Để đến được ranh giới giữa thế giới này và thế giới kia, không thể nhờ cậy Hosenki, chỉ có thể dùng biện pháp khác. Khả năng thu thập tình báo của Naraku hiệu quả ngoài ý muốn, từ lúc nhận được tin tức về Hosenki, hắn đã tìm ra biện pháp khác để đi tới phần mộ của yêu quái. Đúng là kẻ tâm tư kín đáo, cẩn thận đa nghi.
Hỏa quốc có một cánh cửa nối giữa thế giới này về thế giới kia. Bên kia cánh cửa là phần mộ yêu quái. Nếu tiện lợi như vậy, yêu quái đã thi nhau men theo con đường này để sang bên kia tảo mộ. Kỳ lạ là chẳng ai ngó ngàng. Kỳ lạ tất có lý do. Hakudoshi có việc cần làm, bên người không có phân thân để sai khiến, Naraku vốn đa nghi cẩn thận, chắc chắn sẽ không lỗ mãng tự thân xông vào nơi hung hiểm như vậy, chắc chắn sẽ tìm biện pháp xác nhận một phen.
Những lúc như vậy, thuật con rối của hắn sẽ phát huy tác dụng. Hắn tập kết rất nhiều yêu quái cấp thấp, theo sự dẫn dắt của con rối tràn tới cánh cửa kia. Hai bên cánh cửa có hai kẻ canh giữ, vũ khí ở thế giới này không thể giết được chúng. Lợi dụng một biển yêu quái cấp thấp làm nhiễu loạn hai kẻ canh giữ, con rối ẩn nấp trong đám yêu quái vụt tới trước cánh cửa, mở ra một khe hở nhỏ, tia sáng chói mắt tràn ra từ sau cánh cửa. Thông qua đôi mắt của con rối, cảnh tượng cuối cùng Naraku nhìn thấy là tia sáng kỳ quái đó.
Con rối trước cửa đã biến thành tảng đá, con rối gỗ được buộc vào tóc Naraku cũng biến thành tảng đá, trên tảng đá xuất hiện từng vết rạn nứt, sau đó, vỡ vụn.
“Đây là nguyên nhân không ai tới gần cánh cửa? Chỉ cần bị ánh sáng kia chiếu lên sẽ biến thành tảng đá, đám yêu quái ở đó, chỉ sợ cũng đã biến thành đá, đúng là sức mạnh đáng sợ.” Naraku ngồi trên một khối đá bằng phẳng, ánh mắt đỏ sậm ánh lên tia nghiêm nghị.
“Tuy không tận mắt thấy cảnh tượng đó, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, con đường nhỏ hẹp đó không có chỗ ẩn nấp, chỉ cần ánh sáng tràn qua cánh cửa, tất cả đều sẽ biến thành tảng đá. Quả nhiên, chỉ có người chết mới có thể bước vào thế giới chết. Con đường này phải từ bỏ rồi.” Hoa Hiểu Quỳ dùng cành cây khô héo chọc chọc con rối đã vỡ vụn. Đừng nhìn nó vừa biến thành đá đã vỡ vụn, thực ra rất rắn. Khiến tảng đá vỡ vụn, hẳn cũng do tác dụng của thứ ánh sáng kỳ quái kia. Hai sức mạnh này hợp lại, quả thực còn tàn nhẫn hơn cả Medusa.
“Phải, cánh cửa này chỉ có thể từ bỏ.” Naraku nhàn nhạt nói, không chút tiếc nuối, đứng lên, “Đi thôi, chúng ta xem đường nối mà Hakudoshi tìm được, trên đường thực hiện nhiệm vụ ta giao, nó vô tình phát hiện được, hiện tại có thể dùng tới.”
“Nhìn dáng vẻ của Hakudoshi, còn tưởng nó rất bài xích việc này, không ngờ lại để bụng như vậy.” Hoa Hiểu Quỳ thầm nghĩ, một kẻ nhẫn nhịn, một kẻ kiêu ngạo, một lớn một nhỏ vậy mà lại rất giống nhau. Ngoài miệng không nói, trong lòng nhớ kỹ, dùng hành động để biểu đạt, tính tình khó chịu này rất giống Naraku. Hakudoshi quả nhiên rất đáng yêu.
“Ừm.” Naraku hờ hững phụ họa.
Đứng ở vách núi nhìn về nơi xa xăm, ngọn núi bị bao phủ bởi yêu khí ngút trời, bên tai truyền đến tiếng chim nhỏ ríu rít, gió lạnh thổi từng cơn.
“Đó là…”
“Đó là sào huyệt của chim lửa. Hosenki đã chết, không thể tiếp cận cánh cổng Minh Giới ở Hỏa quốc, chim lửa là con đường thứ ba. Chim lửa là bạn của loài chim sống ở Minh Giới, máu của nó chính là đường nối đến thế giới bên kia.”
“… Sông máu? Đường nối này cảm giác rất buồn nôn.” Hoa Hiểu Quỳ tưởng tượng đến cảnh mình bơi qua sông máu để tới thế giới bên kia.
“Ta có biện pháp tốt hơn, không nhất thiết phải tự mình đến phần mộ yêu quái để lấy mảnh ngọc cuối cùng, có thể để kẻ khác lấy. Chỉ cần cuối cùng mảnh ngọc về lại tay mình, quá trình không quan trọng, hơn nữa, mảnh vỡ không có tác dụng với ta nữa, chỉ cần ngươi tiếp xúc một chút, thu lại mảnh hồn là được.” Naraku nhìn về nơi xa xăm, sào huyệt của chim lửa yêu khí ngút trời, đôi mắt đỏ sậm hơi trầm xuống.
“Vậy phải làm gì?” Hoa Hiểu Quỳ tò mò hỏi.
“Không cần làm gì, việc nên làm ta đã dặn dò Hakudoshi, hiện tại chỉ cần chờ đợi.”
Hai ngày sau, sào huyệt chim lửa tiếp đón một vị khách không mời mà đến, cả người tỏa ra hơi thở tà ác. Dường như trên người hắn ngưng tụ tất cả xấu xa tàn nhẫn trên thế gian này.
Công chúa Abi (Thủ lĩnh quân chim lửa) bị giết, chim lửa to lớn cũng bị giết chết, đầu lâu bị chém xuống, máu tươi trào dâng, tụ hành một dòng sông máu. Hai người thấy toàn bộ quá trình thông qua tấm gương của Kanna.
Kanna yên lặng giơ tấm gương, trong gương hiện ra hình ảnh Magatsuhi [1] đi tới ranh giới giữa thế giới này và thế giới kia. Máu tím cuồn cuộn trào ra từ cổ chim lửa, lượng máu vượt xa thể tích của chim lửa.
[1] Magatsuhi là con quỷ bên trong Ngọc Tứ Hồn, sinh ra từ linh hồn phần tà ác trong Ngọc Tứ Hồn
“Magatsuhi tiến đến biên giới rồi.” Hakudoshi nhìn cảnh tượng trong gương, bình tĩnh trần thuật.
“A, nhanh hơn dự tính của ta, xem ra Ngọc Tứ Hồn bị kinh hãi không nhẹ, vội vàng phái Magatsuhi đến cướp mảnh vỡ cuối cùng. Cũng khó trách, Quỳ phải tiến vào giấc mộng, phá hủy cây tâm linh mới gây ra tổn thương cho nó. Nó cũng từng vây khốn Quỳ quá lâu, dù hiện tại vẫn rất kiêng kỵ… cũng chỉ là kiêng kỵ thôi, dù sao, tiến vào mộng cảnh cũng rất nguy hiểm với Quỳ.” Con ngươi đỏ sậm của Naraku không rõ tâm tư, nét mặt lại phảng phất vui sướng, từng bước từng bước dồn Ngọc Tứ Hồn vào đường cùng, từng chút từng chút dằn vặt nó, khiến Naraku rất vui vẻ.
“Ngọc Tứ Hồn chứng kiến vô số người tử vong, hấp thu vô số oán hận, tham lam, dục vọng, dẫn dắt tai họa, chứng kiến từng người từng người vì tranh cướp nó mà chết. Ý thức của Ngọc Tứ Hồn sinh ra từ bóng tối, nó chứng kiến rất nhiều sợ hãi, cô đơn, tuy chưa từng cảm thụ, nhưng từ sâu bên trong, nó luôn luôn sợ hãi tử vong. Thiên Sinh Nha của Sesshomaru là thiên địch của nó, chỉ cần một đao cũng đủ kết liễu nó. Điều đó sao có thể không khiến nó kinh hoảng, trước nay, nó chứng kiến sợ hãi của cả nhân gian, mà chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân cũng có thể tử vong. Chưa bao giờ nghĩ mình sẽ biến mất, nên càng sợ hãi tử vong.” Hakudoshi không phải người am hiểu nhân tình thế thái, linh hồn ngọc cũng không phải loài người, nhưng biến hóa trong lòng nó không khó nắm giữ.
Kohaku là thuộc hạ của Naraku, nhưng trên người cậu có mảnh Ngọc Tứ Hồn, cậu dựa vào sức mạnh của nó để tồn tại, vô tình trở thành gián điệp của ý thức Ngọc Tứ Hồn. Lấy một mảnh vỡ nho nhỏ để dẫn dụ nội tâm của ngọc có chút khó, nhưng Hakudoshi đã làm được.
“Sau khi tiến vào, Magatsuhi đi ra như thế nào? Hắn có thể đi qua cổng Minh Giới không?” Hoa Hiểu Quỳ hỏi.
Kết giới màu tím vây lấy bốn người, bay về phía thi thể chim lửa, thi thể không đầu thê lương nằm trong sào huyệt.
“Ta từng suy nghĩ vấn đề này, nên mới sai Hakudoshi trở lại núi Bạch Linh, lấy một nửa Ngọc Tứ Hồn đến đây.” Kết giới màu tím hạ xuống bên cạnh thi thể chim lửa, Naraku nhìn dòng sông máu chảy qua, dòng sông máu đã biến mất không thấy bóng dáng, tựa như lượng lớn máu đã bốc hơi khỏi thế gian. Bùn đất thậm chí vẫn còn khô ráo, không hề có vết tích của chất lỏng chảy qua.
Naraku lấy ra nửa khối Ngọc Tứ Hồn, ánh mắt đảo qua cổ chim lửa, sông máu biến mất không còn vết tích, nhưng trên cổ chim lửa vẫn thấm ra máu, lượng rất ít nhưng đủ dùng. Hắn vươn tay, nửa khối Ngọc Tứ Hồn lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn, ánh sáng tinh khiết không chút tạp chất, dòng máu tím nhỏ lên khối ngọc. Ngay lập tức, ánh sáng tinh khiết nhiễm một tia mờ tối, tựa như dầu nhỏ vào nước trong, còn vang lên tiếng xèo xèo, sau đó, dòng máu hòa vào trong ngọc, tựa như dòng máu bị ngọc cắn nuốt. Lòng bàn tay trắng nõn của Naraku không dính chút máu.
“Vậy là được, khi Magatsuhi lấy được mảnh vỡ, sẽ từ nơi này đi ra, ngọc nhiễm máu chim lửa tạo thành một sợi dây liên kết với mảnh ngọc ở thế giới bên kia. Magatsuhi sẽ tưởng rằng lối đi này do ý thức Ngọc Tứ Hồn mở ra cho hắn. Chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.” Naraku cười gằn.
Tấm gương của Kanna hiện lên hình ảnh Sesshomaru bay trên trời, dường như đang đuổi theo cái gì, phía sau là mây đen dày đặc, gió lạnh lồng lộng. Hoa Hiểu Quỳ ngẩng đầu nhìn trời, ừ, tương tự nơi này.
“Sesshomaru đến rồi, đến rất nhanh.” Naraku nhìn hình ảnh trong gương, giọng nói bình thản không chút sợ hãi, dường như đã quên mất chuyện mình từng lợi dụng Sesshomaru.
“Muốn nói cho hắn biết sao, Naraku?” Hakudoshi nhìn kỹ tấm gương.
“Đương nhiên. Thuận tiện gỡ bỏ hiểu lầm.”
“Đúng là hiểu lầm?” Hakudoshi xem thường nhìn Naraku, căn bản không tin.
“Ta chỉ thu mảnh vỡ Ngọc Tứ Hồn, ít đi một kẻ địch càng tốt.” Sức mạnh của Sesshomaru mới giết chết được Magatsuhi. Dù sớm muộn hắn (Naraku) cũng sẽ cướp đoạt hết thảy sức mạnh của Ngọc Tứ Hồn, vẫn phải nhổ cỏ tận gốc.
“Hừ!” Hakudoshi cười gằn, lộ rõ vẻ trào phúng.
“Quả là thời kỳ phản nghịch.” Hoa Hiểu Quỳ cảm thán, rất muốn chọc chọc gò má Hakudoshi, nhưng nhất định cô sẽ bị hất tay ra, còn bị cậu kiêu ngạo giận dỗi không thèm để ý đến cô mấy ngày. Khoan, cô tỏ vẻ rõ ràng vậy sao…
Hakudoshi không trợn trắng mắt, chỉ dùng một ánh mắt coi thường tột đỉnh nhìn Hoa Hiểu Quỳ.
Chẳng mấy chốc, trên bầu trời xuất hiện một bóng người màu trắng. Sesshomaru đứng đối diện, con ngươi màu vàng lạnh lùng đảo qua thi thể chim lửa, mũi nhạy bén nhận ra hơi thở trong gió, có thể đại khái đoán được tình hình. Dòng sông máu biến mất không còn dấu vết, nhưng mùi máu tươi nồng nặc vẫn còn.
“Đã lâu không gặp, Sesshomaru.” Không giống thái độ cung kính trước kia, Naraku thoải mái gọi thẳng tên Sesshomaru.
Sesshomaru hơi nhíu mày, dường như nhận ra điều gì, hắn cảm nhận được hơi thở của Naraku có biến hóa. Naraku từng vì giữ chữ tín với Sesshomaru mà dùng bản thể xuất hiện trước mặt hắn, Sesshomaru nhớ kỹ hơi thở của Naraku. Nhưng hôm nay, hơi thở của Naraku hoàn toàn khác trước. Mùi hôi thối từ vô số yêu quái hỗn tạp không còn nữa, thay vào đó là mùi vị sạch sẽ thuần túy, tựa như mùi vị trước đây hắn cảm nhận, chỉ do Naraku vô tình nhiễm phải mà thôi. Khác biệt ấy, quả thực tựa như sen là sen, lài là lài.
Naraku không vạch trần nghi hoặc của Sesshomaru, “Ngươi đến muộn, Sesshomaru.”
“Đến muộn, có chuyện gì? Ta đuổi theo Magatsuhi, hắn biến mất trong mùi máu tanh dày đặc, tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian.” Giọng nói của Sesshomaru lành lạnh tao nhã. Sesshomaru không hỏi vì sao Naraku lại thay đổi lớn như vậy, đây là vấn đề riêng tư, khí chất quý tộc không chỉ hiện hiển ở ngoại hình của Sesshomaru, mà còn hiển hiện ở mọi phương diện, bao gồm cách hành xử. Yêu quái không để ý nhiều lễ nghĩa như loài người, nhưng không có nghĩa là nguyên thủy dã man, thô bỉ thiếu văn minh. Đường đường là Đại Điện hạ của Tây quốc, khí chất không thể xem thường.
“Magatsuhi đã theo sông máu tới ranh giới với thế giới bên kia, có người nói nơi đó là phần mộ yêu quái, không ít đại yêu quái đều táng thân ở đó.” Naraku chậm rãi nói.
Đúng như dự đoán, vẻ mặt Sesshomaru hơi biến hóa, đối với người luôn lạnh lùng như hắn, chút biến hóa này đã là hiếm có. Nét mặt hắn trầm xuống, tựa như đang suy ngẫm điều gì.
“Nếu ngươi tiếp tục đuổi theo Magatsuhi, sông máu đã đóng, ngươi không qua được.”
Sesshomaru lạnh lùng nhìn Naraku, tựa như đang đánh giá độ đáng tin của Naraku, lại tựa như đang suy ngẫm có nên cho Naraku một bài học vì đã lợi dụng hắn, tâm tư khó đoán.
“Sesshomaru, nếu ngươi muốn đuổi theo Magatsuhi, ta có thể nói cho ngươi một con đường khác, nhưng có trao đổi, quên đi chút mạo phạm nho nhỏ của ta, được chứ?”
“Nói.” Sesshomaru không nói lời dông dài. Dường như chỉ có Naraku tính toán chi li, còn hắn đã sớm quên mất việc này. Không phải không thù dai, chỉ là không đáng kể, so với sự mạo phạm của Magatsuhi, chút mạo phạm nhỏ nhoi của Naraku chẳng là gì. Dù sao Magatsuhi cố ý khiêu khích, xem thường hắn mà nói: Ngươi quá yếu.
“Tốt. Hỏa quốc có một cánh cổng dẫn đến thế giới bên kia, người bình thường không thể đi qua, nhưng Sesshomaru ngươi thì khác. Thiên Sinh Nha là bảo đao có thể chém giết vật không thuộc thế giới này, bao gồm hai kẻ canh giữ cổng Minh Giới.” Naraku dùng ánh mắt ra hiệu Hakudoshi dẫn đường cho Sesshomaru.
Hakudoshi bĩu môi, ngồi trên Eiten. Eiten quả chỉ nhận cường giả làm chủ nhân, nhưng Hakudoshi vốn đã động tay động chân để đảm bảo lòng trung thành của nó.
Nhìn bóng lưng Sesshomaru và Hakudoshi rời đi, Hoa Hiểu Quỳ đột nhiên hỏi: “Có Hosenki, có Sesshomaru, Magatsuhi có thể lấy được mảnh ngọc rồi trốn ra ư? Hắn ta không bị nghiền thành thịt vụn chứ?”
“Chờ Hakudoshi trở về, đưa khối ngọc này cho nó, nắm bắt thời cơ đưa Magatsuhi đến đây, chỉ nó có thể làm được.”