Ngọc Lan bực tức buông tay không phụ giúp Nguyên Triệt nữa. Cái của nợ này mỗi lần giúp hắn lau chùi đều làm tay cô mỏi đến rã rời, đến cuối cùng đều là hắn tự mình giải quyết.
Hắn thân chinh tìm đường cứu nước xong lại tự lau dọn chiến trường. Ngọc Lan uể oải nằm trên giường lớn, xoa bóp cánh tay mỏi nhừ của mình, còn không ngừng than thở giống như oán phụ.
Nguyên Triệt thay qua quần áo chỉnh tề, mới vui vẻ ngồi xuống giường giúp cô lấy khăn ướt lau tay, lại mát xa cánh tay một chút, còn vô liêm sỉ nói: “Là em chọc anh trước đúng không? Nếu như bình thường thì em chỉ cần nằm yên hưởng thụ, cũng đâu cần ra sức như vậy”.
“Anh nói chuyện đứng đắn một chút đi, nhìn quân hàm của anh chắc không phải nhỏ đâu, sao lại nói chuyện kinh tởm như vậy chứ”.
Hắn không những không giận còn cười rất thân thiết nói: “Anh cũng chỉ như vậy với em thôi”.
Hắn vừa nói vừa ngả lưng ra giường lớn, lại để Ngọc Lan gối đầu lên bên vai trái mình. Cô nghiêng người thuận theo, cả thân người như đè hẳn lên một bên sườn của hắn. Cô vừa bẽn lẽn vừa vui vẻ nghe lời nói ngọt ngào của hắn, tâm hồn phơi phới một lúc, mới chợt nhớ ra chuyện mình muốn nhận thêm việc ở một chỗ nữa, nên trưng cầu ý kiến. Nguyên Triệt một tay gối sau đầu, tay kia ôm eo nhỏ của người yêu, vừa nghe nói đến bạn học Nathan giới thiệu chỗ làm thêm, không suy nghĩ quá năm giây đã bác bỏ. Hắn còn rất nghiêm túc, đường đường chính chính chỉ ra vấn đề trong đó: “Hiện tại em còn đi học, chuyện làm thêm chỉ để lấy kinh nghiệm cho nghề nghiệp tương lai. Em đi làm quá nhiều, sinh ra mệt mỏi không thể hoàn thành tốt việc học, như vậy rốt cuộc là lợi hay hại, anh nghĩ em cũng hiểu được”.
Ngọc Lan biết hắn nói đúng, trầm ngâm một lúc, mới hỏi sang chuyện khác:
“Lúc trước vì sao anh không học đại học vậy? Em nghĩ anh giỏi như vậy muốn lấy hai ba bằng cấp cũng dễ dàng mà phải không?”
“Đánh giá anh cao như vậy? Làm sao em biết anh giỏi?” Hắn kéo khóe miệng, hạ mắt nhìn cô gái nhỏ đang mím môi ngước mắt nhìn hắn, cũng không đợi cô trả lời đã nói tiếp: “Thật ra kiến thức từ trong sách mà ra, đi học chẳng qua là nhờ giáo viên giảng giải thêm cho dễ hiểu thôi. Hơn nữa, năm đó anh muốn tham gia quân đội nhưng không muốn làm nhân viên công vụ nên mới không đăng kí học đại học quân sự”.
Ngọc Lan nghe hắn giải thích, trêu đùa hỏi “Không thích làm nhân viên văn phòng vậy khi nào mới được làm tướng đây?”
“Trừ khi có chiến tranh thế giới thứ ba, được giao nhiệm vụ hoàn thành rồi sẽ thăng chức nhanh. Còn như hiện giờ, phải ba bốn năm mới được lên chức một lần, phải xem thái độ làm việc nữa”.
Cô nghe hắn nói đến chiến tranh thì tái mặt, áp mặt lên lồng ngực nam tính nơi có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn, quả quyết nói: “Vậy thôi không cần lên chức cũng được”.
Hai người nằm tâm sự thêm một lúc, hắn mới tỏ vẻ thần bí kéo cô ngồi dậy, dẫn cô đi ra hành lang gỗ một lần nữa. Hai người đi đến một cái cửa gỗ sơn màu trắng đang đóng chặt, ngay cạnh phòng của Nguyên Triệt, hắn nhìn cô cười nói: “Em mở cửa ra đi”.
Ngọc Lan thấy vẻ mặt hắn như vậy thì rất tò mò, theo lời hắn vặn mở tay vịn cửa, bước vào bên trong gian phòng ‘bí mật’. Thì ra cũng chỉ là một căn phòng ngủ, nhưng mà khác ở chỗ phòng này trang hoàng thật lãng mạn tao nhã không nói nên lời.
Giường gỗ màu trắng được chạm trỗ tinh tế, nệm giường phủ ga trắng tinh, hai bên cũng có tủ đầu giường đồng bộ. Bốn góc giường có bốn cây cột gỗ nho nhỏ chống đỡ khung treo hình chữ nhật bên trên, bốn khung giường đều treo màn mỏng bằng voan trắng rũ xuống đến tận thảm lót sàn. Trên khung treo còn được quấn quanh bằng dây đèn hoa mà cô đã thấy qua ở hội chợ hoa, dọc theo mỗi cột gỗ cũng được thả xuống một dây đèn như thế.
Trên tường ở đầu giường còn treo một bức tranh, vẽ một bụi hoa ngọc lan màu hồng xinh đẹp tinh xảo như thật, mấy chú bướm trên đó giống như thật sự muốn tung cánh bay ra khỏi bức tranh vậy.
Trong phòng, còn có bàn học cùng ghế ngồi, bàn trang điểm, tất cả đều giống như cùng một loại, bằng gỗ điêu khắc tinh xảo sơn màu trắng. Ở đối diện giường ngủ cũng có cửa sổ sát đất treo rèm xanh ngọc và màu trắng, nhìn ra khu vườn bên hông nhà.
Nguyên Triệt đi đến kéo dây đóng màn cửa, bên trong phòng liền tối lại. Sau đó hắn mới đi đến gần giường ngủ bật công tắc. Ngọc Lan tức thì thấy đèn bi màu trắng trên dây đèn hoa chậm rãi chớp tắt, giống như những ngôi sao nhỏ. Làm cho cả căn phòng càng trở nên hoàn mĩ, đẹp đến hoàn hảo không tì vết. Cô bị hấp dẫn đến há miệng nhỏ, lại không thể kềm lòng mà bước đến gần giường ngủ, sờ lên một bông hoa nho nhỏ trên dây đèn.
“Thích không?”
Tiếng nói của Nguyên Triệt vang lên, kéo cô trở về với thực tại.
“Thích lắm, thật sự rất xinh đẹp, đây là phòng ngủ đẹp nhất mà em từng thấy đó”.
“Vậy em còn không mau dọn vào đây ở?”
Ngọc Lan đang lâng lâng quan sát căn phòng cũng không để ý lắm lời Nguyên Triệt đã gật đầu như giã tỏi. Sau đó cô mới ý thức được mình đang làm gì, chu mỏ nói: “Anh lại có ý đồ đen tối gì đó, em đang ở với Ngôn Ngôn, sẽ không dọn vào nhà anh đâu”.
Nguyên Triệt cũng không bỏ cuộc, dụ dỗ: “Dọn vào sẽ không tốn tiền phòng nữa, mỗi tuần tiết kiệm được không ít, em thấy phải không?”
Hắn vừa nói vừa không rãnh rỗi tay chân đi đến ôm cô gái nhỏ vào lòng.
“Thôi anh đừng dụ em. Em vào đây ở, đến lúc anh thay lòng, đuổi em ra em biết đi đâu bây giờ”.
“Anh sẽ không làm như vậy”.
Ngọc Lan im lặng, cô biết hắn sẽ không làm vậy, hắn vì truy đuổi cô đến quốc gia, thời đại của mình cũng bỏ mặc, một thân một mình đi đến thế giới hiện đại. Cô tin tưởng trong chuyện tình cảm hắn nhất định sẽ không làm cô thất vọng. Nhưng mà hiện giờ tình thế có chút khó xử, cô không thể vì tình yêu mà bỏ rơi bạn thân được.
Cô kéo tay hắn làm nũng nói: “Anh cho em chút thời gian đi, hiện giờ đã gần cuối năm hai, năm sau là em có thể tốt nghiệp rồi. Lúc đó mới có thể dọn vào với anh, được không?”.
Nguyên Triệt biết rõ không thể ép cô quá nhiều, không thể làm gì hơn là đồng ý, nhưng hắn cũng biết dựa vào cái khó của người ta mà ra điều kiện: “Vậy ít nhất mỗi tuần em đến đây với anh một lần được không?”
“Làm gì làm cũng không thể qua đêm đâu đó”.
“Cũng có thể chứ, giống như tối hôm nay vậy, bạn em cũng đâu có về nhà. Em ở nhà một mình không sợ… à?”
Nói trúng điểm yếu của người khác, thật sự rất thất đức nha.
Không nói đến thì thôi, vừa nhắc đến Ngọc Lan đã cảm thấy buổi tối đêm nay thật u ám. Kể ra từ lúc hai cô thuê chung nhà cho đến nay, Ngôn Ngôn chưa bao giờ đi chơi qua đêm như vậy. Cô nghĩ một hồi lại lo lắng cho bạn nhiều hơn sợ hãi của bản thân, mới đánh liều hỏi Nguyên Triệt: “Từ lúc đi Melbourne về, anh có gặp thầy Thomas không? Thầy ấy có kể gì với anh không vậy?”
“Cả tuần nay anh đều bận đi làm chưa gặp qua Tom. Sao vậy? Vẫn còn lo cho cô bạn của em à?”. Hắn hờ hững nói, giọng điệu trở nên kì lạ.
“Em cảm thấy hai người đó có chuyện gì khó nói”.
“Hai người cũng đã lớn rồi nếu có chuyện cũng là do đôi bên tình nguyện thôi, em xen vào cũng không được. Thôi đừng nói đến chuyện này nữa, em muốn ăn tối món gì? Đi ăn đồ Nhật nhé?”
Ngọc Lan nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn còn nắng, lại nhìn qua đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường thì thấy đã hơn sáu giờ chiều. Ở Canberra thời gian ban ngày hơi dài bắt đầu từ tháng mười đến tận tháng tư mới hết. Có khi đến chín giờ tối, trời ở bên ngoài vẫn còn chưa chạng vạng nữa. Do vậy, chính phủ sẽ căn cứ vào độ dài của ngày và đêm, cho đổi giờ trên đồng hồ, mỗi năm hai lần vào tuần đầu tiên của tháng mười và tháng tư.
“Hôm nay là thứ sáu đó, không đặt bàn trước giờ này muốn đi sợ là không có chỗ trống đâu”.
“Anh đưa em đến chỗ này, bảo đảm lúc nào cũng sẽ được tiếp đãi nồng nhiệt”.
Nguyên Triệt nói xong đi ra ngoài gọi điện thoại, Ngọc Lan vẫn ở lại nhìn ngắm trang trí trong phòng ngủ một lúc nữa, càng xem càng thấy yêu thích không thôi. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuối tiếc mà đóng cửa phòng lại, đi ra ngoài.
Nguyên Triệt bảo cô chuẩn bị đi đến nhà hàng Raku. Từ nhà hắn đến nhà hàng lái xe khoảng hai mươi phút. Tiếp đón hai người là một cặp chồng Tây vợ Nhật, anh chồng có vẻ đứng tuổi chắc đã ngoài bốn mười, chị vợ thì trẻ trung hơn khoảng tuổi của Nguyên Triệt. Hai người rất vui vẻ, đặc biệt là chị vợ rất thân thiện với Ngọc Lan. Còn bảo đã nghe rất nhiều về cô, hôm nay được gặp thật sự rất vui mừng. Ngọc Lan có hơi ngại ngùng không biết mình sẽ đi gặp bạn của Nguyên Triệt, tức thì đưa mắt nhìn ông chú kế bên, ở trong lòng thầm nghĩ, nên về làm việc với hắn.
Ngọc Lan nghe chị ấy nói tiếng anh lưu loát như gió, giọng điệu cũng y như người Mỹ liền sùng bái vô cùng. Cô không ngại ngùng khen tặng chị ấy, làm chị cười thật tươi còn nói: “Chị đi học tiếng anh ở Mỹ được một năm nên mới có giọng Mỹ đấy”.
Ngọc Lan không nghe thì thôi, nghe rồi càng thấy mình tệ hại hết chỗ nói, cô cũng đã học hai năm tai Úc vẫn nghe được giọng rất nặng khẩu âm người Việt.
Hai vợ chồng chị Tomoko và anh Potter dẫn đường Ngọc Lan và Nguyên Triệt vào trong nhà hàng, còn đặc biệt dẫn hai người đến một bàn ăn đã chuẩn bị sẵn từ trước. Vừa bước vào trong đã nghe nhân viên phục vụ không ngừng chào mừng quý khách bằng tiếng Nhật. Một nhân viên nhanh chóng đi đến trao thực đơn cho bốn người mới cúi chào rời đi.
Ngọc Lan quan sát nhà hàng một lúc, thấy rất gọn gàng chuyên nghiệp, một bên tường ốp đá hoa cương sáng bóng, tường đối diện gắn cửa sổ lớn, chính giữa sảnh được kê bàn gỗ nối liền nhau có khoảng ba dãy bàn ghế, có nhà bếp mở ở cuối nhà hàng, trước mặt quầy bếp còn có một dãy ghế cao dùng để ngồi trên quầy vừa có thể ăn uống vừa nhìn đầu bếp làm việc. Trên trần nhà được trang trí bằng ống trúc đặt san sát nhau, tổng thể nhìn qua cả nhà hàng đều mang hương vị truyền thống của Nhật Bản xen lẫn phong cách cách tân hiện đại.
Nguyên Triệt và anh Potter đang nói chuyện về tin tức quân đội gì đó cô nghe cũng không hiểu, nên lười để ý. Cô chú tâm đến việc kết bạn với chị Tomoko hơn, có vẻ chị ấy cũng rất thích làm quen với cô. Chị ấy còn tỉ mỉ giải thích thực đơn cho cô nghe, còn không quên giới thiệu một chút về những món ăn truyền thống của Nhật Bản.
Qua những thông tin mà chị ấy cung cấp, Ngọc Lan mới biết thì ra con cá được cắt ra làm sashimi cũng phải có giấy chứng nhận được phép ăn sống, nếu không người Nhật cũng sẽ không dám làm sashimi với con cá đó.
Ngọc Lan rất thích ăn sashimi, nay nghe chị ấy nói như vậy cũng cảm thấy ngại miệng cũng không biết có nên gọi món này hay không. Chị Tomoko thấy cô có băn khoăn liền cười nói: “Em cứ yên tâm ăn sashimi ở đây, chị kiểm tra rất gắt gao cá hồi ở đây có giấy chứng nhận hẳn hoi đấy”.
Lúc này cô mới ngạc nhiên hiểu ra: “Thì ra nhà hàng này của chị, cho nên anh Michael mới nói lúc nào đến đây cũng sẽ có chỗ ngồi”.
Chị Tomoko có chút chưa hiểu, sau đó mới vỡ lẽ: “Thì ra em nói Michael của em, chị còn nghĩ em nói Michael chồng chị. Chị còn đang thắc mắc hai người gặp nhau lúc nào. Vì hai người đó trùng tên nên chị thường gọi Nguyễn để phân biệt hai người đấy”.
Nói rồi chị còn giúp mọi người đặt món ăn, lại tự thân đi đến quầy bếp giao giấy đặt món ăn xong còn nói gì đó một lúc với bếp trưởng.
Nguyên Triệt thấy chị ấy trở lại mới nói với Ngọc Lan: “Tomoko cũng là đầu bếp số một đấy, mỗi ngày nhìn thấy hộp bento của Potter, anh cũng muốn mau chóng lấy vợ”.
Ngọc Lan nhéo nhẹ tay hắn một cái.
Chị Tomoko lắc đầu cười, khiêm tốn nói: “Chi nấu ăn bình thường thôi em đừng nghe Nguyễn nói, nhưng chị lại nghe nói tài nghệ nấu ăn của em rất tốt đó. Chị rất thích món phở Việt Nam”.
Ngọc Lan nghe chị nói cũng thân thiết trả lời: “Nếu chị thích, hôm nào anh chị rảnh rỗi em sẽ nấu phở cho anh chị ăn thử nhé”.
“Vậy anh chị có lộc ăn rồi”.
Sau đó Potter cũng nói vào vài câu về ẩm thực Việt Nam, lại muốn được cùng vợ về Việt Nam du lịch. Ngọc Lan cũng rất vui vẻ nói: “Nếu lúc anh chị đi Việt Nam mà em cũng ở đó, em sẽ hướng dẫn anh chị đi tham quan ở thành phố M và khu vực đồng bằng sông Cửu Long. Việt Nam từ Bắc chí Nam có rất nhiều danh lam thắng cảnh nên sẽ có rất nhiều nơi để tham quan nha”.
Mọi người ăn uống và trò chuyện vui vẻ chẳng mấy chốc thời gian qua mau, đã hơn chín giờ tối. Thức ăn thật sự rất tươi ngon, mùi vị cũng rất tuyệt vời. Mắt thấy thực khách trong nhà hàng đã vắng hơn, Nguyên Triệt và Ngọc Lan cũng nói lời chào tạm biệt, chuẩn bị về nhà.
Hóa đơn hôm nay là do bà chủ nhà hàng đảm nhận.
Ngọc Lan ngồi vào trong xe đã không nhịn được nói: “Lần sau muốn em đi gặp ai, làm cái gì, anh bàn bạc với em trước được không?”
“Sao vậy, không vui à?”
“Bạn anh đều là người chững chạc, em không muốn mất mặt ở trước mặt người ta”.
Đến giờ cô vẫn còn mặc áo sơ mi quần jean từ lúc sáng đi học, lúc gặp bạn hắn cô mắc cỡ muốn đào lỗ chui xuống đất rồi. Nhìn người ta ăn mặc chỉnh chu, nam mặc áo thun có áo khoát ngoài, quần tây lịch lãm, còn nữ mặc váy chữ A thêm áo khoát ngoài có tay con thanh tao nhu mì. Cô nhìn lại mình, giống như học sinh trung học đi chơi cùng thầy cô giáo. Mặt mũi gì cũng bị mất hết rồi.
“Sĩ diện là do người Châu Á thôi, chứ người Tây không nghĩ gì đâu. Em thử tìm xem trong từ điển có chữ sĩ diện bằng tiếng anh hay không?”
Nguyên Triệt nói xong giả vờ chú tâm chạy xe cũng không đôi co với cô nữa. Nhưng thấy không khí trong xe bức bối, mặt cô gái ụ thành như vậy, hắn chịu không được cuối cùng xuống nước: “Được rồi đừng giận nữa, sau này có chuyện gì cũng sẽ nói trước với em được không?”
Ở trong lòng Ngọc Lan suy nghĩ, hắn nói là nói trước cho cô biết, chứ không phải nói là sẽ bàn bạc với cô trước. Tính tình hắn vẫn ngang ngạnh gia trưởng như vậy, cùng với cô ương bướng không kém, sợ rằng trước sau gì cũng có chuyện xảy ra.
Nghĩ nghĩ cô mới nhỏ nhẹ nói: “Anh xem sau này có chuyện gì bàn bạc trước với em được không, tuy em nhỏ tuổi hơn anh nhiều nhưng em vẫn có suy nghĩ riêng của mình. Em cũng không muốn bị người khác nắm tay chỉ dẫn đến hết đời đâu”.
Nguyên Triệt trầm mặc nghe cô nói cũng không lên tiếng được hay không được.
Qua một lúc mới nghe hắn hỏi chuyện không liên quan lắm: “Em muốn ghé nhà em lấy quần áo không? Còn có ngày mai ba mẹ muốn anh đưa em về trang trại ăn cơm gia đình”. Rồi hắn lại bổ sung nói: “Là ăn cơm trưa”.
“Ừm, nhưng mà không gọi Ngôn Ngôn theo à?”
Trưa thứ bảy mỗi tuần theo thường lệ là ngày gia đình Whaley họp mặt. Hôm đó Emma cũng sẽ đến làm màu một chút tuy rằng bà Quyên không thích cô ấy cũng không thể không tiếp. Mặc dù bà Quyên rất yêu mến Ngôn Ngôn nhưng nếu dẫn theo cô ấy đến, có chút không hợp lý. Cô ấy cũng không phải là thành viên hoặc sẽ là thành viên của nhà Whaley.
Nguyên Triệt giải thích cho cô một chút, ý tứ rõ ràng Ngôn Ngôn không thích hợp tham dự cơm trưa ngày mai. Ngọc Lan nghe xong hơi thở dài một chút, càng là có chút áy náy với cô bạn của mình.