Âu Nhược ho mấy tiếng liền, cô co người cố hít thở không khí.
Bắc Vũ Tịch thấy sắc mặt cô không tốt, vừa định vươn tay ra đở cô ngồi dậy, Âu Nhược liền đẩy tay hắn ra.
Hắn nhìn cô bày ra thái độ bất mãn, đầu mày hắn nhíu lại, Âu Nhược mặc kệ, dù sao cũng sắp bị hắn giết chết rồi, dù bây giờ hắn có hối hận giết cô thêm một lần nữa thì cũng chẳng sao. Cái chết luôn thật nhẹ nhàng đối với Âu Nhược.
Nhìn Âu Nhược bỏ chân dưới sàn nhà lạnh lẽo, cả người nằm co lại trêи sofa, trêи cổ in rõ vết hằn đỏ do bàn tay hắn. Bắc Vũ Tịch kiên nhẫn nhịn xuống cơn tức giận, kéo Âu Nhược ngồi dậy tựa vào lòng mình.
"Tiên... A..." Âu Nhược định nói nhưng cổ họng đau rát khiến cô còn chưa nói xong đã kêu lên.
Bắc Vũ Tịch chồm người rót cho cô cốc nước, cẩn thận đở lấy đầu Âu Nhược: "Uống chút nước đi."
Vừa nói hắn vừa đưa cốc nước đến miệng cô, Âu Nhược hé môi đón nhận từng ngụm nước đi vào miệng rồi qua cổ họng đau rát, nước đến họng liền có tát dụng như đang xoa dịu cổ họng cô.
Âu Nhược lắc đầu không chịu, cô nuốt xuống ít nước bọt, để khi than thản một chút thì lại hé môi, nhất quyết muốn giải thích.
Bắc Vũ Tịch thấy cô như vậy cũng có chút khó chịu, hắn ban nảy tức giận liền không nghĩ ngợi gì thêm, như hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ muốn hỏi cho rõ, nhưng mà tâm tính thú dữ trong hắn trỗi dậy, hắn rất muốn giết chết cô, để cô mãi cũng không thể phản bội hắn.
Cứ nghĩ đến một ngày, cô phản bội, bỏ hắn mà đi, hắn lại tức điên người.
Âu Nhược một lúc sau mới ho khẽ mấy tiếng rồi nói: "Tiên sinh..."
Bắc Vũ Tịch dịu dàng đỡ đầu Âu Nhược, bế cô ngồi vào lòng hắn. Dáng vẻ của hắn lúc này... chính là xót xa.
Hắn bình thường biết mình sẽ dùng bao nhiêu sức để không làm tổn thương cô, nhưng hôm nay hắn không còn một chút tỉnh táo nào để bảo vệ cô.
Âu Nhược yếu ớt, giọng nói như là hơi gió ngày một thều thào: "Ngài... Xin ngài... Tin tưởng em... Em và Thiên Quan thật sự không có gì cả..."
Bắc Vũ Tịch gật đầu, Âu Nhược mỉm cười nhẹ nhõm.
Chỉ cần một cái gật đầu của hắn cô liền biết hắn đồng ý, bởi vì Bắc Vũ Tịch luôn là người giữ lời. Hắn tin cô thì chắc chắn sẽ tin cô, Âu Nhược thật là mừng.
"Còn đau không?" Bắc Vũ Tịch cuối đầu xuống, dùng tay xoa cổ họng cho Âu Nhược.
Động tác dịu dàng thật khiến người ta đau thương, Âu Nhược cảm động đến nổi chỉ có thể gật đầu mà không thể nào lên tiếng. Cô sợ âm thanh cô phát ra sẽ khiến cô không kiềm chế được mà bật khóc.
Bắc Vũ Tịch như chưa từng có cơn phẫn nộ nào, bây giờ rất dịu dàng mà ôm lấy Âu Nhược hành động lại như quen với việc này đã lâu, sức lực xoa cổ cho Âu Nhược cũng thật dễ chịu.
Khi cổ họng bớt đau Âu Nhược trong lòng Bắc Vũ Tịch cất tiếng gọi quen thuộc: "Tiên sinh!"
Bắc Vũ Tịch "ừm" một tiếng giống như lúc trước, chỉ cần cô gọi hắn ít nhiều cũng sẽ trả lời cô.
"Ngài còn giận không?" Âu Nhược dò xét tâm tình hắn, cô biết rõ với Bắc Vũ Tịch tốt nhất là trực tiếp hỏi, đừng vòng vèo vì hắn chẳng thể nào hiểu được.
Bắc Vũ Tịch nên nói hắn còn tức giận hay hết tức giận? Chỉ cần nghĩ đến, Thiên Quan chạm vào người phụ nữ của hắn là hắn liền muốn giết chết tên đó. Nhưng khi nghĩ đến, Âu Nhược ở dưới thân đau đớn khổ sở hắn lại không còn giận nữa.
Màn trời âm u bao trùm cả căn biệt thự, mùi gió biển mặn mà bay vùi trong không khí. Ở đây từ cây cối cho đến con người, trêи da thịt luôn có một tầng muối mỏng tan. Không nhìn thấy nhưng cứ sẽ có cảm giác như vậy.
Đối diện câu hỏi của Âu Nhược cùng đôi mắt đẹp của cô, Bắc Vũ Tịch không thể ngăn cản mình.
Hắn cuối đầu, vùi vào cổ Âu Nhược chậm rãi hôn.
Ban đầu Âu Nhược cảm thấy rất nhẹ rất mềm vì môi Bắc Vũ Tịch chạm xuống, cô cứ nhột nhột buồn buồn không biết nên làm sao, cương quyết vòng tay ôm lấy đầu Bắc Vũ Tịch, bàn tay xuyên qua lớp tóc mềm mại của hắn khiến xúc cảm trong lòng dâng trào mãnh liệt.
Âu Nhược thấy sự nong nóng cùng ướt át của cái gì đó mềm mại đang chạm vào cổ mình, cô chỉ khẽ "ưm" một tiếng thì Bắc Vũ Tịch đã biến cái rêи khẽ đó thành một tiếng kêu.
Hắn ngẩng đầu, nhìn đôi má cao cao như mời của cô đang đỏ ửng e thẹn mời chào, máu huyết trong người như được đun dưới ngọn lửa, như một cái núi lửa chực chờ trào ra.
Ánh mắt Âu Nhược nhuốm một màng sương dịu như mây, chính là bị che đi nét tỉnh táo vốn có và thay bằng một nét phong tình hoa mị.
Bộ dạng này của Âu Nhược, từ trêи cao nhìn xuống, thật là một món đồ nghệ thuật cao cấp.
Mái tóc dài xõa trêи sofa, gương mặt nhỏ nhắn khiêu gợi đỏ bừng, cái cổ nhỏ trắng nõn bởi vì hắn mạnh bạo mà đỏ một vùng, trêи cổ còn có một dấu hôn màu đỏ thẩm hắn vừa đặt xuống.
Vòng một Âu Nhược nhấp nhô lên xuống, bồng bềnh cao cao rất kϊƈɦ thích thị giác, chiếc váy này thật là khéo may, từ gò đồi đến đồng bằng, những thứ Âu Nhược không thể lộ ra đều có thể kín đáo khoe ra.
Eo cô nhỏ nhắn đến kì lạ, chỉ một cánh tay của hắn thôi cũng đủ có thể ôm gọn vào, nó mỏng manh đến nổi dường như có thể vắt ra nước.
Âu Nhược co một chân đuôi một chân, chiếc váy xẻ tà lộ rõ đôi chân dài vừa thon vừa trắng.
Bị ánh mắt sắt bén đó nhìn từ trêи xuống, Âu Nhược có phần mất tự nhiên. Cô không biết nên che chỗ nào giấu chỗ nào cho hết, để hắn đừng nhìn cô bằng cái vẻ mặt không tiết chế đó.
"Tiên...tiên sinh!" Âu Nhược run rẩy gọi.
Bắc Vũ Tịch trườn lên người cô, khóa Âu Nhược lại dưới thân.
"Sao vậy?" Bắc Vũ Tịch nhìn cô đang lúng túng liền muốn trêu chọc.
Âu Nhược đưa tay che miệng, không biết nên nói như thế nào cho phải. Bảo hắn đừng nhìn cô như vậy, hay là bảo hắn nhìn nhưng đưng nhìn như vậy...
Âu Nhược kêu khóc trong lòng, với loại chuyện này cô... Nên làm sao?
"Em... Em..." Âu Nhược ấp úng.
Bắc Vũ Tịch vẫn đang chờ đợi, muốn nghe xem cô là muốn nói chuyện gì.
Giờ phút này, hắn thật sự có kiên nhẫn để nghe cô nói.
Âu Nhược bị hắn làm cho bấn loạn rồi, nên nói gì bây giờ cô cũng không biết nữa.
"Nếu em không nói, vậy tôi sẽ tiếp tục việc của mình." Bắc Vũ Tịch nở nụ cười ma mị, khí lạnh trong người như bị hắn cởi bỏ, thay vào đó là cái nét hoang dại với một ý tứ sâu xa của ɖu͙ƈ vọng.
Hắn định cuối đầu xuống, Âu Nhược liền vội ôm mặt hắn kéo lên. Bắc Vũ Tịch nghiêng đầu nhìn cô đầy khó hiểu, Âu Nhược muốn phát điên lên được.
"Tiên... Tiên sinh... Em..."
"Em làm sao?"
Âu Nhược bị hỏi ngược lại, nảy giờ cô còn chưa chịu nói rõ là cô rốt cuộc như thế nào, nhưng mà chuyện khó nói như vậy thì làm sao... Làm sao mà nói cho được.
"Anh... Anh sẽ làm gì em?"
Âu Nhược muốn cắn đứt lưỡi cô ngay bây giờ, sao lại ngu ngốc hỏi như vậy.
Bắc Vũ Tịch bị cô làm cho buồn cười, hắn nhướng mày: "Em nghĩ xem."
Cô nghĩ? Cô nghĩ thì được gì.
Bắc Vũ Tịch để cô muốn nghĩ gì thì nghĩ, cả người đè xuống người Âu Nhược, đem đôi môi bạc của hắn dán vào đôi môi anh đào đỏ mọng của Âu Nhược.
Cánh môi lại chạm rồi, trong một ngày mà bọn họ đã hôn nhau hai lần. Mà lần này, Bắc Vũ Tịch chính là hôn còn chưa đủ, sẽ... Sẽ còn đi xa hơn cả hôn...
"Ưm..." Âu Nhược rêи rỉ dưới thân Bắc Vũ Tịch.
Âm thanh này là đang khiêu khích hắn, cổ vũ hắn, hắn có nên hiểu là cô đang cầu xin hắn.
Bắc Vũ Tịch cắn ʍút̼ đôi môi Âu Nhược, không còn là cuồng bạo chiếm giữ mà là dịu dàng tận hưởng.
Hắn kéo ʍút̼ đều khiến Âu Nhược khuất phục, môi cô như một viên kẹo đường, vừa mềm mại vừa ngọt ngào khiến cho Bắc Vũ Tịch muốn buông cũng không buông được.
Đại não Âu Nhược bị môi lưỡi của người ở trêи điều khiển, dây thần kinh nhạy cảm căng ra khiến đầu cô tê ngứa. Môi Âu Nhược dường như đã không còn là môi của cô nữa, cứ mặc cho Bắc Vũ Tịch dày vò chà xát.
Âu Nhược chỉ còn một cách là phối hợp, tay ôm lấy cổ hắn, cong người dán chặt vào người hắn.
Cảm nhận một sự kϊƈɦ thích kì lạ từ một thứ xa lạ, Âu Nhược giật mình mở to hai mắt.
Phát hiện mình chưa nói cho Bắc Vũ Tịch một việc quan trọng, nhưng Bắc Vũ Tịch đã tiến công vào, mạnh mẽ kéo lấy lưỡi Âu Nhược.
Sức hút của hắn rất mạnh, đến nổi như rút hết linh hồn Âu Nhược. Cô ngửa cổ hít vào, Bắc Vũ Tịch cũng không chờ một giây nào để cô rảnh rỗi liền xâm nhập sâu hơn.
Nụ hôn của hắn vừa sâu vừa dứt khoát, nhất định không để Âu Nhược sao lãng.
Cô vỗ vỗ bờ vai hắn, dùng một chút sức đẩy nhẹ Bắc Vũ Tịch, hắn thấy cô kháng cự nho nhỏ thì buông môi cô, nâng người lên, hai tay đang chuẩn bị không yên phận cũng dừng lại.
Âu Nhược lần này nhất định phải nói rõ ràng, mặt cô đỏ ửng.
Bắc Vũ Tịch biết cô ngượng, nhưng lại như có gì muốn nói. Hắn đành nhịn xuống, ân cần hỏi han: "Em sao vậy? Không khỏe à?"
Âu Nhược lắc đầu ý bảo không phải, cô hít sâu một hơi. Nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói: "Của em... Của em có rồi!"
Bắc Vũ Tịch chẳng biết cái gì là "của em" vả lại còn là "có rồi". Hắn thản nhiên hỏi: "Cái gì của em có rồi?"
Âu Nhược muốn đập đầu vào gối, cô quên mất Bắc Vũ Tịch không biết cái đó của phụ nữ.
Hơi kì nhưng cô cũng kiên quyết nói: "Là... Là kinh nguyệt."
Bắc Vũ Tịch nhìn Âu Nhược bằng ánh mắt... Âu Nhược hiểu ánh mắt này. Cô cắn cắn môi dưới, nên nói sao để hắn hiểu đây.
"Chính là... Phụ nữ sẽ có những ngày không làm được "chuyện đó", bởi vì chỗ đó rất bẩn."
Trời ơi! Cô đã nói đến vậy rồi. Bắc Vũ Tịch, anh mà còn không hiểu thì em chết quách cho rồi!
Bắc Vũ Tịch nhìn Âu Nhược, cô tưởng hắn đã hiểu rồi nhưng hắn nghi hoặc hỏi: "Cái đó làm sao mà bẩn?"
Hả? Âu Nhược... Âu Nhược phải làm sao?
Cô suy nghĩ một lúc, tìm cái gì có thể cho Bắc Vũ Tịch nghĩ đến đúng đắn sự việc.
Cô nuốt nước bọt, hít sâu một hơi giải thích: "Mỗi người phụ nữ sẽ có một thời gian nhất định trong một tháng. Chỗ đó sẽ bị thương. Nên không được... không được làm chuyện đó."
Bắc Vũ Tịch nghe nói "chỗ đó bị thương" liền nghĩ Âu Nhược bị thương. Hắn hốt hoảng cả lên rồi gọi điện cho Quân Lăng, bảo anh ta gọi Lục Phàm, nói là Âu Nhược bị thương.
Âu Nhược còn chưa kịp phản ứng, cũng không kịp ngăn cản...
Sau đó hắn lập tức nhanh như chớp không để Âu Nhược có thêm một câu nói. Đem váy của cô kéo lên, cả qυầи ɭót cũng kéo ra.
Âu Nhược bị dọa cho sợ liền hét lên: "Bắc Vũ Tịch, anh bị điên à." sau đó còn cho hắn một bạt tai.
Nhìn gương mặt người đàn ông trước mặt lệch sang một bên, tay Âu Nhược vẫn còn một cái nóng đến run rẩy.
Cô sợ hãi kêu lên: "Tiên... Tiên sinh... Em không cố ý!"
Lúc Lục Phàm cùng Quân Lăng tay đang ôm vợ kéo đến phòng Âu Nhược thì thấy một cảnh khiến họ không nói nên lời...