Người Yêu Dấu

Chương 6: Chương 5



Tôi chỉnh lại tư thế trên đi văng với chiếc chăn nhẹ quấn ở chân và một túi chườm nóng đặt trên bụng. Một tách trà sủi bọt được đặt trên bàn uống nước là thứ cuối cùng hoàn tất hình ảnh vẽ bệnh chuột rút và đau đầu của tôi. Chí ít thì cái tội trốn học của tôi cũng có vẻ hợp lý nếu như mẹ tôi về nhà và yêu cầu tôi nói rõ lý do về việc mẹ bị ban giám hiệu gọi điện đến tận chỗ làm. Ngoại trừ trường hợp đó thôi, còn nếu mẹ phải làm việc thêm giờ và dượng Alan là người về nhà trước thì tôi sẽ chẳng còn gì phải bận tâm. Dựơng thì quá dễ thuyết phục, đặc biệt là những chuyện liên quan đến phạm trù “vấn đề phụ nữ”.
- Này con, - dượng đã đứng trước ti vi – mẹ con nói rằng nhà trường nhắn hôm nay con bỏ hai tiết cuối. Mọi việc ổn chứ?
Tôi lắc lắc chai thuốc Midol, biết rằng hành động đó sẽ chấm dứt mọi câu hỏi.
- Ồ. – Ông đi về phía bể cá và lấp ló sau tấm kính. – Lần sau thì nhớ nghe điện thoại khi bố mẹ gọi nhé.
- Vâng ạ, con xin lỗi.

Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe dượng Alan đi làm các công việc thường nhật: kiểm tra bể cá, soạn lại thư, cởi giày và cà vạt, kiểm tra đồ ăn nhẹ trong tủ lạnh và tủ buýp phê.
- Con muốn ăn gì không? – Dượng hỏi – Dượng chuẩn bị đồ ăn tối cho con nhé.
Dạ dày tôi đã sẵn sàng nhồi nhét hàng đống sanhwich cá hồi, spaghetti và ngốn ngấu bằng hết những thanh kẹo mà tôi trộm được. Nhưng cái đói cồn cào chỉ đọng lại ở cổ họng tôi, ngực tôi và mọi phần của cơ thể, ngoại trừ dạ dày.
- Vâng ạ, - tôi nói – ăn tối cũng được ạ.
- Hôm nay có lạnh quá không để dượng làm vài thứ đồ nướng, hay là dượng chỉ chế biến đồ ăn nhanh và pho mát thôi…
Tôi có thể hình dung ra đôi tay dượng Alan đang thò vào tủ buýp phê để lấy chiếc họp xanh da trời và bơ đang tan chảy trên bột cam.
- Được dượng ạ. Đồ ăn nhanh và pho mát.
Tôi sẽ ổn hơn vào ngày mai, tôi tự nhủ thế. Tôi sẽ ăn nhiều hơn bình thường và lại ổn thôi.

Tối hôm đó, sau khi mẹ và dượng Alan vào giường tôi để hỏi han, ngôi nhà trở nên yên tĩnh và tôi không thể nào ngủ được. Tôi vẫn để nguyên bộ đồ ngủ và ra ngoài cổng ngồi. Tôi nhún đôi chân trần xuống nền gạch xi măng và đưa đi đưa lại chiếc ghế xích đu bằng nhôm. Chúng tôi có chiếc ghế xích đu này từ hồi còn ở trong căn hộ cũ, trước khi dượng Alan xuất hiện. Đó là chỗ ngồi ưa thích của tôi với quyển sách và ít đồ ăn nhẹ trong tay, để đưa đẩy cùng những cảm xúc dễ chịu. Bây giờ tôi đang nghĩ về Ethan và việc tôi còn nợ anh một cuộc gọi, hay chí ít thì cũng là một tin nhắn. Mặc dù tôi liên tục tưởng tượng xem tôi sẽ nói gì với anh nhưng tâm trí tôi vẫn trở nên trống rỗng. Thậm chí những hành động giả vờ của tôi trong suốt những năm vừa qua cũng không giúp được gì nhiều cho tôi. Tôi đã bị đờ đẫn hoàn toàn kể từ khi xuất hiện ý nghĩ Cameron còn sống và Jennifer Harris cũng đang tồn tại cùng với cậu ta. Cứ như thể cô ta chưa bao giờ chết vậy. Tin tưởng rằng Jennifer Harris đã chết chính là sai lầm của tôi. Tôi lại nhận ra điều đó lần thứ hai khi tôi giấu các thanh kẹo dưới áo jacket một cách dễ dàng và tự nhiên như thể tôi vẫn làm thế hàng ngày.
Khi ngồi đó trước hiên nhà, tôi có cảm tưởng rằng mình vừa nghe thấy và nắm bắt được thứ gì đó. Tiếng xẹt xẹt vọng ra từ chiếc ghế xích đu làm mọi thứ trở nên rõ ràng và sắt nét một cách kỳ lạ. Những cơn gió đêm lạnh lẽo thổi tung mái tóc tôi, âm thanh của đám lá rụng lạo xạo dưới chân khi tôi bước đi và bóng cây in đậm trên nền trời xanh đen. Cậu ấy đang ở đâu? - Cameron, - tôi thì thầm – Cameron Quick. Về nhà đi. Tôi chờ đợi, như thể cậu sẽ hiện ra từ trong bóng tối. Nhưng chẳng có gì. Tôi gợi lại hình ảnh của Cameron hồi năm 1998, bởi vì tôi biết rằng, hồi ức này sẽ không bao giờ tàn lụi.
***
Cameron đứng sau lưng cha mình, tay cầm một vật gì đó đang rũ xuống có màu nâu pha xanh lục. Đó là Moe, con thằn lằn cảnh. Nó không cử động.
Cam nói rằng hôm nay là ngày sinh nhật tôi. Cậu ấy đã làm cho tôi một thứ. Ừ, đúng rồi, nhưng nếu mình là cậu thì cũng không đến nỗi phấn khởi lắm đâu, ý mình là cậu cũng đừng hi vọng gì nhiều quá. Mình vừa kiểm tra lại và thấy nó đúng là một thứ kém chất lượng.

Tôi nhìn Cameron và cố gắng nói với cậu bằng mắt rằng được rồi, cho dù đó là thứ gì chăng nữa thì nó cũng rất tuyệt và tôi sẽ cực kỳ thích bởi vì đó là do cậu làm ra. Tôi cố gắng diễn đạt bằng mắt và không rõ cậu có hiểu hết hay không, cho nên tôi đành phải nói ra thành lời: “Mình thích lắm”, tôi bảo Cameron nhưng bố cậu thì lại nghĩ rằng tôi đang nói với ông ta.
- Chắc chắn rồi, mày hãy bảo nó rằng, trăm nghe không bằng một thấy(1), cho nên hãy thử liếc mắt cái xem. - Ông ta đi về phía phòng Cameron và sau đó đứng lại và nhìn tôi. – Đi nhanh lên nào, tao sẽ không mời lại lần thứ hai nữa đâu.
Sau khi nhìn lại cánh cửa trước lần nữa, tôi bước theo họ về phía phòng của Cameron. Cameron đi đầu, bước rất nhanh, cái đuôi của con Moe vắt vẻo trên cánh tay. Bố cậu ta đi ủng, loại ủng của người đi bộ đường dài và sải những bước rộng như thể ông ta sắp chạm gót chân của Cameron. Kế đó là tôi, đôi giày thể thao hồng miết trên tấm thảm ghi xám. Tôi hi vọng rằng chúng tôi chỉ ngó qua món quà một chút rồi bố Cameron sẽ không bàn luận gì về việc tôi là một đứa béo phì còn Cam là một đứa đần độn nữa, con Moe không chết, nó chỉ đang ngủ thôi mà, và sau đó tôi có thể về nhà.
(1)Nguyên văn câu thành ngữ The proof is in the pudding: Sự thật nằm trong miếng bánh pudding.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.