Thu hồi hai mảnh hồn từ Koga, linh hồn Hoa Hiểu Quỳ đã cơ bản hồi phục, chỉ còn thiếu một mảnh cuối cùng.
Vốn tưởng Naraku sẽ bế quan lâu như lần trước, ai ngờ thời gian rút ngắn hơn nhiều so với dự đoán của Hoa Hiểu Quỳ. Không có bối cảnh đất rung núi chuyển hùng hồn tuyên cáo với thiên hạ ta đã thành công, Naraku chỉ rất bình thản đi ra từ lòng núi, nhìn thấy Hoa Hiểu Quỳ đứng đờ ra.
“Ngươi…” Hoa Hiểu Quỳ nghi ngờ không thôi, hình tượng hiện tại của Naraku hoàn toàn không giống trong ký ức của cô, nhìn hắn nhàn nhã như chuẩn bị ra ngao du khắp thiên hạ vậy.
Tóc dày uốn lượn như hải tảo buộc sau đầu, hai sợi tóc mai rủ xuống thái dương, nét mặt âm nhu phảng phất u buồn, kimono màu tối được cắt may tinh xảo, khiến hắn càng có vẻ hào hoa phong nhã, quý khí đầy mình, bên môi thoáng qua nụ cười nhợt nhạt, nhìn ra được tâm tình rất tốt.
Hoa Hiểu Quỳ trợn mắt há miệng, nhìn Naraku đi ra từ hang động.
“Sững sờ cái gì?” Naraku không quá hiểu vì sao Hoa Hiểu Quỳ kinh ngạc.
Tuy không còn nhớ chính xác, Hoa Hiểu Quỳ vẫn mang máng nhớ đến lần cô tiến vào lòng núi Bạch Linh, khi thân thể Naraku khi mới bắt đầu cải tạo, kỳ quái vô cùng (Nếu bạn nào còn nhớ, thì lúc đấy chỉ có cái đầu Naraku trên một đống bùi nhùi abc không biết diễn tả là gì). Người trước mắt quá bình thường, nhưng vì quá bình thường nên cô càng cảm thấy không bình thường. Tuy hình tượng trước mắt rất đẹp, nhưng khác xa so với hình tượng phản diện tàn ác quỷ quyệt, chỉ thiếu điều trưng lên mặt mấy chữ “Ta là người xấu” vốn đã khắc sâu trong ký ức Hoa Hiểu Quỳ.
Naraku không biết Hoa Hiểu Quỳ đang suy nghĩ gì. Hakudoshi dựa vào vách đá bên cạnh, bật cười xì một tiếng, hiếm khi cậu không lộ ra biểu cảm chế giễu.
Không hề có cảnh tuyết tan núi lở, núi Bạch Linh vẫn yên bình như trước, kết giới vẫn vững vàng như trước. Nhưng dáng vẻ Naraku như thể sắp rời nhà ngao du phương xa, Hoa Hiểu Quỳ cảm thấy kỳ quái vô cùng, vội vội vàng vàng muốn đi đâu?
“Mảnh vỡ cuối cùng chứa mảnh hồn cuối cùng của ngươi không thể rơi vào tay Ngọc Tứ Hồn, may mà hiện tại nó tìm không ra, chúng ta phải đi trước nó một bước. Nếu nó nguyền rủa, thì mảnh hồn là vật dẫn hiệu nghiệm hơn cả máu, tóc, vật liền thân, hiện tại nó chưa nghĩ tới, không có nghĩa là sau này cũng không nghĩ tới.” Naraku nói, tăm tích mảnh vỡ cuối cùng cũng khiến kẻ luôn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay như hắn cảm thấy buồn phiền.
“Sau khi Ngọc Tứ Hồn vỡ vụn, các mảnh ngọc phân tán khắp nơi, không có chút manh mối nào về nó, tấm gương của Kanna cũng không tìm được. Mảnh vỡ này ẩn nấp rất kỹ càng, cũng có thể ý thức của Ngọc Tứ Hồn cũng nhọc lòng tìm kiếm, chỉ là nhất thời chưa thể chiếm lấy, rất khó nói mảnh vỡ và Ngọc Tứ Hồn có sợi dây cảm ứng hay không.” Hakudoshi đạm nhạt nói tiếp.
“Có một yêu quái có lẽ biết manh mối, Mimisenri [1], có người nói ông ta nghe được vạn sự trong thế gian. Ta đã dàn xếp núi Bạch Linh, không thể để người khác biết chúng ta đã rời đi, dù là Thất Nhân Bang hay Inuyasha. Còn Kagura và Kohaku, Kagura sớm đã sinh lòng khác, hiện tại chỉ vì bị uy hiếp nên giả ý nghe theo, cô ta chỉ có thể làm quân cờ, không thể trở thành tâm phúc, còn Kohaku… càng không thể để cậu ta biết.” Naraku không nói rõ lý do đề phòng Kohaku, chỉ là trong mắt lướt qua ý tứ sâu xa.
[1] Mimiseri: Là một yêu quái ngàn năm, có hai tai dài, đồn rằng ông có thể nghe được vạn sự trong thế gian.
“Sao còn giữ thứ phản bội đó bên người? Còn để cô ta và Kohaku cùng ở lại?” Hakudoshi nhíu mày, cậu không hiểu cách sắp xếp của Naraku, về phương diện tâm kế, xác thực còn non nớt.
“A!” Naraku cười nhạt không giải thích, người dùng được đã ít, người có thể tin tưởng càng ít.
“Ngươi không hề đem ngọc theo bên mình.” Hoa Hiểu Quỳ khẳng định, “Để lại trong núi làm gì, chẳng lẽ không cần nữa? Ta cho ngươi mượn dùng chút, dùng xong thì trả lại ta, ta còn chưa nghĩ ra cách cứu Midoriko, không thể làm mất được!” Kikyo đã tìm được đường lui, nhưng con đường của Midoriko vẫn rất mờ mịt. Rất khó nói cô ấy và Ngọc Tứ Hồn có phải đồng sinh cộng tử, chỉ có hồn phi phách tán mới có thể giải thoát hay không. Hơn nữa, văn hóa Nhật Bản quan niệm mỗi người chỉ có bốn hồn, Trung Quốc lại quan niệm một người có tam hồn bảy vía.
“Ngọc đặt trong lòng núi để che mắt kẻ thù, làm linh hồn ngọc không phân rõ thật giả, không thì chỉ sợ ta vừa rời khỏi, nó đã sai khiến Thất Nhân Bang đuổi theo quấy rối. Khi nó đặt hết sự chú ý lên núi Bạch Linh, chúng ta mới có thể hành động.” Naraku giải thích, hắn nhìn xuống núi, dự định đi bộ xuống núi, “Đi thôi, tuy bay trên trời rút ngắn thời gian, nhưng rất dễ bị phát hiện. Đi cách núi Bạch Linh một khoảng sẽ bay. Nơi ở của Mimisenri hơi cao, cách nơi này cũng xa, không bay rất lãng phí thời gian.”
Đường núi gồ ghề, ba người đi rất chậm, tựa như lữ khách ngao du.
Kết giới của Thánh Vực vẫn thuần khiết không chút tạp chất như trước, sương mù mây trắng lượn quanh, đi bộ một hồi, trên áo quần đã nhiễm một tầm sương mỏng, trên tóc là hạt sương tụ lại.
“Lại nói, Naraku, kết giới Thánh Vực không ảnh hưởng đến ngươi nữa rồi ư? Hakudoshi dường như cũng không sợ kết giới, đi lại rất tự do.” Nhìn Naraku, nhìn Hakudoshi, lại nghĩ đến Kanna, đều không e ngại kết giới của Thánh Vực. Chẳng lẽ kết giới này chỉ hữu danh vô thực, nếu vậy, những người muốn lên núi nhưng bị cản dưới chân núi thì tính sao?
“Kanna là phân thân đầu tiên ta tạo ra, Hakudoshi là đặc biệt, hoàn toàn khác với Kagura, Kanna, Goshinki [2], Juromaru và Kageromaru [3].” Nhắc đến Hakudoshi, con ngươi đỏ sậm của Naraku hiện lên vẻ lạ kì, tựa như có ý riêng, cười mà không cười nhìn Hoa Hiểu Quỳ.
[2] Goshinki: Ngộ Tâm Quỷ, một yêu quái phân thân của Naraku. Goshinki có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Hắn ta rất bự con và mạnh, gây khó khăn cho Inuyasha khi tiêu diệt hắn. Sau khi chết, răng của Goshinki được rèn thành kiếm Nanh Quỷ cho Sesshoumaru sử dụng (trước đó mình edit là Ngộ Tâm Quỷ, từ giờ sẽ sửa lại phiên âm tiếng Nhật là Goshinki).
[3] Juromaru và Kageromaru là 2 thân phân có tốc độ đến chóng mặt của Naraku. Nếu Juromaru có hình dạng bình thường của một con người thì Kageromaru lại có hình dạng cực kì quái dị: càng của bò cạp, thân thì của rắn, đầu là của con người. Kageromaru chính là anh của Juromaru. Kageromaru sống trong dạ dày của Juromaru nên trước khi thả Juromaru ra, Naraku hay bịch miệng của hắn để tránh Kageromaru thoát ra. Juromaru câm và hành động như một gã đười ươi nhưng hắn chỉ nghe lời của Kageromaru, thậm chí ngay cả Naraku cũng không khống chế được bọn chúng. Chúng là những kẻ khát máu thích ăn thịt người nên do lâu ngày bị Naraku giam cầm, sau khi thả ra là chúng sẽ tìm những thức ăn di động đầu tiên nhìn thấy. Nhưng chúng chưa làm gì thì đã bị Inuyasha và Kouga hợp sức giết chết.
Bỗng nhiên nhớ tới “liên hệ máu mủ” với Hakudoshi, dưới ánh mắt ám muội của Naraku, Hoa Hiểu Quỳ mặt không đỏ tim không đập, giả vờ vô tội quay đầu, nghiêm túc nghiên cứu sương trắng quẩn quanh.
Thấy Hakudoshi chân trần đi đường núi, thản nhiên dẫm lên đất đá, “Sao ngươi không mang giầy?”
Không giống chân Inuyasha có móng vuốt sắc bén, chân Hakudoshi trắng nõn nhẵn nhụi, móng chân hồng hào như trẻ con bình thường, đi trên đá hẳn sẽ rất đau, nhưng cậu không để ý chút nào.
“Không cần thiết.” Hakudoshi cao ngạo nhìn Hoa Hiểu Quỳ, thái độ này, thần thái này, không liên quan gì đến trẻ con hết.
Hakudoshi đã không thèm để ý, Hoa Hiểu Quỳ cũng không nói được gì, cuối cùng bất đắc dĩ, “Ta nói này, tìm đôi giày được không.”
“Hakudoshi không yếu ớt như vậy.” Naraku nói.
“Nhưng nhìn nó đi chân trần, ta không thoải mái.” Ở hiện đại, đứa trẻ con nào chẳng đi giày. Ở thời đại bần cùng này, rất nhiều trẻ con nông thôn đều đi chân trần, nhưng cô nhìn không quen.
“Lắm chuyện.” Hakudoshi bĩu môi, không quá để ý.
Yêu quái gọi là Mimisenri ở gần một cái ao trên núi cao, bên bờ cây cối xanh um, vài gốc cây bị nước nhấn chìm, hình dáng rất kỳ quái, vươn ra tựa móng vuốt. Xung quanh mờ ảo sương khói và gió lạnh, nước trong ao có mùi lạ.
Cô mới chỉ nghe qua Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ [4], Mimisenri này từ đâu chui ra vậy? (Phiên âm tiếng Hán của Mimisenri là Thiên Lý Nhĩ)
[4] Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ: 2 vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió
Nhìn mặt nước vẩn đục nổi bọt nước, từ giữa ao xuất hiện một ông lão, đầu lớn, tai to, vành tai dài rủ xuống ngực, mắt nhắm lại tựa người mù, bộ râu cũng rất dài.
“Ngươi đến muộn!” Hakudoshi lạnh lùng nhìn Mimisenri.
“Lần này lại là hai người, Naraku, và vu nữ sống 50 năm vẫn trẻ tuổi như trước.” Giọng Mimisenri tựa như bị bóp méo, khàn khàn kỳ quái, cũng không giống chất giọng vừa lanh lảnh vừa khàn khàn của thái giám.
“Đừng dài dòng, mảnh ngọc cuối cùng ở đâu? Nói lung tung thì cẩn thận cái mạng của ngươi!” Hakudoshi thiếu kiên nhẫn thúc giục, khuôn mặt tinh xảo đằng đằng sát khí.
“Tuy chỉ nghe được một chút thông tin, nhưng đúng là có.” Mimisenri ngẩng đầu, tựa như nghiêng tai lắng nghe, “Mảnh ngọc cuối cùng nằm ở vị trí không dễ dàng lấy được, là ranh giới giữa thế giới này và thế giới kia.”
“Ranh giới giữa thế giới này và thế giới kia?” Naraku cau mày lặp lại, địa chỉ này thực sự rất mơ hồ.
“Kẽ hở thời không?” Trong đầu Hoa Hiểu Quỳ nảy ra khái niệm này, “Vì sao mảnh vỡ lại rơi xuống đó?”
Một mảnh ngọc nho nhỏ lại có thể tồn tại ở kẽ hở thời không? Dù chứa đựng sức mạnh mạnh mẽ cũng không thể địch lại sức mạnh của thời không. Chỉ cần một cơn gió ở kẽ hở thời không, mảnh ngọc đã có thể hóa thành bụi phấn, tìm cũng không tìm được. Như vậy, mảnh hồn của cô cũng đi tong, chắc chắn sẽ hồn bay phách tán. Hơn nữa, Mimisenri này lợi hại như vậy, thậm chí nghe được cả âm thanh ở kẽ hở thời không?
“Không, không phải.” Mimisenri lắc đầu, “Ranh giới giữa thế giới này và Minh giới, có rất nhiều yêu quái lợi hại đều đặt phần mộ của mình ở đó, có yêu quái chuyên môn chế tác chìa khóa đi đến phần mộ của đại yêu quái.” Dứt lời, Mimisenri không nói gì nữa, khi biết quá nhiều, ông ta cũng học được cách ngậm miệng, bằng không ông ta cũng không sống tới ngày nay. Dù người khác uy hiếp, ông ta không thể không nói, nhưng cũng không thể quá rõ ràng, nửa kín nửa hở, buộc người khác tự mình ngẫm nghĩ. Mimisenri hiểu rõ đạo lý bảo toàn chính mình. Hoa Hiểu Quỳ nghĩ sai lệch, ông ta mới nhắc nhở, miễn cho người khác lầm tưởng ông ta nói lung tung.
“Ồ.” Naraku gật đầu, lường trước Mimisenri không dám lừa hắn.
Nếu là phần mộ của đại yêu quái, cách thức tìm kiếm đã sáng tỏ.
Hoa Hiểu Quỳ nhìn vành tai dài của Mimisenri, nghĩ thầm, yêu quái đúng là nhiều chủng loại, bát quái cũng có… À, ý nghĩ này vừa hiện lên.
Mimisenri đóng chặt mắt, “nhìn chằm chằm” bóng lưng ba người rời đi, chờ đến khi không thấy bóng dáng họ nữa, Mimisenri mới trở lại bên trong làn nước vẩn đục.