Tờ giấy khám thai trong tay bị tôi làm cho nhăn nhúm, tôi vẫn còn đang thất thần.
Kích động, nhưng khó mà tin được.
Ra khỏi bệnh viện, tôi lập tức gọi điện thoại cho Bùi Xuyên.
Đầu dây bên kia cứ vang lên tiếng bíp bíp liên tục, cuối cùng không đợi được câu trả lời.
“Đang họp, có chuyện gì tan làm rồi liên lạc sau.” Sau khi dứt khoát từ chối cuộc gọi, Bùi Xuyên gửi tới một đoạn tin nhắn.
Mãi mãi là công việc, mãi mãi là thái độ xa cách.
Giống như một gáo nước lạnh ập lên đầu, tôi lập tức tỉnh táo.
Tôi nắm chặt điện thoại, suy nghĩ xem nên soạn tin nhắn như thế nào.
Chữ trong khung trò chuyện cứ nhập rồi lại xoá.
Ban đầu tôi muốn dùng giọng điệu thân mật một chút để nói với anh ấy, nhưng hiện tại lại sợ nhận được là câu trả lời lạnh nhạt kia, bản thân sẽ bối rối.
Do dự hết lần này đến lần khác, tôi dứt khoát tắt màn hình điện thoại.
Đột nhiên một luồng ánh sáng trắng rọi tới từ phía sau, tôi như không kịp suy nghĩ.
Đợi đến khi phản ứng lại, dưới thân máu chảy lan tràn, chiếc áo đầm màu trắng tinh khôi bị nhuộm một mảng đỏ, khoé miệng khó kiểm soát mà phun máu.
Tôi nén cơn đau dữ dội, gian nan nhìn màn hình điện thoại đã vỡ nát, trên đó vẫn đang hiển thị tin nhắn mới không thể nhấp để mở.
Đáng tiếc, đến cuối cùng tôi kiệt sức, chưa kịp vươn tay ra thì đã nhắm mắt xuôi tay.
Tiếng phanh xe, tiếng la hét, tiếng khóc thút thít, thế giới trải qua khoảnh khắc ồn ào náo động, cuối cùng tất cả chìm vào một mảng tịch mịch.
2
Tôi từng nghĩ rằng mình đã chết.
Cho đến khi bình yên an ổn mở mắt ra, trên cơ thể không có sự đau đớn, cũng chẳng có vết thương.
Dường như ánh đèn nhe nanh múa vuốt, đau đớn tứ chi xương cốt vừa trải qua, tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Tôi vô thức nhìn xuống chiếc bụng phẳng lỳ.
“Bạn học Thẩm Mạn, bệnh tuột huyết áp của em đỡ hơn chưa?” Đột nhiên có một gương mặt vừa quen thuộc lại lạ lẫm.
Tôi ngây người trong chốc lát, chậm chạp nhận ra đây là một giáo viên trong phòng y tế ở trường đại học.
Ngày tháng hiển thị trên điện thoại nói với tôi, thời gian đã lùi về 5 năm trước.
Năm năm trước, tất cả vẫn chưa xảy ra, thậm chí tôi còn chưa gặp Bùi Xuyên.
Trong đoạn hồi ức đó không có sự tồn tại của tôi, Bùi Xuyên cũng chưa bao giờ nhắc về quá khứ của anh ấy.
Nhưng tôi biết anh là nhân vật tầm cỡ của trường bên cạnh, thiên tài của khoa tài chính.
“Cảm ơn, em không sao rồi ạ.” Tôi ngẩng đầu ra hiệu cho giáo viên không cần lo lắng nữa, vội vàng cầm điện thoại rồi bỏ đi.
Suốt đoạn đường, mạch suy nghĩ cứ chảy cuồn cuộn.
Năm xưa Bùi Xuyên theo đuổi tôi rất nhọc nhằn, lý do đặc biệt đơn giản: yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Anh ta công thành danh toại, là tâm điểm của mọi sự chú ý(*); Trong khi đó gia cảnh của tôi nghèo khó, làm nhiều công việc.
(*) Gốc là 众星捧月 nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
Thân phận của hai chúng tôi có khác biệt rất lớn.
Tôi vẫn không hiểu, tại sao anh ấy lại cố chấp với tôi như thế, cố chấp đến nỗi dường như mỗi ngày đều đến quán ăn nơi tôi làm thêm để đợi tôi tan làm, tạo nên cuộc gặp gỡ ở khắp mọi nơi.
Mặc dù ban đầu tôi đã từ chối anh vì sự tự ti, nhưng cuối cùng vẫn bị lòng kiên trì làm cho cảm động.
Nhưng tôi cảm thấy giữa chúng tôi luôn tồn tại một vách ngăn.
3
Bước chân dừng lại.
Mặt trời giữa trưa chiếu xuống, tầm nhìn của tôi hơi choáng váng, khẽ ngơ ngác nhìn về phía trước.
Chàng trai nổi bật trong đám đông kia không ai khác chính là Bùi Xuyên.
Đã quen với dáng vẻ vest đen, sóng rền gió cuốn của anh, lúc này trông dáng vẻ non nớt kia lại có chút lạ lẫm.
Anh giữ cằm, cúi đầu nhìn cô gái đối diện, trông có chút căng thẳng, đôi tay bơ vơ chẳng biết nên đặt ở đâu.
Cô gái đứng bên cạnh Bùi Xuyên mặc chiếc áo đầm màu trắng, từ góc nhìn của tôi thì không thể thấy rõ dung mạo.
Bùi Xuyên đột nhiên cúi xuống, hôn một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô gái ấy, hai má lập tức ửng hồng.
Ngây ngô lại kín đáo, là dáng vẻ mà tôi chưa từng thấy qua.
Đối mặt với tôi thì anh luôn thành thạo, thờ ơ, một vài nụ hôn môi hiếm có cũng là do tự tôi đòi hỏi.
Tôi lảo đảo, cổ họng hơi nghẹn ngào.
Dường như có thứ gì đó lấp kín lồng ngực, đến hô hấp cũng đau âm ỉ.
Cô ấy xoay người, má lúm đồng tiền, dung mạo xinh đẹp, trông giống tôi đến tám phần.
Lòng, từng chút một nặng nề.
Nguyên nhân chúng tôi giống nhau đến thế, tôi không dám suy nghĩ.
Điều khiến tôi khó thở đó là nốt ruồi ở đuôi lông mày của cô ấy.
Tôi nhớ rất rõ, ngày diễn ra hôn lễ, Bùi Xuyên đứng ở vị trí tương tự vẽ cho tôi một nốt ruồi.
Tôi quen biết anh đã lâu, hiểu tính cách trầm lắng của anh, sẽ không chủ động nói lời yêu thương với người khác.
Chúng tôi yêu nhau lâu như vậy, anh ta chưa bao giờ nói một câu “Anh yêu em”
Giọng anh nóng như thiêu, thầm thì bên tai tôi:
“Rất đẹp.”
Cảm xúc dưới đáy mắt cuộn trào mãnh liệt, đủ mạnh để nhấn chìm tôi.
Anh ta quan sát cẩn thận vài giây, đột nhiên tâm tình phấn chấn, ánh mắt dịu dàng hôn lên đuôi lông mày của tôi.
Từ đó tôi luôn cố ý hay vô tình mà vẽ một nốt ruồi ở nơi đó, nghĩ rằng Bùi Xuyên thấy như thế sẽ đẹp hơn.
Thế nên, chỉ vì trông càng giống cô ta hơn thôi sao?
Lồng ngực truyền đến một cơn đau âm ỉ, hoá ra hôn lễ mà tôi tự cho là vui vẻ, chẳng qua chỉ là tôi may mắn, trùng hợp giống với cô gái thời thanh xuân anh ta thích.
Vì tôi giống cô ta, thế nên mới lựa chọn kết hôn với tôi.
Tôi càng giống cô ta, Bùi Xuyên càng có thể thể hiện yêu thương tôi hơn.
Thế nên từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một kẻ thế thân thôi sao?
4
“Bùi Xuyên, em phải trở về lớp học rồi!” Không biết nói đến chuyện gì, cô gái giả vờ giận hờn, cô ấy đột nhiên xoay người bỏ đi, chạy về phía của tôi.
Lòng tôi hoảng hốt, lập tức nhút nhát xoay người, giấu đi khuôn mặt.
Bùi Xuyên đi phía sau cô, cười bất lực, giọng điệu cưng chiều:
“Được rồi! Anh chỉ muốn để bạn anh biết, nếu em không đồng ý, vậy chuyện của chúng ta sẽ giữ kín trước!”
Cô gái đi phía trước tăng tốc, tỏ ra thái độ không kiêng nể gì.
Tôi đột nhiên nhớ lại, Bùi Xuyên chưa bao giờ giới thiệu tôi với bạn của anh ta.
Thậm chí, sau khi kết hôn cho dù anh ta có ở bên ngoài say đến bất tỉnh nhân sự, cũng tuyệt đối không để tôi đến đón.
Miệng thì nói không muốn làm phiền tôi, nói trắng ra chính là không muốn tôi tiếp xúc với bạn bè của anh ta.
Ban đầu tôi luôn vô thức tự kiểm điểm bản thân mình, bây giờ nghĩ lại cũng là lẽ thường tình.
Cô gái mình thích nhất đương nhiên phải cho cả thiên hạ biết.
Còn tôi, chỉ là hàng fake.
Bạn bè anh thấy tôi rồi cũng sẽ cảm thấy đáng thương.
Thế nên, không tiếp xúc mới là sự mềm lòng lớn nhất.
Nỗi chua xót trong lòng dâng lên như thủy triều, tôi tự giễu mà cong khoé miệng, cố gắng tìm chút niềm an ủi.
Tính cách Bùi Xuyên không phải trời sinh đã lạnh lùng, anh ta cũng sẽ ngại ngùng căng thẳng, cũng sẽ dịu dàng cưng chiều, chẳng qua là tôi không đáng để anh ta làm thế.
“Bạn học, cậu……” Giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến bên tai.
Tôi ngẩn đầu, không kịp trở tay đối diện với ánh nhìn của Bùi Xuyên.
Lúc này anh ta đang dừng lại bên cạnh tôi.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của tôi, ánh mắt anh ta đột nhiên sửng sốt, đáy mắt chứa tâm tình phức tạp.
Tôi chỉnh đốn cảm xúc, cuối cùng giả vờ bình tĩnh đối diện với anh ta:
“Xin hỏi, có chuyện gì sao?”
Như trống đánh trong lồng ngực.
Cho dù có quay lại 5 năm trước, đối diện với khuôn mặt đã từng sớm tối bên nhau, tôi vẫn khó che giấu niềm căng thẳng.
Anh ta ngây người một lúc, giống như dáng vẻ hoàn hồn, có chút ngại ngùng hỏi tôi:
“Xin hỏi, sợi dây chuyền trên cổ cậu mua ở đâu thế? Rất đẹp, tớ cũng muốn mua cho bạn gái một sợi.”
Nghe xong tôi cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ.
Viên kim cương màu xanh toả sáng rực rỡ dưới ánh nắng.
Đây là món quà sinh nhật Bùi Xuyên tặng tôi vào năm đầu tiên ở bên nhau.
Hôm đó chúng tôi ngồi trên vòng đu quay, ánh sáng đem mờ mịt, anh thẩn thờ nhìn khuôn mặt tôi, vẻ mặt có chút thất thần.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Còn nữa, đừng bao giờ rời xa anh, được không?”
Nói lời này, ánh mắt anh ta ẩn chứa cảm xúc cầu xin.
Tôi thầm nghĩ anh ta rất yêu tôi, nghiêm túc và ngọt ngào gật đầu.
Vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, pháo hoa nổ tung phía bầu trời đêm xa xăm, lung linh rực rỡ.
Chuyển động chốn trần gian như ngưng lại, nửa khuôn mặt của Bùi Xuyên chìm trong ánh sáng, trong con ngơ phản chiếu pháo hoa ngập trời, đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh nới rộng khoảng cách, im lặng quay mặt ngắm nhìn pháo hoa bên ngoài cửa sổ.
Mở mắt ra, thứ tôi nhìn thấy chính là góc nghiêng sắc sảo của anh.
Bầu không khí mờ ám bị cuốn đi, trong không khí chỉ còn lại hơi thở ngại ngùng.
Dưới ánh sáng u ám, liệu anh có ngẩn ngơ cho rằng tôi chính ta cô ấy.