Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 24: Ngoại Truyện 2 (H)



Tuy là kiếp trước hai người đã từng là vợ chồng, còn chuyện nam nữ cũng là chuyện tốt đẹp làm cho cuộc sống thêm phần hoàn mĩ, nhưng mỗi lần như vậy Ngọc Lan cũng có chút ngại ngùng đấy.

Nguyên Triệt vuốt ve đến chỗ nào, nơi đó giống như là bị đốt lửa, sau đó thân thể giống như rừng cây đang hạn hán lại gặp phải mồi lửa, cháy đến không còn sót lại chút gì.

Nguyên Triệt không ngừng một đường từ môi, cổ hôn đi xuống đến hai gò núi chập chùng mới ngừng lại dạo chơi một chút. Hắn vừa xoa bóp một bên, bên kia không rảnh rỗi dùng miệng và lưỡi vừa liếm vừa mút trái anh đào nho nhỏ đỏ thắm. Vậy còn chưa đủ, hắn đôi khi lại dùng răng cắn nhẹ một chút làm Ngọc Lan sợ đến la lớn.

“Đừng như vậy, đau lắm đó…”

Hắn ngẩng đầu vô lại cười khẽ một tiếng, sau đó lại cúi đầu hôn mút quả đào còn lại. Ngón cái và ngón trỏ cũng nhẹ nhàng se nhẹ bên kia, có khi dùng cả lòng bàn tay ma sát lên đó.

Ngọc Lan nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm dạt dào hắn mang đến, run rẩy cả người.

Nguyên Triệt bỏ lại vườn không nhà trống quay ngược trở lên cùng cô hôn môi.

Một bàn tay không ngừng xoa nắn nhũ hoa, một tay kia lại lần mò đi xuống muốn thám hiểm động đào nguyên của cô gái nhỏ.

Ngón tay của hắn linh hoạt giống như rắn nước, nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ cỏ một lúc mới sờ vào bên ngoài cửa động, theo hình dạng của động khẩu mà phát thảo trên đó. Sau một hồi mới mạnh mẽ ma sát cửa khẩu bằng mấy ngón tay thon dài của hắn, ngón cái cũng không quên chào hỏi hạt châu nho nhỏ treo trên cửa động.

Ngọc Lan bị hắn trêu đùa đến muốn phát điên, lại không thể làm gì khác ngoài rên rỉ.

Cho đến khi hắn đưa một ngón tay vào con đường ẩm ướt chật hẹp bên trong, cô mới cảm thấy không thoải mái, muốn tan hết phân nửa khoái cảm trước đó.

“Đừng làm vậy rất khó chịu” Cô nhíu mày nói, nhưng giọng nói ở trong tình dục lại giống như nũng nịu, nói lời trái lương tâm.

Hắn tất nhiên không nghe theo, lại đưa vào thêm một ngón tay nữa, còn cố gắng tạo khoảng cách giữa hai ngón tay trong đường hầm nhỏ hẹp.

“Đừng mà em không thích”.

“Vậy em thích như thế nào? Anh giúp em được không?”

Hắn nói xong rút ngón tay ra, muốn hôn hai đầu nhũ đỏ tươi đang cương lại.

“Thích anh hôn nơi này không?”

“A………”

Mút mát xong một lúc hắn lại hỏi: “Hay là nơi này?” Dứt lời nhanh như chớp di chuyển xuống dưới, há miệng ngậm vào hoa huyệt ẩm ướt thơm ngát của thiếu nữ.

“Aaaaaa…………….”

Ngọc Lan hơi co giật thân dưới, muốn lui ra lại bị Nguyên Triệt ôm chặt hai đùi cô, gập lại, không cho phản kháng. Cô không có cách tránh thoát chỉ có thể nằm đó cong oằn người một lần lại một lần đón nhận những cơn sóng khoái cảm mạnh mẽ đánh ập vào người. Hoa huyệt bị lưỡi nóng càn quét trái phải trên dưới đều bị khám phá một lượt, khi hắn cao hứng còn mạnh mẽ hấp khí, hút đến linh hồn cô cũng muốn theo đó mà trôi cả ra ngoài.

Khi nghe cô rên rỉ điên loạn không ngừng, hắn phấn khởi dùng đầu lưỡi linh hoạt như rắn chui vào trong con đường nhỏ hẹp bí ẩn trong hoa huyệt, bắt chước động tác làm tình liên tục rút ra đẩy vào, làm cho cô nhịn không được vừa khóc vừa la lớn. Trong thân thể từ đầu xuống chân cảm giác giống như đê vỡ vào mùa nước lũ, khoái cảm ào ạt trào dâng nhiều đến mức không thể kiểm soát được nữa.

Sau đó cô thật sự chịu không được co chân đạp hắn ra.

Nguyên Triệt liếm môi, nhìn cô gái nhỏ chảy nước mắt nằm co lại thở hổn hển trên giường lớn, cả người phủ một lớp mồ hôi mỏng thật gợi tình, bên dưới kia khăn trải giường cũng bị ẩm ướt.

Hắn nhịn không nổi nằm đè lên người cô, bắt lấy cằm nhỏ để cô ngước lên nhìn hắn, lại tiếp tục một màn hôn môi kiểu Pháp.

Ngọc Lan có thể nếm được mùi vị của chính bản thân mình trong khoang miệng của hắn. Cô nhíu mày muốn đẩy hắn ra, nhưng không đọ lại sức mạnh của hắn.

“Lan à, bé cho anh vào…”

Hai bàn tay hắn cũng không quên ve vuốt trên thân thể của người yêu.

Ngọc Lan vốn đã lên cao trào, rất không muốn bị người khác đụng chạm vào thân thể của mình nữa. Nhưng mà, lời nói của hắn vừa giống như van xin, vừa rất ủy khuất làm cho cô không đành lòng bỏ rơi hắn.

Cô nhè nhẹ gật đầu một cái.

Nguyên Triệt vui mừng hôn một cái thật kêu trên má của cô. Lúc hắn chuẩn bị tư thế sẵn sàng, súng đã lên nòng đặt ở vị trí chiến đấu, mới nghe cô thảng thốt hỏi: “Anh có…. áo mưa không?”

“Có một cái, hôm qua đã sử dụng”.

Ngọc Lan trợn mắt, nhìn hắn một chút cũng không chớp.

“Cho anh vào… chút nữa anh cho ra ngoài”.

“Anh gạt ai vậy? Cho ra ngoài cũng có thể dính mà. Hay anh thu súng lại đợi khi nào áo mũ chỉnh tề mới tiếp tục hành quân vậy”.

Nguyên Triệt: “…………………..”

Súng thật đạn thật, nói một tiếng thu là lập tức thu lại dễ dàng như vậy?

Hắn có ba đầu sáu tay cũng không làm được.

Cuối cùng, giải pháp tối ưu là lau chùi vũ khí bằng tay, Ngọc Lan đỏ mặt vừa làm theo hướng dẫn của hắn vừa nghĩ như vậy còn tốt hơn là dính đạn của ông chú này. Hắn cường hãn như vậy, kiếp trước vương phi đầu tiên của hắn hai lần đều dính, nếu cô không có được sự chỉ dẫn của y nữ không chừng cũng đã có chuyện rồi.

Chỉ là cô có chút tiếc nuối, những kiến thức cô học được ở thế giới đó, tất cả đều tan biến theo giấc mộng thiên thu đó rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.