Hắn từ công ty trở về nhà, trên tay cầm theo một chiếc bánh ngọt, vừa đưa cho quản gia vừa hỏi "em ấy đâu sao không thấy?"
"Phu nhân hôm nay từ trường trở về, vẫn luôn ở trong phòng, bữa tối cũng chưa ăn ạ" quản gia nhìn hắn cung kính trả lời.
"Ùm"
Đóa hắc liên hoa này hôm nay lại muốn làm gì đây? bình thường sẽ không bỏ bữa thế này, hôm nay lại bỏ bữa. Hắn vừa bước lên phòng vừa suy nghĩ, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
Phó Thời Ân mở cửa bước vào, bên trong căn phòng tối đen mờ mịt bỗng sáng bừng lên, hắn nhìn thấy cậu đang nằm trên giường liền sải bước đi đến.
Hắn nhìn cậu nằm trên giường đang quay lưng về phía hắn, không kìm được mà lên tiếng hỏi "em hôm nay không khỏe?"
Cậu không trả lời câu hỏi của hắn, giống như cậu đã ngủ say không nghe thấy bất kỳ câu hỏi nào từ đối phương, nhưng chính suy nghĩ của cậu đã phá tan mọi thứ.
[Khỏe tôi rất khỏe, chỉ là nhớ lại chuyện đánh nhau với đóa bạch liên hoa kia làm mình bực bội, nuốt không trôi (2)
Phó Thời Ân vừa ngồi xuống giường đã nghe được suy nghĩ của cậu, liền kéo chăn cậu ra lật người cậu lại.
Hắn hơi giật mình khi nhìn vào những vết thương, đang được dán băng keo cá nhân trên mặt cậu
"Anh định làm.." cậu bực mình không vui nhìn hắn nói, nhưng lời nói còn chưa nói ra hết, đã bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc.
Phó Thời Ân ôm cậu vào lòng như đang dỗ dành cậu, hắn không biết tại sao bản thân lại hành động như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu và đau xót khi nhìn thấy vết thương trên mặt cậu.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, quản gia cầm khay đồ ngọt trên tay bước vào.
Quản gia hơi bất ngờ với hình ảnh trước mặt, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại "Cậu chủ đồ ngọt đây ạ" (1
Hắn buông cậu ra đồng thời nhận lấy khay đồ ngọt trên tay quản gia "em muốn ăn một chút không?"
Cậu nhìn hắn gật đầu, nhận lấy dĩa bánh gato đẹp mắt từ trên tay hắn, đưa một chút bánh vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn liền hiện ra trên gương mặt cậu [đúng vị chanh mình thích, những lúc tâm trạng không vui thế này, chỉ có ăn thứ mình thích thì tâm trạng mới được giải tỏa
Hắn nhìn cậu ăn ánh mắt tỏa ra vẻ hài lòng, bàn tay vô thức mà đưa lên xoa đầu cậu, hắn có chút bất ngờ, không ngờ rằng tóc cậu lại mềm mại như vậy, lại còn có chút mùi hương dịu nhẹ của hoa oải hương từ trên tóc cậu.
Hắn đột nhiên sắc mặt tối sầm lại khi nghĩ đến những suy nghĩ và vết thương trên mặt cậu, ánh mắt càng thêm âm lãnh (2)
Xem ra cần phải cảnh cáo Đường Gia và bên nhà trường một chuyến, để họ biết được người của Phó Thời Ân này không dễ trêu vào. (4)
Tại một nơi khác
Mặc Đình lặng lẽ đứng nhìn Minh Triết đang nằm ngủ trên giường, trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu, như có tảng đá đè nặng trong lòng.
Ngay giây phút nhìn thấy Minh Triết mò mẫm và vấp ngã khi tìm đến nơi bật
đèn, trong căn phòng bệnh đang được bật đèn sáng bừng như giữa ban ngày kia, thì Mặc Đình đã hiểu.
"Tôi sẽ tìm bác sĩ tốt nhất phẫu thuật cho em, tôi sẽ không để em phải sống trong bóng tối cả đời" Mặc Đình biết mất đi thị giác đối với một người sẽ khó khăn thế nào, hơn nữa Minh Triết vừa mất đi người thân duy nhất trên đời, và nếu biết bản thân mất đi thị lực cả đời này chỉ có thể sống trong bóng tối, sẽ là một cú sốc tinh thần quá lớn không thể vượt qua đối với Minh Triết. (3)
Một cuộc phẫu thuật đơn phương đã được Mặc Đình sắp xếp, và diễn ra nhanh chóng.
Gọi cuộc phẫu thuật này đơn phương là vì, nào có ý kiến hay sự đồng ý từ bệnh nhân, một cuộc phẫu thuật mà ngay cả bệnh nhân cũng không hề hay biết. (2)
Từ cái ngày Minh Triết được Mặc Đình đỡ xuống giường nằm ngủ, kể từ ngày hôm đó Minh Triết luôn trong tình trạng hôn mê, luôn chìm vào giấc ngủ sâu, khi vừa tỉnh lại thì cơn buồn ngủ lại tiếp tục không biết từ đâu lại ập đến, lại một lần nữa chìm vào hôn mê.
Ba Tuần Sau
Minh Triết từ trong cơn mê giật mình tỉnh dậy, cảm thấy có gì đó không đúng, tầm nhìn phía trước chỉ toàn là một mảnh tối đen.
Minh Triết đưa tay lên chạm vào mắt mới phát hiện, mắt đang được quấn băng gạt, Minh Triết nhất thời kích động không kìm được cảm xúc mà gào thét.
Y tá nhìn thấy Minh Triết cảm xúc không ổn định, thông qua camera trong phòng liền chạy đi gọi Mặc Đình.
Mặc Đình hay tin liền chạy đến, nhưng khi vừa chạy đến đã nhìn thấy, Minh Triết đang rất kích động gào thét và khóc rất thảm thiết băng gạt trên mắt cũng đã tháo xuống, trong vô cùng bị thương.
Mặc Đình vội chạy đến ôm lấy minh Triết vào lòng.
Cảm nhận được mùi hương và cái ôm quen thuộc từ đối phương, Minh Triết vừa khóc vừa kích động nói "Mặc Đình..tôi không muốn trở thành một kẻ mù lòa...tôi thật sự không muốn...cầu xin anh...đừng lấy đi thị giác của tôi...tôi cầu xin anh..." (3)
Minh Triết khẩn thiết mà cầu xin Mặc Đình, Minh Triết thật sự không muốn bản thân trở thành một kẻ mù, chỉ có thể sống trong bóng tối, và cả đời này cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.