Trên dưới trong nhà nơm nớp lo sợ, người làm phải liên tục chực chờ nghe lệnh.
Hoa Phong và Hoa Vũ đem tài liệu sổ sách, tất cả đều mang vào phòng ngủ cho lão đại.
Mi mắt Âu Nhược khẽ động, những vệt sáng mờ mờ dần rõ trước mắt. Âu Nhược tỉnh lại với một sự đơn điệu hòa trộn căn phòng màu trắng thuần khiết quen thuộc.
Hình như rèm cửa đã được thay mới, nó có màu xanh ngọc, trông rất nổi bật. Mà cả căn phòng này, cũng thật sự thay đổi.
Sofa lớn bằng da màu đen đã thay đổi vị trí, à không đúng, nó được một tấm rèm tơ tầm che ngang cách biệt với giường ngủ.
Âu Nhược đưa mắt nhìn nắng vàng rơi vào cửa sổ phòng, tầm mắt hướng ra ngoài cánh cửa sổ.
Nhìn thấy màu xanh thẩm vô ngần sâu không thấy đáy, trái tim Âu Nhược nhảy dựng lên. Đầu cô đau nhứt dữ dội, cố lấy lại chút ý thức vốn có.
Biển? Sao lại là biển?
Trước đây cửa sổ này không phải luôn luôn là sân trước hay sao?
Âu Nhược ngồi bật dậy, cứ như sợ mình chưa thoát khỏi nơi đáng sợ đó. Cô chạy ra ngoài, sợ hãi kêu: "Tiên sinh!"
Bắc Vũ Tịch ngồi ở sofa, thấy Âu Nhược chạy ra mà trên mặt còn vẽ đầy những nét sợ hãi. Hắn đứng bật dậy đi nhanh đến giữ lấy cô.
Vòng tay lớn của hắn ôm ấp cơ thể đang lo lắng của cô, giống như ngày đông bão tuyết lại được ngồi bên một bếp sưởi đầy than hồng.
Hắn bao bọc cô như đang bao bọc một đứa trẻ, Âu Nhược tham lam hít thở bầu không khí hòa quyện mùi hương của hắn, nó là thứ khiến cô an tâm nhất trong giờ phút này.
"Tôi ở đây." Chỉ một câu này liền khiến trái tim đang treo lủng lẳng của Âu Nhược trở nên loạn nhịp.
Hắn ở đây rồi! Đang dùng sức mạnh đó ôm lấy cô.
Âu Nhược thở dốc hối hả, cô nhìn hắn, như phải thật cẩn thận nhìn xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Đường viền gương mặt góc cạnh rõ nét, dáng vẻ hắn nổi bật cả gian phòng, tư thế cao lớn, khí chất phi phàm.
Đến khi nhìn rõ rồi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hắn rồi, cùng hơi thở nóng hổi của hắn hòa vào hơi thở của cô, Âu Nhược mới thật sự hoàn hồn.
Cô thở mạnh một hơi, mỉm cười tựa đầu vào lòng ngực hắn.
"Tiên sinh! Em cứ tưởng..." Âu Nhược xúc động nói không thành lời.
Giờ phút cô một mình trong rừng, hắn lại bị thương. Chỉ nghĩ đến cũng khiến sóng lưng cô lạnh toát.
Bắc Vũ Tịch ôm cô vào lòng, đưa tay xoa đầu cô rồi nói: "Em tưởng tôi chết rồi?"
Âu Nhược ở trong lòng hắn, gật đầu không có ý gì là không thừa nhận.
Về đến rồi thật tốt! Hắn không chết! Cô không chết! Mọi thứ lại đâu vào đấy.
Hơi ấm của hai người hòa vào nhau làm một, Âu Nhược dường như không còn sốt cao nữa, nhưng đầu cô vẫn nong nóng truyền qua cơ thể hắn lại mang một ý vị ấm áp.
Bắc Vũ Tịch đưa mắt nhìn cô, ánh nhìn dừng trên đôi chân nhỏ nhắn trần trụi dưới sàn nhà lạnh lẽo, mi tâm hắn hơi nhíu lại.
Âu Nhược bị hắn tức giận bế bỗng lên.
"Tiên sinh!" Âu Nhược bị bế lên đột ngột liền kêu.
Bắc Vũ Tịch nhìn cô đầy bất mãn: "Lần sau còn thấy em đi chân đất, liền đánh gãy chân em."
Đánh gãy chân em! Âu Nhược bật cười, trong lòng thầm nghĩ: "Ngài nỡ đánh gãy sao?"
Dưới ánh nắng thân ảnh hai người thật đẹp, khí thế của Bắc Vũ Tịch áp đảo mọi thứ tồn tại, vậy mà bên cạnh lại có một sủng vật nhỏ nhắn mang tên Âu Nhược.
Nắng chiếu lên một nữa gương mặt hắn, hôm nay đột nhiên lại có một chút dịu dàng, không quá nhiều vừa hay chỉ có 'một chút'.
Bế cô đến sofa, Âu Nhược định sẽ bỏ chân ngồi bên cạnh hắn nhưng Bắc Vũ Tịch một hai để cô ngồi trên đùi hắn. Tư thế thân mật, động tác gần gũi.
Âu Nhược đã được thay cho một chiếc váy ngủ trắng, mà ở Bắc Gia này không có lấy một người làm là phụ nữ, đương nhiên việc này người đã làm chỉ có Bắc Vũ Tịch.
Lúc hắn thay quần áo cho cô, hắn mới biết một việc, hắn ghét đàn ông. Hắn không biết tại sao lại có cảm giác đó, nhưng thật sự thâm tâm hắn chán ghét cảm xúc đó, hắn thấy khó chịu muốn chết. Lục Phàm nếu không là bác sĩ gia đình của hắn, thì có khi Bắc Vũ Tịch đã móc mắt anh ta ra, tuyệt đối không để anh ta nhìn thấy cơ thể Âu Nhược. Một chút cũng không.
Âu Nhược được giữ ở trong lòng, mùi thơm của cô hòa vào mùi thơm của Bắc Vũ Tịch, trong không khí trở nên trầm lặng hẳn đi.
Bắc Vũ Tịch rất tự nhiên, dường như không quan tâm Âu Nhược đồng ý hay từ chối, hắn để Âu Nhược ngồi dậy, dạng chân qua đùi hắn. Từ dưới đã nắm lấy váy cô cởi ra.
Loại chuyện này làm nhiều thành quen, động tác đó không còn là 'xé' nữa, mà bây giờ thật sự là 'cởi'...
Âu Nhược nên kêu lên ngượng ngùng? Đương nhiên là không rồi.
Bị ánh mắt Bắc Vũ Tịch làm cho từng chỗ bị nhìn trúng, đột nhiên nóng bừng đỏ ửng.
Cơ thể Âu Nhược phải nói là tỉ lệ vừa đủ đẹp, không cần thêm bớt bất cứ chỗ nào cũng chẳng cần bớt đi bất kì đâu.
Đột nhiên một tay Bắc Vũ Tịch giữ lấy chiếc eo nhỏ của Âu Nhược, một tay giữ lấy gáy cô.
Lòng bàn tay hắn ấm nóng, chạm vào da thịt bị không khí ôm ấp của Âu Nhược, khiến cô ngứa ngáy định thoát ra.
"Tiên sinh!"
Lời này nói ra, Âu Nhược mới nghe ra trong giọng của mình trở nên dịu dàng như nước. Mà nó đối với Bắc Vũ Tịch giống như là mời gọi, là sự dụ dỗ đầy mị hoặc.
Nét dịu dàng trong mắt Bắc Vũ Tịch bây giờ trở nên rõ hơn.
Âu Nhược nhìn hắn, nhu tình trong mắt lan rộng: "Tiên sinh! Vết thương của ngài..."
"Chờ em quan tâm thì nó đã bình phục." Bắc Vũ Tịch thản nhiên nói.
Âu Nhược không dám tin là Bắc Vũ Tịch hôm nay lại biết nói đùa. Dù gì đi nữa, cô thật sự là quan tâm hắn.
Bắc Vũ Tịch cứ như vậy, kéo cô vào lòng hắn, cảm nhận sự mềm mại từ da thịt Âu Nhược đang chạm vào lớp âu phục của hắn.
Còn Âu Nhược, cô thật phục người này, cởi váy của cô, để cô trần như nhộng rồi cứ thế mà ôm cô.
"Tiên sinh! Tại sao bọn họ đi rồi! Ngài rất lâu cũng chưa ra?" Âu Nhược ở trong lòng hắn, thắc mắc hỏi.
Bắc Vũ Tịch trả lời: "Cửa hang bị phá, tôi phải cố ra."
"Vậy tại sao không đi vào rừng?"
Từ hang đường hầm đi ra chưa đầy hai tiếng đồng hồ. Đi vào rừng lại mất cả một đêm, vậy rốt cuộc là bên nào sẽ nhanh hơn. Chịu khó đẩy đất đá ra ngoài, chắc chắn đường hầm đó đi vẫn nhanh hơn. Vả lại, núi lửa sắp hoạt động. Âu Nhược lại không biết sống chết, làm sao hắn có thể ung dung từ từ mà tìm lối ra chứ.
Bắc Vũ Tịch cầm lấy cánh tay Âu Nhược lên xem xét, bị nhánh cây cắt khá nhiều, cũng may là không sao. Tuy nhiên, cả người cô bầm tím những mảng lớn, da thịt trắng hồng có thêm vài đốm nâu khác màu.
Khi xem xét cẩn thận vết thương cùng cơ thể cô, Bắc Vũ Tịch để Âu Nhược mặc lại váy ngủ.
Cứ như vậy, Âu Nhược nằm trong lòng Bắc Vũ Tịch ngủ một giấc đến chiều không mộng mị.
Vì Âu Nhược bị té vỡ đầu nên phải quấn băng trắng, cái này khiến Bắc Vũ Tịch tức giận mắng cô: "Chỉ có đi với đứng cũng bất cẩn."
Âu Nhược lại cảm thấy, dù hắn có nói thế nào cô cũng cảm nhận được người đàn ông này chính là quan tâm cô đến bực bội.
"Ngài thử đi với đứng như vậy xem." Âu Nhược cong cổ lên cãi. Nghĩ đến lúc đó, hai tay cô chẳng có gì, trong đầu cứ luôn nghĩ đến việc hắn bị thương.
Cô ngoài đôi chân ra còn có gì khác lúc bấy giờ, đương nhiên phải chạy rồi, còn là phải chạy thật nhanh.
Đến khi sức lực không còn mà một bóng người cũng không tìm ra, một mình một chó ở trong rừng. Lúc đó, Âu Nhược thật sự hoảng sợ.
"Tiên sinh! Sau này... Cầu xin ngài, đừng để em như vậy nữa..." Âu Nhược gục mặt trong lòng hắn, thanh âm nhỏ cứ đều đều thốt ra, gần như là lời trong cổ họng khó nói hết: "... Sống cũng được, chết cũng được... Cầu xin ngài, đừng dùng mệnh lệnh đuổi em đi."
Âu Nhược nói xong lập tức ngẩng đầu nhìn lên, viền mắt cô đỏ hoe, lớp nước mỏng đông đầy khóe mắt, chỉ chực chờ vào sự nặng nề ngày một dâng lên mà rơi xuống.
"Bắc Vũ Tịch, ngài hứa với em... Có được không?"
Bắc Vũ Tịch bị cô gọi cả họ lẫn tên, nhưng chưa một lần hắn tức giận. Trong đời, chỉ có hai người gọi tên hắn.
Một người phụ nữ xinh đẹp mà hắn đem lòng yêu, người đó ra đi. Và... Người phụ nữ trong lòng hắn bây giờ, Âu Nhược.
Hắn nhìn cô rất lâu, ánh mắt trở về trầm tĩnh, quan sát Âu Nhược từ buồn tủi, tức giận rồi đến thống khổ cầu xin. Lúc này, hắn mới biết, thì ra nước mắt phụ nữ chính là độc dược quyền năng nhất.
Mẹ của hắn, rất lâu về trước. Cũng chính là nhiều lần bà khóc, khóc than cho số kiếp. Bà vừa khóc vừa gọi hắn... Người đàn ông với bóng lưng mờ nhạt.
Trong ký ức của Bắc Vũ Tịch, người đàn ông đó đã không còn tồn tại nữa.
Bắc Vũ Tịch hận ông ta, thật muốn đem người đó ra giết. Nhưng hắn là con người, mà con người hắn dù có độc ác tàn bạo đến đâu, cũng không thể... Không thể giết chết cha mình.
Mẹ hắn, trước khi nhắm mắt còn nói một câu, không phải là bảo hắn sống cho tốt, không phải bảo hắn phải tự bảo vệ mình, mà là...
"Đừng trả thù!"
Nói xong bà bật khóc, chết trong đau thương.
Âu Nhược rút vào lòng hắn, trân châu nặng trĩu trên mắt cuối cùng là không chịu được sức nặng mà rơi xuống.
"Tiên sinh! Âu Nhược đã rất lo sợ." Âu Nhược nắm chặt áo hắn, cả người run rẩy vì nức nở.
"Không phải bây giờ em về nhà rồi sao?"
'Nhà' sao?
Thì ra hắn còn có nhà để về!
Bắc Vũ Tịch còn không dám tin lời mình vừa nói.
Trời chiều vươn ánh sáng đo đỏ.
Âu Nhược trong lòng hắn ngẩng đầu lên.
Gương mặt trắng nõn phủ lên một tầng hồng, lại bị nắng phớt lên đôi gò má sắc chiều lãng mạn.
Nhìn Âu Nhược giống như một món đồ gớm tinh xảo của thượng đế cất giấu bấy lâu nay, được một bàn tay khéo léo của vị nghệ nhân giàu kinh nghiệm ra sức điểm tô để làm nên một tác phẩm đẹp.
Vòng một đầy đặn hơn người của Âu Nhược phập phồng lên xuống, trong làn váy ngủ mỏng tan. Hai đầu nhũ hoa nhỏ như hai hạt tiêu lúc ẩn lúc hiện, biến hóa kì diệu trước đôi mắt bắc Vũ Tịch, cảnh này rất kích thích thị giác.
Bắc Vũ Tịch như bị thiêu đốt, không một giây một phút nào muốn buông lơi liền như chó sói bị bỏ đói, chẳng cần nghĩ nhiều liền lao đến, cắn vào cổ Âu Nhược.
"A..."
Răng hắn như răng nanh của ác ma, chạm lên da thịt mềm mại liền nghiến chặt như cắn một miếng kẹo dẻo vị dâu. Âu Nhược đau đớn kêu lên, hai cánh tay đặt trên bờ vai Bắc Vũ Tịch bấu thật mạnh.
Bắc Vũ Tịch không cắn quá sâu, chỉ là cắn đến khi dấu răng in rõ một chút, máu tươi trên cổ Âu Nhược vừa rịn ra, hắn liền dùng lưỡi liếm sạch.
Cảm giác đau rát râm ra khiến Âu Nhược cứng đờ người, khi hắn sạch sẽ dọn dẹp trên cổ cô bằng lưỡi, Âu Nhược như bị rút hết toàn bộ sức lực. Cô dám nói rằng, nếu không có thân thể Bắc Vũ Tịch chống đỡ, có khi cô đã ngã xuống đất.
"Đừng... Tiên sinh!" Âu Nhược yếu ớt kêu.
Bắc Vũ Tịch bỏ ngoài tai ý cô nói, chỉ cần nghe thanh âm mềm mại dịu dàng như tiếng suối đó, hắn liền không tự chủ được mình.
"Âu Nhược." hắn cuối cùng cũng gọi tên cô. Giọng nói này nghe thật hay, hay như bản dương cầm của một nghệ sĩ tài hoa. Khi ngón tay người nghệ sĩ chạm lên phím đàn, cùng giống như một dòng cảm xúc kì lạ len lỏi vào tim Âu Nhược
Cô bất giác men theo tiếng gọi như dẫn dắt kia mà "dạ!" một tiếng, rất đổi nhỏ nhẹ.
Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay cô, đưa lên chỗ dấu răng vừa cắn mới đây, thanh âm thỏa mãn đầy chiếm hữu, hắn bá đạo nói: "Đây là minh chứng cho việc, em là người của tôi."
Âu Nhược toàn thân như hóa đá. Cô mất rất lâu mới lấu lại được chút ý thức bin gió bên ngoài cửa sổ cuống đi.
Cô thầm nghĩ: Em từ đầu, đã là người của ngài!
Âu Nhược cong khóe môi, gật đầu: "Dạ! Tiên sinh."
Bắc Vũ Tịch không biết với Âu Nhược hắn nên tỏ ý chiếm hữu của mình như thế nào cho phải! Người của hắn, phải để cho người khác biết. Mặc dù ở đây đều là thuộc hạ, nhưng không thể không cho bọn họ biết Âu Nhược từ bây giờ là 'của hắn'.
Trên người Âu Nhược có dấu tích của hắn, phải để cho mọi người đều biết rõ. Người phụ nữ Bắc Vũ Tịch muốn là Âu Nhược.
Vậy nên, hắn phải đóng dấu chủ quyền của mình. Suy nghĩ này của hắn, Âu Nhược cả đời cũng không biết.
Hắn giống một con mãnh thú, đóng dấu chủ quyền lên Âu Nhược, chứa đựng cô, chiếm hữu cô, để cô trở thành của hắn. Nói với tất cả mọi người rằng, người phụ nữ này là của Bắc Vũ Tịch, người phụ nữ này, cả nghĩ các người cũng đừng nghĩ đến!
Hắn ngang tàng cũng rất bá đạo, hắn muốn liền thực hiện ngay, một giây cũng chẳng cho cô kịp suy nghĩ.
Trong tư tưởng của những kẻ như hắn, cái gì thuộc về mới là cái của mình, cái gì cố gắng giành giật mới là thứ quý giá.
Vậy mà, hắn không cần giành giật cô cũng cư nhiên có được một món 'bảo vật'.