giọng nói: “Không cần dùng thân phận anh cả để ôm cậu ấy, mặc cho cậu ấy làm nũng trong lòng như bây giờ nữa.”

Hạ Sâm siết chặt tay.

Bạch Liệt lạnh lùng nhếch mép, sờ lên khuôn mặt của Bạch Dạ, sau đó nhẹ nhàng véo mấy cái.

Bạch Dạ vẫn chưa ngủ say nên lập tức tỉnh dậy khi có người véo mình. Vốn dĩ muốn tức giận, nhưng nhìn thấy người đó là Bạch Liệt, lửa giận trong lòng cậu lại dịu xuống: “Anh, anh làm gì vậy.”

Trước khi cậu nói câu này, Bạch Liệt cố ý thu lại kết giới, khiến cho Hạ Sâm nghe thấy lời của Bạch Dạ.

Câu nói ngái ngủ của Bạch Dạ vào trong tai Hạ Sâm lại mang theo vài phần làm nũng, sắc mặt hắn càng trở nên khó coi.

Bạch Liệt rụt tay lại “Không có gì, chúng ta ngủ đi.”

Trước khi Hạ Sâm kịp xông vào trong, hắn lại dựng kết giới lên, cản người ở ngoài cửa.

Bạch Dạ ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại thì nhìn thấy Bạch Liệt ngồi thiền ở chân giường. Cậu vui vẻ ngồi dậy tươi cười với Bạch Liệt.

Từ sau khi cậu có được thần khí, vận may của cậu trở nên cực kỳ tốt. Những việc khác không nói tới, chỉ riêng việc cậu đến giới Tu chân tìm người thân, mới có mấy ngày trôi qua đã tìm được anh cả và anh ba, có lẽ trong hôm nay hoặc ngày mai sẽ tìm thấy anh hai và ông nội.

Bạch Liệt nghe thấy tiếng cười của Bạch Dạ thì chậm rãi mở mắt, sau đó lấy kính mắt gọng màu vàng đặt bên cạnh đeo lên.

Cặp kính mắt này được thiết kế riêng cho người bị cận thị và mắt lão hoá, vậy nên có thể nhìn được những vật ở phía xa, cũng có thể thấy khung cảnh trước mặt. Hắn nhìn thấy Bạch Dạ đang cười, khóe miệng lạnh lùng cũng cong cong theo: “Đang cười cái gì thế?”

“Không có gì.” Bạch Dạ ngồi xuống trước mặt Bạch Liệt, gỡ mắt kính của hắn xuống: “Để cho em nhìn đôi mắt của anh.”

Bạch Liệt bất động.

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.

Nét mặt của Hạ Sâm lạnh băng, đẩy cửa đi vào phòng, nhìn thấy Bạch Dạ và Bạch Liệt thân mật dựa vào nhau, ánh mắt hắn sầm xuống, vắt khô khăn mặt đưa cho Bạch Dạ: “Rửa mặt đi.”

Bạch Liệt: “……”

Bạch Dạ ngơ ngác nhận lấy khăn mặt từ tay hắn: “Anh……”

Hạ Sâm lãnh đạm hỏi: “Tôi làm sao?”

“Anh càng ngày càng giống một người vợ hiền.”

Bạch Liệt, Hạ Sâm: “……”

Bạch Dạ vừa cười vừa lau mặt rồi: “Có cách nào mà không cần đánh răng cũng làm sạch được những vụ đồ ăn dính lại không ”

“Há mồm ra.” Hạ Sâm nhét một viên đan dược vào trong miệng cậu.

Bạch Dạ lập tức cảm giác được khoang miệng toàn mùi bạc hà, hơn nữa còn có cảm giác bàn chải đang quét qua răng miệng: “Đúng là tiện thật”

Bạch Liệt giơ tay xoay mặt của cậu đối diện với mình: “Không phải chú nói muốn xem đôi mắt của anh sao?”

“Ừ.” Bạch Dạ trả khăn lau mặt lại cho Hạ Sâm, tiếp tục nhìn mắt của Bạch Liệt.

Hạ Sâm ném chiếc khăn trở lại trong chậu nước: “Chỉ cần Thần Minh trở lại, đôi mắt của hắn sẽ tự động khỏe lại mà không cần bất cứ thứ thuốc nào.”

Bạch Dạ tức giận nói: “Cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào mới đợi được thần tiên trở về. Nếu như bọn họ biến mất mãi, chẳng lẽ anh cả sẽ mù loà luôn sao?”

Bạch Liệt cười khẽ: “Vẫn là Tiểu Dạ biết thương anh cả.”

Bạch Dạ không thốt nên lời: “Anh là anh cả của em, không thương anh thì thương ai? À, đúng rồi, còn có anh hai, anh ba cùng với ông nội nữa, em đều thương hết.”

“Hạ Sâm thì sao?” Bạch Liệt cố ý nhắc tới Hạ Sâm.

Hạ Sâm: “……”

Bạch Dạ liếc mắt nhìn Hạ Sâm một cái, cố ý đổi đề tài: “Đôi mắt của anh nhìn không có gì khác so với một người bình thường, em cũng không biết phải dùng thần khí nào để trị liệu cho nó nữa, chỉ có thể đưa cho anh một lá bùa khỏe mạnh thôi.”

Cậu lấy ra một lá bùa nhăn nhúm đưa cho Bạch Liệt: “Lá bùa này được mấy thần khí chúc phúc, hy vọng nó có thể giúp được anh.”

Bạch Liệt cất lá bùa vào trong lồng ngực, sau đó đeo kính mắt lên nói: “Anh phải ra ngoài một chuyến.”

Bạch Dạ nhanh chóng đi giày vào: “Anh cả, anh muốn đi đâu? Em đi với anh.”

“Đi đổi linh thạch.”

“Anh cả, chỗ em có linh thạch mà. Anh muốn bao nhiêu, em đưa cho anh. ” Bạch Dạ lấy chiếc nhẫn đang đựng đống linh thạch ra.

Bạch Liệt đẩy chiếc nhẫn về phía cậu: “Lúc trước bởi vì không muốn cho chú biết được thân phận của mình quá sớm, vậy nên mới giả dạng nghèo rớt mồng tơi trước mặt chú. Hiện tại chú biết thân phận của chúng ta rồi, cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa. Về sau có anh đây nuôi chú.”

Mắt Bạch Dạ sáng lên: “Anh cả, anh giàu có lắm sao?”

Hạ Sâm nhìn bộ dạng nghe thấy chữ tiền thì bất động của cậu, thật sự muốn lấy một đống linh thạch đè cậu bẹp dí. 

Bạch Liệt nhếch mép, đi giày vào: “Đợi lát nữa chú sẽ biết.”

Đối với những con rồng trong Long tộc, bọn họ có thể không có cái gì, nhưng tiền bạc thì không bao giờ thiếu. Bởi vì họ yêu thích nhất là thu thập những món bảo vật khắp thiên hạ, chỉ cần là những món đồ đáng giá, bọn họ sẽ tìm cho bằng được rồi sưu tập lại. Vậy nên báu vật của Bạch Liệt nhiều không kể xiết.

Nhắc đến việc này ít nhiều cũng phải cảm ơn Bạch Dạ có năng lực bói toán, tính ra được chuyện trời giáng thần phạt, vậy nên hắn mới có cơ hội mang tất cả những bảo vật của mình tới thời hiện đại.

Bạch Dạ nói với Hạ Sâm: “Tôi đi ra ngoài cùng anh cả một chuyến.”

Bạch Liệt thêm một câu: “Chúng ta sẽ không trở lại Hạ Trang.”

Hạ Sâm, Bạch Dạ: “……”

Bạch Liệt kéo Bạch Dạ rời đi.

Hạ Sâm nhìn theo bọn họ ra khỏi sân.

Tiếp theo, một bóng đen nhảy xuống từ trên nóc nhà: “Chủ nhân, ngài thật sự để cho bọn họ rời đi sao?”

Hạ Sâm nhướng mày: “Cho dù bọn họ đi đến nơi nào, ta cũng có thể tìm được hai người đó.”

Lúc trước hắn để cho Bạch Dạ chạy trốn một lần, tuyệt đối sẽ không để xảy ra lần thứ hai. Vậy nên vào cái đêm hắn tìm thấy cậu, hắn đã rót một sợi thần thức vào trong đầu cậu. Dù cho cậu đi đến đâu hay là dùng thần khí để trốn tránh, hắn cũng có thể tìm thấy cậu.

Thuộc hạ nghe thấy hắn tự tin như vậy cũng không nhiều lời nữa.

Bạch Dạ đưa Bạch Liệt rời khỏi sân của Hạ Sâm, sau đó hỏi: “Anh cả, vị trí hiện tại của chúng ta cách cổng lớn nhà họ Hạ hơi xa, anh có thể ngự kiếm đưa em bay đến đó không?”

“Ừ.” Bạch Liệt vừa muốn lấy pháp khí ra thì lại nghe được có người nói: “Kia chẳng phải là bạn đời Bạch Dạ của gia chủ chi thứ sao?”

“Sắp không phải nữa rồi.”

“Vì sao?”

“Nghe nói tiểu thư nhà họ Phượng sắp tới đây, vậy nên gia chủ đã hạ lệnh sau khi tiểu thư vào trong Hạ Trang, không ai được nhắc đến việc gia chủ chi thứ có bạn đời, nếu không sẽ đuổi ra khỏi môn phái.”

Mọi người nghe đến đó, cũng không dám nói về chuyện của Bạch Dạ nữa.

Bạch Liệt nghe thấy lời vừa nãy, lấy pháp khí ra mang theo Bạch Dạ rời khỏi đây, bay tới chợ rồi hỏi người đi đường xem phòng đấu giá ở đâu.

Bạch Dạ hỏi: “Anh cả, có phải anh muốn bán đấu giá thứ gì đó lấy tiền không?”

Bạch Liệt ừ một tiếng: “Đây là cách kiếm tiền nhanh nhất.”

Bạch Dạ nhíu mày: “Nhưng những món đồ đó anh đã mang đến thời hiện đại từ mấy nghìn năm trước, có khi chúng đã biến mất hết rồi. Nếu như anh bán những món đồ quý đi, chẳng phải sẽ tiếc lắm sao?”

“Đừng lo lắng. Chỉ là chút đồ cỏn con không dùng đến thôi mà. Nhưng ở giới Tu chân, những thứ đó lại tương đối có giá trị.” Bạch Liệt đưa Bạch Dạ đi vào nhà đấu giá, lấy ra một hòn đá nhỏ màu vàng đưa cho người kiểm nghiệm.

Những người kiểm nghiệm trong nhà đấu giá thay phiên nhau kiểm tra, lúc đó mới dám khẳng định món đồ Bạch Liệt vừa lấy ra chính là kim vân thạch, là nguyên liệu chế tạo tiên khí. Tuy rằng chỉ có một mẩu bé bằng ngón tay cái, không đủ để chế tạo một món tiên khí hoàn chỉnh, nhưng nếu dùng nó với pháp khí cấp linh bảo, chắc chắn có thể biến pháp khí đó trở thành bảo vật đứng ở đỉnh cao. Quan trọng nhất chính là kim vân thạch sớm đã mất tăm mất tích, là món bảo bối có tiền cũng không mua được. Giờ nó lại xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ làm xôn xao cả giới Tu chân.

“Giá niêm yết là……” Một người kiểm nghiệm trong số đó thốt lên: “Giá niêm yết ít nhất cũng phải một trăm vạn khối linh thạch cực phẩm.”

“Giá niêm yết một trăm vạn khối linh thạch cực phẩm sao?” Người phụ trách nhà đấu giá lần đầu tiên nhìn thấy một món bảo vật quý giá như vậy, tay hắn không khỏi run rẩy. Nếu như bị người khác cướp mất, chắc chắn hắn sẽ không đền bù nổi, hắn nhất định phải tăng cường thêm bảo vệ, giữ gìn kỹ càng nó mới được.

Bạch Dạ từ trước đến nay chỉ nghe thấy cao nhất là linh thạch thượng phẩm, câu kinh ngạc nói: “Linh thạch cực phẩm? Đáng giá hơn so với linh thạch thượng phẩm sao?”

Người kiểm nghiệm lên tiếng trả lời: “Một khối linh thạch cực phẩm tương đương với một trăm khối linh thạch thượng phẩm, ngươi nói xem thứ nào đáng giá hơn?”

Bạch Dạ tính tính, sau đó trợn hai mắt nhìn: “Một trăm vạn khối linh thạch cực phẩm, chẳng phải chính là một trăm triệu khối linh thạch thượng phẩm sao?”

Một khối linh thạch thượng phẩm có thể bán ba mươi vạn nhân dân tệ. Vậy thì một trăm triệu khối linh thạch thượng phẩm sẽ có giá ba mươi ngàn tỷ nhân dân tệ đúng không?

Má nó, sớm biết rằng anh cả giàu đứt đố đổ vách như vậy, trước kia cậu còn cần phải liều mạng kiếm tiền như vậy làm gì?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.